Chương 64: Ai Ngư Ông, Ai Đắc Lợi ?
Kim Giới mở ba ngày ba đêm, vô cùng ít ỏi, mỗi một người đến đây đều tận dụng từng giây từng phút để tìm kiếm cơ duyên.
Nhưng Nhất Dạ Thiên Thu lại nhất cử tiêu hao hai phần ba thời gian quý báu trong Hắc Quan Tài, đối với người khác là vô cùng lãng phí, thậm chí xem hắn là kẻ ngốc tử.
Thế nhưng phải biết, từ khi hắn sống lại, từ Vô Danh tiểu vực leo lên sau đó đi vào Thanh Lộc Thành, cho đến tận lúc từ Kim Sơn đi xuống để tiến về Kim Thiên Môn, hầu như chưa từng nghỉ ngơi qua, đây đã là vượt qua chịu đựng của người thường.
Huống chi nói đến tu luyện, tại Binh Các Trọng Địa, hắn luyện thành Bát Giác Linh Đan đạt đến tinh thần cấp 10, nhưng chung quy đây chỉ là Yêu Thú tiểu cảnh giới. Đi vào Kim Thiên Môn, tranh giành cơ duyên trong Kim Giới này, mỗi một tu sĩ tham dự đều là cao thủ trong Tiểu Yêu Cảnh, ít nhất đều có tu vi Yêu Quái, cho nên dù có thiên phú trác tuyệt, có lợi thế kí ức kiếp trước đi chăng nữa, Nhất Dạ Thiên Thu cũng khó lòng bù đắp được chênh lệch này.
Đây là lý do hắn tốn hao nhiều thời gian như vậy đột phá lên Yêu Tinh tiểu cảnh. Đừng nhìn hắn tốn hao hai ngày hai đêm mà khinh thường, kẻ khác dù là con nhà thế gia hay thiên kiêu chi tử, thông thường đều cần đến một tháng thậm chí mấy tháng mới làm được.
Hai ngày hai đêm phá cảnh, đã có thể gọi là yêu nghiệt !
Hắc Quan Tài là một kiện không gian bảo vật, đồng thời cũng là một kiện thời gian bảo vật, trong đó dòng chảy chậm gấp đôi so với ngoại giới. Tại Kim Giới trôi qua hai ngày hai đêm, thì Hắc Quan Tài đã đến bốn ngày bốn đêm, gấp hai lần ngoại giới.
Chỉ bốn ngày, thể ngộ hết thảy công pháp tầng tiếp theo, cô đọng ra Tinh Thần Giản, đột phá lên Yêu Tinh tiểu cảnh.
Tại hắn bước ra Hắc Quan Tài lúc kia, theo lý thuyết, mây đen phải kéo đến, thiên địa vì đó phẫn nộ muốn loại trừ đi một tên tu sĩ thế nhưng thiên khung một mực yên ắng, không có nửa phần động tĩnh, điều này khiến cho vốn dĩ đang chuẩn bị sẵn tư thế như hắn, lại rơi vào bỡ ngỡ.
Từ xưa đến nay, mỗi một lần độ kiếp, đều sẽ có mây đen kéo đến, đây là thiên phạt, như có thể chịu đựng được liền phá cảnh thành công, thành công còn được thiên địa tán thưởng, ban cho lợi ích vô tận, giống như một loại khen ngợi.
Nhớ lần trước hắn tại toà tháp Yêu Binh kia, phá cảnh trở thành một tôn Yêu Thú thời điểm, ngoại trừ Lôi Long Tử Kiếp, tiếp đó phải chịu chính là Yêu Thú kiếp. Vấn đề ở chỗ, dù thân hắn tại bên trong Yêu Binh cũng không thể tránh khỏi thiên nhãn nhìn ngó.
Mà Yêu Binh là dạng gì bảo vật, nghe nói là Thiên cấp bảo vật !
Địa cấp là thuộc về Đại Yêu Cảnh, mà Thiên cấp chính thuộc Thánh cảnh.
Khấp Huyết Giới ngày nay, đệ nhất cao thủ chính là một vị Thánh giả, là Mạn Bà La Môn Thánh Linh, có thể nói, một chữ Thánh liền áp quần hùng !
Nhưng Thiên cấp bảo vật đều không thể cản được lôi kiếp, bây giờ Kim Giới lại có thể che mờ thiên địa, điều này có nghĩa là gì ?
"Đời trước ta từng đi qua bí cảnh, giới môn giống như vậy, cũng từng thấy qua có kẻ độ kiếp, bị lôi phạt . . . Chung quy là không thể tránh khỏi. Nhưng thiên địa qui tắc của Kim Giới này, lại đủ cường đại đến mức này, đây là vượt qua cả năng lực của Thiên cấp bảo vật ?"
"Thậm chí. . . thậm chí Kim Giới này có thể có năng lực sánh ngang với Thần cấp bảo vật a ! Dính líu đến Thần Linh sao ? Kim Hậu năm đó hoành không xuất thế, thế gian lúc kia từ lâu không có tồn tại hai chữ Tước tộc, như vậy nàng là từ đâu đến ? Thậm chí có khả năng, nàng là từ Kim Giới này đi ra a !"
"Không lẽ, tại Kim Giới này, ngoại trừ Kim Sào, còn có bí ẩn khác mà năm đó ta chưa biết đến ?"
"Xem ra, Kim Sào không thể không đi một chuyến a !"
Hắn vội trấn an tâm tình xuống, lấy lại tinh thần đi về phía Kim Sào, năm đó hắn chỉ kịp giải khai phong ấn, nhưng chung quy chưa từng tìm rõ bí ẩn bên trong, hắn tin tưởng các loại nghi vấn không chừng có thể giải khai tại bên trong Kim Sào.
. . .
Lúc này, lấy Kim Sào làm trung tâm, khoảng cách bán kính trăm dặm, có từng tảng ngoan thạch rải rác khắp nơi, mỗi một tảng đều to lớn đến mấy trượng, còn có từng cây từng cây tùng nhỏ tạo thành sâm lâm thưa thớt, mà trốn phía sau mấy thứ đó lúc này chính là từng đạo bóng đen.
Nhìn kĩ, là tu sĩ tham dự lần này !
Có hết thảy bốn cỗ thế lực chính, dẫn đầu bốn nhóm này không ai khác chính là Hạo Ninh, tiểu ni cô Trúc Trúc, Huyết Linh Lung cùng Hắc Hùng Hận.
Tại lợi ích trước mặt, không ai còn lo đến đồng minh hai chữ, dù sao Kim Sào mị hoặc quá lớn.
"Ha hả, Hạo Ninh ta là người của Hạo gia, Hạo gia chính là chủ nhân của Hạo Thành, thứ này sở dĩ tồn tại được lâu như vậy là do chúng ta một mực thủ hộ ! Kim Sào ta nghĩ các vị hay là đừng động tâm."
"Hạo Ninh a Hạo Ninh, thứ này trong miệng ngươi thế nhưng là Kim Sào trong truyền thuyết, đây là cỡ nào tồn tại ? Cỡ nào chí bảo ? Một cái Hạo gia thủ được sao ? Cũng không sợ ăn một mình mắc xương sao ?"
"Kim Sào ! Nghe nói chính là bản mệnh v·ũ k·hí của Kim Hậu năm đó, nàng từng là Yêu Chủ, cái thế Yêu Hoàng, thậm chí còn có truyền ngôn là Tuyệt Đại Yêu Hoàng. Tỳ gia ta không thể không nhận, chỉ có Tỳ gia mới có thể bảo hộ nó chu toàn."
"Phi ! Tỳ gia thì sao ! Bản thiếu quả thật kính sợ Tỳ Sa Hoàng bệ hạ, thế nhưng đi tìm cơ duyên, không phải một chữ Tỳ liền có thể hù doạ, bản thiếu tin tưởng bệ hạ lòng dạ cao rộng luôn muốn con dân Yêu tộc công bằng chiến đấu a."
"Phải ! Tỳ Trúc ni cô, thứ cho Linh Lung nói thẳng, cơ duyên là do chúng ta tự dùng xương máu tìm ra, không thể chắp tay dâng người. Hạo gia càng không có quyền nói hai chữ sở hữu, ai có duyên liền đạt, Huyết Ma Giáo ta cho rằng cứ như vậy đi."
Hắc Hùng Hận híp mắt nói: "Tại sao chúng ta không cùng hợp tác ? Đi vào Kim Sào sau đó lại bắt đầu tính đến chuyện phân chia, một mực đã ở đây hai ngày hai đêm, các ngươi một mực nhắm chừng nhau, là muốn tay không trở về ?"
"Có người đến !"
Chỉ thấy trên chính lộ phía xa, đi đến một vị thiếu niên nam tử, lưng hắn vác Hắc Long Cầm, đầu tóc như tuyết sương, lại vận một bộ áo bào đỏ như máu, đi trong đêm, minh nguyệt dạ lên áo, vừa ma mị mà vừa không thực.
Giống như u linh !
"Hắn là ai ?"
"Là phe phái nào ?"
Đây là suy nghĩ đầu tiên của đám người, bao quát hầu như hết thảy ở đây, chỉ ngoại trừ Hạo Ninh cùng Hạo gia mấy người.
"Tóc trắng, mang hắc cầm, mặc sam bào, tu vi Yêu Thú. Dựa trên miêu tả của Hạo Ba đại nhân thì giống đến bảy thành, khác biệt là màu áo, cùng tu vi a." Một thiếu niên đứng sau Hạo Ninh nói.
Cũng là Hạo gia tử đệ, nhưng một người khác nói: "Hừ, Yêu Thú hay là Yêu Tinh cũng chỉ là dạng tôm tép. Chúng ta mỗi một người tu vi đều là Yêu Quái, còn đến tận bốn phe, mỗi phe số lượng mấy chục trở lên. Chỉ cần một người bất kì đều có thể nhẹ nhàng xử lí hắn, cũng không biết hắn là ngu thật hay ngu giả, dám một mình tiến đến nhúng tràm, hắn muốn đến Kim Sào ?"
Hạo Ninh trầm ngâm, ánh mắt ngập tràn trào phúng ý vị nói: "Nghe nói, hắn tinh thông Cầm Đạo, có thể lấy tu vi Yêu Thú đỉnh phong, đả bại một lúc mấy chục vị tu sĩ cấp Yêu Quái, thậm chí choáng váng cả Tứ Đại Thiên Vương cấp Yêu Tướng. Đừng khinh thường đối phương, nếu không muốn biến khéo thành vụng."
"Tuân lệnh Hạo Ninh đại nhân !" Mấy người khác nhỏ giọng.
Hạo Ninh lại nói: "Đi vào Kim Giới này có hai mục đích chính, thứ nhất đoạt lấy đại cơ duyên trong Kim Sào, mà thứ hai là g·iết kẻ tên Nhất Dạ Thiên Thu. Các ngươi chớ quên, đây là Hạo Ba mệnh lệnh."
Hạo Ba là ca ca Hạo Ninh, cả hai đều là dòng chính huyết mạch trong Hạo gia, dòng chính cùng dòng thứ có phân biệt đối xử rất khác biệt, nếu không muốn nói hai chữ thiên vị hay khắc nghiệt.
Muốn từ dòng thứ lên dòng chính, phải có đầy đủ cống hiến, mới nhận được ưu đãi như dòng chính.
Trường hợp khác, trời sinh số tốt, sinh ra liền là dòng chính huyết mạch, từ nhỏ đã đạt tối ưu nhất tài nguyên bồi dưỡng, Hạo Thiên hay Hạo Ba chính là điển hình.
Mấy người phía sau Hạo Ninh, đều là dòng thứ, dù cho tu vi có cao hơn đi nữa đều phải nghe theo Hạo Ninh, đây là Hạo gia quy củ, không thể làm trái.
Mà mặt khác ba phe phái còn lại, đều không một hành động, bọn hắn dường như đều đang ôm cây đợi thỏ, muốn cho Nhất Dạ Thiên Thu làm chuột bạch tiên phong dẫn bọn hắn đi vào Kim Sào.
Dù sao Kim Sào quá nguy hiểm, không ai nguyện ý làm đá lót đường, có một người tự tiện xông lên như vậy, bọn hắn vui mừng còn không hết đây.
Mà tại giữa lộ, Nhất Dạ Thiên Thu giống như hồn nhiên không biết, khuôn mặt điềm tĩnh vô cùng, bước chân nhẹ nhàng tiêu sái đi về phía trước.
Mọi ánh mắt cứ như vậy mà đổ dồn nhìn về hắn, bởi vì chưa đến một nén nhang, hắn đã nhanh muốn đến sát Kim Sào.
Khoảng cách một trượng !
"Ninh thiếu, hắn nhanh muốn vào Kim Sào rồi a, chúng ta không làm gì sao ?"
"Hừ ! Không biết sống c·hết đồ vật, Kim Sào là địa phương nào ? Muốn xông liền có thể xông ? Bản thiếu nhìn, hắn không chừng sẽ c·hết giữa đường, cũng tiện thể không cần ra tay, tránh cho dơ bẩn." Hạo Ninh cười lạnh.
Từ tận đáy lòng mình, hắn là thật không cam lòng khi Hạo Ba hết sức đánh giá cao Nhất Dạ Thiên Thu, làm một vị Yêu Tướng, cần thiết phải xem trọng một tên Yêu Thú như vậy ?
Hắn thân là đệ đệ, tu vi Yêu Quái, lại chưa hề được xem trọng, hỏi hắn làm sao nuốt được khẩu khí này ?
Càng nhìn Nhất Dạ Thiên Thu dáng đi khất kha khất khỉu, lúc thì bước trái, lúc thì dời phải, có khi lại lùi về giống như sợ sệt, miệng thì lẩm ba lẩm bẩm đang nói một mình giống như tên điên, khiến Hạo Ninh vô cùng xem thường, nói mình quá xem trọng đối phương. Đồng thời, đối với Hạo Ba càng có nhiều thêm mấy phần khinh thường.
"Thân là Yêu Tướng, lại sợ đông sợ tây như vậy, quá kém cỏi. Hạo Ba đúng là thua xa Hạo Thiên, tâm tính như vậy thì mơ tưởng cùng ta tranh giành vị trí gia chủ a."
"Ầm ầm !"
Bỗng nhiên t·iếng n·ổ vang lên, ngay tại vị trí của Nhất Dạ Thiên Thu bị oanh tạc, cồn cát bay cao mấy chục trượng, che phủ tầm mắt toàn bộ đám người. Đợi đến bọn hắn nhìn rõ quang cảnh lần nữa, đã thấy đối phương tăm hơi không rõ, còn lại chỉ là một đống vải vụn màu đỏ rơi lả chả tứ phương.
Giống như bị bạo tạc, tan thành mảnh nhỏ !
Hạo Ninh, bao quát toàn bộ đám người, đều rơi vào rung động. Bọn hắn không nghĩ đến chuyện này, không nghĩ đến khoảng cách một trượng quanh Kim Sào lại nguy hiểm như vậy.
"Hắn cứ như vậy mà c·hết ?" Hạo Ninh tự hỏi.
Trong bốn phe, có một đám người bí ẩn khó phát hiện lúc này lộ ra kinh ngạc, bọn hắn là Di tộc tử đệ phải che giấu thân phận, trà trộn vào đám đông, để tránh Hạo gia làm khó dễ. Trước khi vào đây, Đại Chiến Mẫu Di tộc Di Loan cùng Chiến Mẫu Di Lang hai người hết sức căn dặn, nhất định toàn lực phò trợ Nhất Dạ Thiên Thu, không được để đối phương có nửa phần nguy hiểm.
Cho dù đối đầu Hạo gia hay bất kỳ cỗ thế lực nào, đều có thể không nhìn, đây là cỡ nào xem trọng ?
Nói cách khác, Nhất Dạ Thiên Thu chính là khách quý của Di tộc, nhưng bây giờ người kia cứ như vậy bị bạo tạc c·hết, khiến người tu sĩ Di tộc sửng sốt, là bối rối cùng hoang mang.
. . .
______
Hết chương.
Ta tục danh là Mạnh, tự đề Lão Hoạ, tác giả Việt ưa thích viết truyện chữ, mong độc giả không quên đề cử truyện :D