Chương 51: Tàng Nhâm Quy Phục ( Tái Bản )
Nhân tộc lãnh địa, nơi có khoảng cách gần nhất với Cửu U Thành, Tước Thành.
Nơi này thành chủ chính là Tước Vương, một trong sáu vị Lục Quân của Nhân tộc.
Cũng chính là vị Tước Vương b·ị b·ắt trên Thụ Đỉnh kia !
Hắn tu vi là đỉnh tiêm Yêu Quân, nhưng sở dĩ gọi hắn là Vương, chính là vì tại Nhân tộc được sùng bái, có thể sánh ngang Hắc Tuyệt cùng Tôn Tẫn ở Yêu tộc.
Phải biết, ở Hầu tộc Tôn Tẫn tộc trưởng được tôn làm Tẫn Vương.
Mà người có thể được phong Vương sớm như vậy, chiến lực tất nhiên siêu quần, đều là đỉnh cao cường giả tồn tại.
Lúc này, tại Tước Thành, có một toà Tước Phủ, là nơi Tước Vương sinh sống, nhận Nhân tộc lễ bái.
Thần lão tổ nói đến, Tước Vương bản chất chính là Bán Yêu, phải biết Bán Yêu như vậy, thường thường hay bị người khác khinh nhờn, xem nhẹ. Nhưng Tước Vương có thể đạt đến cảnh giới bây giờ, nhận Nhân tộc tu sĩ kính trọng, liền có thể xem như một đoạn truyền kỳ.
Tại Tước Thành này, Tước Vương là đồ đằng, là chiến thần !
Mà Tước Phủ tử đệ, con cháu Tước Vương chính là hoàng giả, Tước Thành này lộ ra chướng khí mù mịt.
So sánh một chút, Tước Phủ này cùng Bạch Tuyết Sơn Trang không khác biệt, đều là thế lực đặc thù vô cùng.
Lúc này trong Tước Phủ, giữa chính sảnh.
Ngồi trên bàn có ba người, một chủ, hai khách.
Chủ ngồi giữa, sắc mặt tái nhợt, lộ ra suy yếu, nhưng thần sắc trên gương mặt tràn đầy bất mãn cùng oán hận.
Hai người còn lại, mỗi một người đều có cường giả phong thái, một vị dáng người như trâu nước, to lớn dị thường.
Người còn lại là lão thái bà, gương mặt kéo dài từng đường nếp nhăn, nàng khoác trên mình quân phục, có tinh tế long hổ điêu hoạ trên đó, không hề lộ ra tuổi già sức yếu.
"Tước Vương ngươi quá bất cẩn rồi, làm sao lại đi sâu như vậy!" Nam tử to lớn nói.
"Hừ ! Trách được cái gì, đều bị người ta bắt sưu hồn, may mắn có Phù Vương đại nhân ban cho một viên hộ phù, nếu không ngươi hẳn c·hết không nghi ngờ." Lão thái bà thanh âm quái khiếu.
"Được rồi ! Đủ rồi ! Đều là ta mà ra, nhưng các ngươi không phải không biết, con bạch hạc đó nắm được tình tiết cỡ nào quan trọng, một khi khiến Yêu tộc biết được, kế hoạch mấy trăm năm qua đều đổ sông đổ biển a." Tước Vương nói.
Hắn nhìn lão thái bà một chút, mới nói tiếp: "Xa Thái Quân, ngươi nói chuyện khi nãy là thật ?"
Xa Thái Quân nghiêm túc: "Nhân tộc là Khấp Huyết Giới chi chủ nhân, không phải của Yêu tộc, như nó dám động tộc ta Quân Vương, có thể coi như không có chuyện gì ? Chuyện này chính Hình Quân, Tinh Quân cùng lão thân cộng chung đề nghị lên Phù Vương đại nhân.
Bây giờ như có thêm ngươi là người thứ tư ủng hộ, Lục Quân sáu người, bốn vị bỏ phiếu đồng ý, ngươi nghĩ lần này có thật triển khai hay không ?"
Tước Vương quay qua nhìn to lớn nam tử, chính là Hình Quân, Hình Quân gật đầu: "Yêu tộc phát triển quá nhanh, trước có Đạo Mộc lão yêu, còn có Hãn Hải lão quỷ kia, Thập Trụ không phải là đồ trang trí. Như cứ để tộc nó một mực phát triển, ai biết được Tuyệt Đại phong hào thứ ba hay thứ tư nữa hay không ?
Bây giờ Hoàng Đế bệ hạ không ra, Tỳ Sa Hoàng cũng không rõ tung tích. Về phần tộc ta, hai vị Dược Vương biến mất, như vậy Tam Thiên có thể làm chủ, chỉ cần Phù Vương đồng ý là được."
Tước Vương lộ ra khó hiểu nói: "Tam Thiên, chính là tân nhiệm Tam Vương, trong đó Phù Vương cường đại nhất, ta hiểu được. Nhưng hai vị Dược Vương kia ? Ngươi không tính luôn Dược Vương Nhất Dạ ?"
Hình Quân cùng Xã Thái Quân chợt nhìn hắn, Hình Quân trầm giọng: "Dược Vương Nhất Dạ đ·ã c·hết !"
Xa Thái Quân cười cợt: "Như hắn không c·hết, cũng nên c·hết. Chỉ cần có hắn một ngày, luôn có một cỗ lực lượng khó tả ngăn cản, khiến cho Nhân tộc không thể nào đối với Yêu tộc động thủ đây."
Tước Vương gật đầu hiểu được, sảng khoái đáp ứng: "Được! Như vậy càng tốt! Coi ta là phiếu thứ tư, sưu hồn chi nhục, Đạo Mộc lão cẩu kia phải trả giá."
. . .
Nhất Dạ Thiên Thu hoàn toàn không biết dong bão đang kéo đến, bố cục thiên hạ sắp phân chia ra sao, mục tiêu hướng đến của hắn chính là Kim Thiên Môn ở Tàng Thiên đại sâm lâm.
Kim Thiên Môn nằm ở Tàng Thiên đại sâm lâm, bởi vì nằm rất gần Binh Các trọng địa cho nên con đường mòn nối liền này bị q·uân đ·ội canh giữ mật thiết, tránh cho các tộc tu sĩ lén vào bên trong.
Từ trọng địa muốn vào Tàng Thiên, phải có nhân vật cấp chỉ huy dẫn đường, thân làm đại tổng quản Tàng Diết Yêu Quân không thể rời quân, cho nên Tàng Nhâm Yêu Quân chính là lựa chọn duy nhất.
Mà hắn cũng là người đề nghị, không ai thích hợp hơn.
Đối với chuyến đi này, ba vị đại sư kiên quyết không đồng ý, một mực muốn cùng Nhất Dạ Thiên Thu tùy hành, nhưng cuối cùng vẫn bị thuyết phục trước một bước quay về công hội.
Đến Kim Thiên Môn, chỉ có hai người !
Dựa theo đường bộ mà đi, bọn họ dễ dàng thông qua chốt canh, mọi thứ diễn ra thuận lợi, không gặp bất kì trở ngại nào.
Tàng Nhâm Yêu Quân ngược lại tỏ ra thiện ý, trước sau cùng Nhất Dạ Thiên Thu bắt chuyện, nói tây lại đông không có điểm dừng. Hầu như đều bàn đến Kim Thiên Môn, kể ra các loại truyền thuyết xa xưa, những kinh nghiệm từng trải đi Kim Thiên Môn, hoàn toàn xem Nhất Dạ Thiên Thu như thân tín tử đệ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bọn hắn ngồi trên xa hoa cỗ xe do một đầu dị loại Hoang Thú kéo, Hoang Thú dạng này trí tuệ rất thấp nhưng một thân lực lượng lại không yếu. Chính vì vậy bị Yêu tộc bắt làm tọa kỵ, thay mã kéo xe.
Dù sao cũng là Yêu Quân tồn tại, có được một cỗ xe hoành tráng là sự tình bình thường.
Trong xe lúc này, chỉ có hai người, cùng với ngồi phía trước vị xa phu đang đánh roi, thúc dục cước bộ Hoang Thú kia.
Hai bên đường là từng hàng trúc lâm, nhánh trúc phiêu dạt theo gió thoảng, lộ ra không gian thanh bình, khác với chốn phồn hoa, thị phi.
Nhất Dạ Thiên Thu cùng Tàng Nhâm Yêu Quân hai người đều tự có mục đích riêng, không muốn cho đối phương biết được, cho nên một mực lặng thinh xuống.
Bầu không khí nặng trĩu !
Tàng Nhâm Yêu Quân bỗng cười, trước nói: “Nhất Dạ tiểu hữu, ngươi đi vào Kim Thiên Môn, nếu được còn mong chiếu cố mấy tên tiểu bối nhà ta, dù sao bọn hắn chỉ là hạng người thường thường mà thôi.”
Nhất Dạ Thiên Thu nói: “Hạng người tầm thường lại dám tham gia Kim Thiên Môn bí cảnh ? Lại nói, ta cũng chỉ là một tên Tiểu Yêu Cảnh đây, bản thân còn không lo tốt lấy cái gì lo cho người khác, phó tổng quản quá đề cao ta rồi.”
Tàng Nhâm Yêu Quân lắc đầu: “Tiểu hữu quá khiêm tốn, có thể đoạt được quán quân Luyện Dược Luận Hội, đi đến Binh Các trọng địa lĩnh bảo thành công. Năm đó Ma Vương hiện thân, Thần lão tổ giá lâm tru sát nó, nghe nói Tử Cực Ma Đồng chính nhờ vậy mà xuất hiện thế gian.
Mà tiểu hữu ngươi, lại khiến lôi long hiện thân, Thần lão tổ lại vì ngươi thu phục nó, lấy làm toạ kỵ. Bổn tổng quản tin tưởng, chỉ cần có liên quan Thần lão tổ, hẳn là chuyện không tầm thường.”
Dừng một chút, nhìn sắc mặt thiếu niên trước mắt, hắn mới nói: "Chỉ cần tiểu hữu giúp đỡ một chút, bổn tổng quản cam kết, Tàng gia sau này chính là ngôi nhà thứ hai của ngươi a."
Nhất Dạ Thiên Thu lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Đạo khác nhau, mưu cầu cũng khác biệt. Đã là tu sĩ, thì tồn tại dục vọng, dục vọng thúc đẩy bước chân ta đi về phía trước. Làm Yêu Quân cấp cường giả, ngươi hẳn nên hiểu mấy thứ này. Thứ ta truy cầu chính là đại đạo, mà không phải ràng buộc, khuôn khổ.
Mặt khác, Lôi Long Tử Kiếp là đánh ai ? Chính là Yêu Binh không phải sao ? Cùng ta nào có nửa điểm quan hệ ! Lời của phó tổng quản cũng quá vẹn toàn đi.”
Tàng Nhâm Yêu Quân cũng kinh ngạc, hắn trước đó nghĩ đến Nhất Dạ Thiên Thu là một tên vô danh tiểu tốt, chỉ là Yêu Tinh mà thôi, lại xuất thân bần hèn, dễ dàng dụ dỗ.
Nhưng dựa vào bốn chữ "truy cầu đại đạo" bốn chữ này, ngữ khí kia làm sao mà tự tin, giống như được định sẵn sẽ thành công, có một sức thuyết phục mãnh liệt.
Tàng Nhâm Yêu Quân nghĩ đến cái gì, sau đó thấp giọng nói: “Vì tương lai mưu toan một đầu sinh lộ, cho bản thân, cho tộc nhân. Người không vì mình trời chu đất diệt, ngươi hiểu sao ?”
Nhất Dạ Thiên Thu gật đầu, ngón cái xoa xoa viên không gian giới chỉ tại ngón giữa, nói: “Không có khói, làm sao có lửa. Đến từ Tàng Thiên đại sâm lâm mấy người ta từng tiếp xúc qua, kẻ có thể không vừa mắt ta chỉ có một, là vị kia Tiểu Thế Tôn a.”
Tàng Nhâm trầm mặc không nói, Nhất Dạ Thiên Thu lại giảng: “Ngươi thân phận cũng không thấp, nhưng so với Tiểu Thế Tôn danh phận kia lại không thể bằng. Ta hỏi ngươi, nhân phẩm của hắn như vậy, sẽ đối xử tốt với người của mình ? Nhân phẩm như vậy, có thể trưởng thành bao nhiêu ? Nói không chừng, một lúc nào đó lại đi gieo tai vạ gặp phải thế lực không thể đối địch, hại c·hết hắn, hại c·hết cả Tàng Thiên.”
Tàng Nhâm Yêu Quân giật mình, vội hô: "Không thể nào, Tàng Thiên đại sâm lâm tồn tại hơn năm nghìn năm, một mực trường tồn bất diệt, có thể sánh ngang cùng mặt khác Tứ Đại Sâm Lâm, làm sao nói diệt thì diệt ?"
Nhất Dạ Thiên Thu nhoẻn miệng cười, thần sắc chế giễu: "Thế gian có cái gì trường tồn bất diệt ? Ngay cả Dược Vương Nhất Dạ cũng có thể bị hạ sát, huống chi người khác đây ?"
Hắn híp mắt lại, nói: "Mà Tàng Thiên bị diệt, không phải là Tàng Thiên đại sâm lâm, mà là Tàng Thiên lão vương chủ !"
Nhất Dạ Thiên Thu lời nói tuy nhẹ nhàng, nhưng giống như trọng trùy gõ vào tâm khảm Tàng Nhâm, không khỏi khiến vị Yêu Quân này vô cùng hãi nhiên.
Làm Yêu Quân đến hiện tại, hắn v·a c·hạm không ít, cỡ nào vất vả để leo lên địa vị như bây giờ, nhưng cùng thiếu niên trước mắt này đối thoại, giống như được quán triệt đại đạo, ngộ ra lẽ phải.
Nếu như không biết đối phương là một tên thiếu niên, hắn tuyệt đối tin tưởng đây là lão quái đoạt xá sống lại.
Mà không phải chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi thiếu niên, lịch duyệt không có.
Nhưng lời nói vừa nãy, là của một tên Yêu Tinh, của một tu sĩ mới đạp vào con đường tu luyện nên có hay sao ?
“Ngươi rốt cuộc là ai ?” Tàng Nhâm Yêu Quân ánh mắt kinh nghi.
Nhất Dạ Thiên Thu lúc này mới nhìn chằm chằm hai mắt hắn: “Là ai không quan trọng, có thể là một tên Yêu Tinh, cũng có thể là một gã luyện dược sư. Nhưng nếu ngươi cần một chỗ dựa vững chắc sau này, ta có thể vì ngươi hứa hẹn. Tin tưởng, ta so với Hạo Thiên về tiềm năng, ngươi biết nên chọn ai.”
Tàng Nhâm Yêu Quân hai mắt lấp loé, rơi vào trầm tư, không khí lần nữa rơi vào kìm nén, không gian lại trở nên yên tĩnh.
Chỉ còn tiếng thúc xe cùng tiếng gầm gừ của Hoang Thú bên ngoài, có lẽ đây là quyết định khó khăn của hắn.
Bỗng lúc này, phía trước xuất hiện một con đại mãng xà, từ bên đường cổ thụ đằng không nhảy xuống, gào thét dữ dội.
“Khè.”
Hoang Thú giật mình, hai chân run run đứng sựng lại, nó không dám di chuyển một bước. Xa phu cũng sợ hãi, thúc giục roi mây liên tục thúc vào Hoang Thú muốn nó kéo xe bỏ chạy.
Chặn phía trước có một con đại mãng xà, nó lập tức phi tới muốn t·ấn c·ông xé cỗ xe.
Xa phu quá mức sợ hãi, lập tức bỏ chạy, kéo xe Hoang Thú thì gục sát run run.
“Một con Hoang Thú trung kỳ Yêu Tướng, cũng dám xằng bậy trước mặt bổn tổng quản ?” Tàng Nhâm Yêu Quân vốn dĩ đang kìm nén, lập tức lấy đại mãng xà làm mục tiêu xả giận.
Tiếng quát này của hắn, tạo ra một màn chắn đẩy lùi đại mãng xà ra sau. Đại mãng xà biết trong xe có cao thủ, theo bản năng đánh giá lần nữa đối phương, rơi vào do dự.
Nhất Dạ Thiên Thu đưa tay ngăn lại muốn xuất thủ Tàng Nhâm Yêu Quân, nói: “Như ta có thể tự mình hạ nó, ngươi nên suy nghĩ lại đề nghị vừa rồi.”
Hắn lại không để ý Tàng Nhâm Yêu Quân, bước ra khung xe, nhìn về đại mãng xà, lấy Hắc Long Cầm đặt tại trên hai chân, tiếng đàn át tiếng rống, âm ba hất văng màn xe, tật tốc truyền về phía trước.
Một tên sơ kỳ Yêu Tinh, cùng một con Hoang Thú trung kỳ Yêu Tướng.
Đừng nói là Yêu Tinh, hay cao hơn Yêu Quái, ngay cả một tên Yêu Tướng sơ kỳ muốn chiến thắng trung kỳ cũng là khó khăn.
Trong mắt người khác, đây là chuyện hoang đường, là hành vi ngu xuẩn t·ự s·át !
Tàng Nhâm Yêu Quân vốn dĩ muốn ngăn lại, nhưng thấy được thiếu niên này quá mức tự tin, nhất thời chau mày quan sát.
Tâm hắn cũng tĩnh lại, chuẩn bị bất kì lúc nào cứu giúp, dù sao nếu để Nhất Dạ Thiên Thu c·hết ở đây, hắn sẽ không thoát khỏi liên đới trách nhiệm, Luyện Dược Sư Công Hội sẽ không để hắn yên.
Như theo kế hoạch, hắn sẽ bố trí hắc thủ ở Kim Thiên Môn, mượn dao g·iết người, phụng mệnh Hạo Thiên.
Nhưng đối thoại cùng Nhất Dạ Thiên Thu, khiến hắn bị lung lay, rơi vào do dự.
Theo hắn, Nhất Dạ Thiên Thu sử ra chiêu này mặc dù tinh tế nhưng quá mức cơ bản, quá mức tầm thường.
Một con đại mãng xà cấp bậc Yêu Tướng, sẽ bị sóng âm tinh thần của một tên Yêu Tinh, chỉ có cấp 5 tinh thần lực tổn hại ?
Hoang Thú, linh trí không cao, nhưng nhục thân cùng sức mạnh lại rất cường đại !
Chớp mắt tiếp theo, Tàng Nhâm Yêu Quân mở mắt mà nhìn, bởi vì đại mãng xà lại kêu thảm, sau đó mấy chục trượng thân thể to lớn đập đùng đùng lăn lộn trên mặt đất, khói bay mù mịt.
Đây là chuyện gì ?
Tàng Nhâm Yêu Quân trong lòng nao nao, thủ đoạn này hắn chưa từng thấy, là ám khí ? Là trận pháp ? Là phù chú hay là nguyền rủa ?
Chỉ trong vòng mười cái chớp mắt, đại mãng xà dần dần trở nên an tĩnh, thân thể lúc thì xích hồng sắc nóng như lửa đốt, lúc thì xanh tím âm hàn toả khí, hai mắt đại mãng xà cũng dần dần trở nên vô thần, mất đi sinh mệnh.
Đối với kết quả này, Nhất Dạ Thiên Thu rất mực hài lòng, nếu có người thấy thủ pháp của hắn, sẽ biết trong đợt âm ba kia, có hai cái v·ũ k·hí bí mật.
Yêu Cổ, cùng Băng Huyễn Cổ !
Ngoài ra, Hồn Đan trong Hắc Long Cầm không phải thứ tầm thường, có thể chế tạo huyễn cảnh, gây ra thất tình lục dục nhiễu trí.
Yêu Cổ cùng Băng Huyễn Cổ được hắn sử dụng Trì Ly, sử xuất ra ngoài. Dưới tác động của thức thứ hai trong Đoạt Thiên Tạo Vật, có thể cách xa thi triển Trì Ly.
Yêu Cổ cùng Băng Huyễn Cổ, nhẹ nhõm chui vào đại mãng xà.
Phải biết, độc tố của Yêu Cổ tại Vô Danh tiểu vực đã có thể sơ bộ đả thương Yêu Tướng, đi theo Nhất Dạ Thiên Thu, trải qua đủ loại v·a c·hạm, liền đủ uy h·iếp sơ kỳ Yêu Tướng.
Mà Băng Huyễn Cổ, còn so với Yêu Cổ càng lợi hại, không cần phải nói.
Vài cái chớp mắt sau, nội đan Hoang Thú bị lấy mất, Triệu Hoán được sử dụng.
Tại ý thức hải của hắn, trước tinh thần thể Dược Vương Nhất Dạ, trôi nổi nội đan màu xanh lục của đại mãng xà, hai con Cổ phân biệt trở về hai lòng bàn tay.
Thần không hay, quỷ không biết !
Đây là lý do, Tàng Nhâm Yêu Quân sợ hãi vô cùng, như trời tròng bất động, không thể tiếp nhận.
Nhất Dạ Thiên Thu thu Hắc Long Cầm, nhìn về Tàng Nhâm Yêu Quân cười nói: “Chúng ta có thể đi tiếp.”
Tàng Nhâm nghe thanh âm này, chợt giật mình, ngữ khí run run: “Thật sao ?”
Tàng Nhâm Yêu Quân thấy đối phương không ép buộc mình phục tùng, mà là chờ đợi hắn chủ động, đã là cho mặt mũi.
Hắn lên tiếng: “Ta muốn theo ngươi !
Nhưng điều kiện trước nhất, ngươi không thể để cho Tiểu Thế Tôn biết, bằng không tộc đàn ta sẽ không có ngày yên ổn !”
Lời này, hắn không dám nói ra thành lời, mà dùng truyền âm phương thức cho Nhất Dạ Thiên Thu, dù sao cũng đã bước vào Tàng Thiên đại sâm lâm lãnh địa, tai vách mạch rừng.
Nhất Dạ Thiên Thu cười nói, hoàn toàn không kiêng dè: “Ta hiểu! Đương nhiên, ta còn cần ngươi vì ta làm việc, mà không phải hại c·hết ngươi vô ích.”
Nói xong, Nhất Dạ Thiên Thu lấy ra một viên xích hồng tiểu đan, đưa cho Tàng Nhâm, nói: “Viên này đan dược sẽ không gây hại cho ngươi, chỉ là một dạng cam đoan khiến ngươi là người giữ lời.”
Tàng Nhâm hiểu ý, xem ra thiếu niên trước mắt không tuyệt đối tin tưởng hắn, như hắn muốn lấy được Nhất Dạ Thiên Thu tín nhiệm, được xem trọng trong tương lai, liền phải nhất định nuốt tiểu đan này.
Tàng Nhâm không lại do dự, nuốt suốt xích hồng tiểu đan, hắn nói: “Nhất Dạ công tử có thể cho ta biết được viên này tiểu đan là gì sao ?”
Nhất Dạ Thiên Thu nói: “Trước mặt người khác, cứ xưng hô như cũ. Về phần viên này tiểu đan, một khi ngươi làm trái với lời nói, dám phản bội ta, sẽ giống như con đại mãng xà kia.”
Ánh mắt Tàng Nhâm Yêu Quân lộ ra tin tưởng, lại lén lút hướng về Hắc Long Cầm, nhưng lại không thấy nó có nửa phần đặc biệt nào.
Về phần Nhất Dạ Thiên Thu, chỉ có hắn biết tiểu đan xích hồng sắc này là gì, đó là Yêu Cổ độc tố luyện đi ra độc tính đan dược, trong đan còn có pha vào tinh huyết của hắn.
Một khi Tàng Nhâm phản bội, hắn có thể thông qua tinh huyết của mình, kích hoạt Yêu Cổ kịch độc thiêu đốt tâm can Tàng Nhâm, thậm chí thông qua tinh huyết, hắn còn có thể kích hoạt nguyền rủa.
Đối với nguyền rủa chi pháp loại này cổ xưa ấn pháp, hắn hay là có am hiểu qua.
Yêu Cổ kịch độc có thể g·iết Yêu Tướng sinh linh, nguyền rủa lực lượng có thể ăn mòn tất cả, hai thứ này cộng lại đủ g·iết c·hết một tên trung kỳ tu vi Yêu Quân.
Đương nhiên, muốn dùng được thủ đoạn này, trước cần đối phương nuốt lấy xích hồng tiểu đan, ai sẽ nguyện ý ?
E rằng bây giờ chỉ có vị Tàng Nhâm Yêu Quân này.
. . .
____
Chương này hao tâm tổn huyết, cầu đề cử truyện cùng tặng lễ cho ta !!!
Đùa đấy :D Đề cử truyện là vui rồi !