Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Muốn Làm Thiên Địa Chi Tổ

Chương 50: Tước Vương ( Tái Bản )




Chương 50: Tước Vương ( Tái Bản )

Cổ Họa đại sâm lâm Trung Châu.

Nổi bật một cây thông thiên đại thụ, nghe nói là Đạo Mộc Yêu Vương trời sinh bản thể, cây này là sau khi trở thành Tuyệt Đại Yêu Vương, hắn lấy tinh huyết của mình, lại hi sinh thật nhiều sức lực rèn đúc được ra, uy thế chấn nh·iếp một phương.

Ngọn thông thiên đại thụ đâm xuyên tầng mây, thân cây thô to đến trăm dặm, cao tận ba vạn trượng, đến nỗi có thể dòm ngó đến Vô Danh Sơn.

Đương nhiên, đây chỉ là ước lượng, bởi vì Vô Danh Sơn là đệ nhất cấm địa trên Khấp Huyết Giới.

Mức độ nguy hiểm của nơi kia có lẽ chỉ ai từng đạp lên sơn lộ, mới có thể tường tận. Thế gian này mấy ai từng qua đây ?

Nhưng có một điều chắc chắn, Vô Danh Sơn cao bao nhiêu, nguy hiểm cỡ nào thì chưa ai từng chứng minh được.

Cho nên, đứng tại đỉnh thông thiên đại thụ, có thể ước chừng Vô Danh Sơn, đã là một chuyện rất đáng sợ.

Lúc này, tại trên ngọn thông thiên đại thụ này, xung quanh mây trắng lượn lờ, linh khí dày đặc đến cực điểm, đủ loại lung linh sắc thái hiện ra, có thể thấy rõ đại ngàn sâm lâm, có thể dòm nhìn Lục Thành.

Ở đây giống như tiên cảnh, thỉnh thoảng lại có điểu chủng giống như tiên hạc, quái điểu bay qua bên dưới.

Bọn nó đều là Yêu tộc sinh linh, nhưng không dám lại gần đại thụ, huống chi đỉnh thụ, bởi vì trong lòng tồn tại một loại kính sợ.

Đạo Mộc Yêu Vương!

Vị Cổ Hoạ chi chủ này, chính là toạ lạc ở Thụ Đỉnh này.

Lúc này, tại xa xa ước chừng vạn dặm bên ngoài, truyền đến tiếng kêu vứt tận trời xanh, là của Điểu tộc.

Chỉ thấy một con to lớn khủng bố, thân hổ đầu điêu, đang ráo riết t·ruy s·át một con bạch hạc, bạch hạc trên thân có bôi lông tuyết trắng, đẹp không tỳ vết, thỉnh thoảng tiết ra Yêu Quân đại viên mãn khí tức, kinh sợ tứ phương.

Thế nhưng cường đại như vậy, lại không có sức hoàn thủ, nó đang dốc sức chạy thục mạng về ngọn thông thiên đại thụ ở Trung Châu Cổ Họa này.

Mà phía sau nó, thân hổ đầu điêu dị điểu càng ngày càng hung ác, càng lúc càng đuổi gần, giống như gấp gút, muốn bằng mọi giá g·iết c·hết bạch hạc trước khi nó đến được đây.

Khoảng cách ngoài vạn dặm, đã bay vào trong biên giới Trung Châu của Cổ Hoạ đại sâm lâm.

Ở tám nghìn dặm, kinh động Trung Châu các Thượng Vị Tộc.

Năm nghìn dặm, bay vào Mộc tộc lãnh thổ.



Đến nghìn dặm, đã gần với Thụ Đỉnh.

Rốt cuộc, cách bọn nó trăm dặm phía trước, dần dần hiện ra tràng cảnh của Thụ Đỉnh, mới thấy được ở đây bày sẵn một cái cổ kính bàn đá, trên bàn đá đang ngồi đó hai đạo nhân ảnh thưởng trà, là một vị trung niên nam tử cùng một lão giả tóc trắng.

Trên thân hai vị không có một tia ba động, giống như phàm nhân, mặt mũi hiền hòa, có một loại từng trải qua tuế nguyệt lâu năm, sâu không lường được.

Dù vậy, mỗi một cử động hay ánh mắt của họ, cũng khiến người ta không khỏi ném mắt mà nhìn, giống như phù hợp thiên địa quy tắc, ứng với hoàn cảnh xung quanh.

Vì vậy, thân hổ đầu điêu dị điểu cùng bạch hạc không thể thấy được bọn hắn.

Bạch hạc thấy được bản thân đến gần Thụ Đỉnh, lập tức dồn hết sức bình sinh, tăng tốc về phía trước.

Mà so với nó càng thêm gấp rút, dữ tợn vô cùng, chính là dị điểu phía sau.

Rốt cuộc tại khoảng cách ba mươi dặm, con dị điểu to lớn kia, trong miệng quái kêu một tiếng, một chụp bắt được bạch hạc nhỏ bé.

Oác !

Bạch hạc mặc sức vùng vẫy, từ đầu đến cuối không thể thoát được móng vuốt dị điểu, chỉ thấy bản thân bị kéo đi ngày một xa, rời dần Thụ Đỉnh.

Trăm trượng.

Ba trăm. . .

Năm trăm. . .

Nghìn trượng. . .

Ngay tại lúc nó bó tay chịu trói, hoàn toàn buông bỏ, bỗng nhiên nghe thấy một đạo thanh âm, giống như thiên đạo truyền xuống:

"Còn muốn đi ?"

Bạch hạc bây giờ mới phát hiện, mình vẫn nằm trong móng vuốt dị điểu, thế nhưng dị điểu to lớn bá đạo khi nãy, bây giờ lại như một chú chim nhỏ trong tay của vị trung niên nam tử kia.

Trung niên nam tử từ trên cao nhìn xuống, nói: “Không hổ là Nhân tộc Tước Vương a, lại dám đi vào Yêu tộc lãnh địa, lại đến Trung Châu Cổ Họa. Đây là Mục Cát Ba mệnh lệnh, hay là ngươi tự ý ?”



Bạch hạc bây giờ định thần mới thấy rõ, hóa ra trung niên nam tử này là người cần tìm, vội nói:

"Bái kiến Đạo Mộc Yêu Vương ! Thỉnh cầu đại nhân ngài giúp ta một lần."

Tước Vương nói: "Hừ ! Giết thì g·iết, đừng nhiều lời. Bổn vương như dám đến gần đây, liền chuẩn bị sẵn tâm lý, Hoàng Đế bệ hạ tên úy không phải ngươi có thể tùy tiện xách !"

"Ha ha ha !" Một đạo tiếng cười vang lên.

Tước vương phẫn nộ, không biết tiếng cười từ đâu, bởi vì trước mắt hắn chỉ có Đạo Mộc Yêu Vương một vị, hắn quát: "Cười cái gì ? Là kẻ nào ?"

"Chậc chậc, Đạo Mộc lão đầu a, ngươi không đi ra Cổ Hoạ quá lâu, thiên hạ đều nghĩ ngươi là quả hồng mềm rồi, muốn bóp liền sẽ bóp kìa." Thanh âm già nua vang lên.

Tước Vương vốn dĩ đang phẫn nộ, nghe thấy giọng điệu này, hai mắt bỗng nhiên co rụt lại, lộ ra sợ hãi cùng cảnh giác.

“Nhân tộc có Lục Thành chia Lục Quân cai quản, được bồi dưỡng đối lập Yêu tộc Ngũ Đại Sâm. Luận số lượng Tước Quân nhiều nhất, đứng đầu là Tước Vương. Cái gọi là Tước Vương, chẳng qua là một tên nửa bước Quân cấp, từng lập nhiều chiến công được Mục Cát Ba phong làm Tước Vương.”

Một thanh âm già nua vang lên, lọt vào tai Tước Vương lại rất khó chịu, nhưng nó không dám biểu lộ bất kì biểu cảm gì, bởi vì người kia vừa nói là một tên ma quỷ.

Bạch hạc được giải khai, rốt cuộc thoát khốn, lập tức hóa thành nhân hình, là một vị thư sinh nam tử, khoác trên thân một bộ bạch vũ, hắn quỳ xuống một chân hành lễ.

“Bái kiến Đạo Mộc Yêu Vương.”

“Bái kiến Hãn Hải Tuyệt Vương Hầu.”

“Tiểu quân phụng lệnh Tỳ Sa Hoàng bệ hạ, đi đến Nhân tộc Mục Thác Đế Đô lân cận dò xét thực hư hành động. Không nghĩ đến lại bị Tước Vương phát hiện, một hơi t·ruy s·át hơn vạn dặm. May mắn thân hãm đi vào Nhân tộc một vùng cổ chiến trường, rơi vào trùng động mới đi đến Cổ Họa đại sâm lâm, nếu không hẳn đ·ã c·hết không nghi ngờ. Còn xin hai vị đại nhân bắt lại Tước Vương.”

Bạch hạc nghĩa cử chân thành khom đầu nói, làm một tôn Yêu Quân trước mặt người khác có thể cao cao tại thượng, nhưng đối với hai vị khét tiếng thiên hạ này, hắn dù là Tỳ Sa Hoàng thuộc hạ cũng không dám có nửa phần thất lễ.

Hoàn toàn lấy tiểu yêu cách thức mà diễn đạt.

“Tước Vương tu vi không thấp, trời sinh mang Bán Yêu huyết mạch, có thể phi hành không trung. Nó từ nhỏ liền học Không Gian chi đạo, g·iết c·hết thì dễ, muốn giữ lại khó. Nếu không có Mộc lão đầu sở tu Không Gian chi đạo, ngay cả ta cũng không nắm chắc giữ được, cho nên xử lý hắn liền nên giao cho bên kia.” Thần lão tổ nói xong, tay lại cầm chum rượu làm một hơi.

Đạo Mộc Yêu Vương lắc đầu: “Thần lão quỷ, ngươi quá không tốt, đùn đẩy trách nhiệm làm sao mà vô sỉ. Nghĩ đến vô sỉ, ta lại nhớ về một người. Đáng tiếc, hắn đã không còn sống.”

Thần lão tổ nhìn về chân trời, tự giễu, lại phẫn nộ nói: “Cái gì đệ nhất Dược Vương, cái gì vạn năm có một thiên tài luyện dược sư, trước mặt ta chỉ là một tên hỗn trướng, vô địch hỗn trướng. Năm đó hắn như nghe lời ta, ở lại Cổ Họa, trọng tu làm Yêu, không phải càng tốt sao ? Chỉ cần hắn nguyện ý, đừng nói là hai cái Dược Vương lão già kia, Mục Cát Ba dám đến đây ta cũng dám đánh.”

Nói đến đây, ánh mắt Thần lão tổ loé ra một tia sát khí màu đỏ, nhưng rất nhanh tán đi, lại lộ ra thất vọng, ưu phiền, mỉm cười uống một hơi.

Ở một bên, bạch hạc cùng Tước Vương lại tâm kinh phách lạc, sát khí kia quá đáng sợ, dù chỉ một tia cũng đủ để hắn bạc hồn bạc vía.



Trên đời này, có thể khinh rẻ Hoàng cấp cường giả như vậy, xem thường Nhân tộc Hoàng Đế như vậy, e rằng chỉ có vị nhân vật này.

Đạo Mộc Yêu Vương nói: “Được rồi, không nhắc chuyện cũ. Đến, Tước Vương, nói ra những thứ ngươi có thể nói, chỉ cần có nửa phần xằng bậy, đừng trách ta vô tình.”

. . .

Yêu tộc nội tình chính là Ngũ Đại Sâm Lâm, ở đây mỗi một nơi đều có một cái không gian truyền tống trận, còn là cao cấp một loại.

Sở dĩ có sắp đặt như vậy, phải nói đến từ thời xa xưa, Yêu tộc chư vị đại năng vì phòng ngừa tộc khác xâm lược nên một đời lại một đời đã thiết lập đại pháp trận, trận này như một tấm lưới liên kết toàn bộ trọng yếu chi địa của Yêu tộc.

Mắt trận nằm tại sáu chỗ, Ngũ Đại Sâm Lâm năm cái, Binh Các trọng địa một cái. Sáu cái này chính là lối thoát của Yêu tộc, một khi có diệt tộc chi họa, có thể lập tức thông qua truyền tống trận đi đến nơi khác.

Đến hiện tại, mắt trận sáu chỗ đã thành bảy chỗ. Năm đó Phật Yêu Thánh Giả đạt đến đỉnh phong tu vi, lấy thông thiên thủ đoạn chế tạo chỗ mắt trận thứ bảy, đặt tại Phật Yêu Thánh Địa. Hiện tại, nơi này chính do truyền nhân của hắn Tỳ Sa Hoàng tọa trấn.

Từ Cổ Hoạ đại sâm lâm đi đến Binh Các trọng địa, chỉ tính bằng đường bộ liền phải hơn một vạn dặm, một vạn dặm này khác với đường bay trên trời, cần tốn rất nhiều thời gian.

Cho nên muốn đến Binh Các trọng địa, thông thường Cổ Họa sinh linh đều thông qua Trung Châu mà đi. Chỉ là có điều, muốn đi từ Trung Châu, mượn truyền tống trận lực lượng, thì trước tiên phải được cho phép, mà không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào.

Mặt khác, tại Tứ Đại Sâm Lâm còn lại, không chỉ riêng Cổ Họa, đều có chung một bộ qui tắc như vậy. Cấp cao truyền tống trận, chỉ có thể sử dụng khi thật sự cấp bách.

Nhất Dạ Thiên Thu là quán quân, đi theo ba vị đại sư thuộc công hội đến lĩnh bảo, là chuyện công được duyệt bởi Tỳ Sa Hoàng, được phép sử dụng truyền tống trận.

Nhưng Nhất Dạ Thiên Thu từ Binh Các trọng địa, muốn đi Tàng Thiên đại sâm lâm tham dự Kim Thiên Môn bí cảnh, lại là việc tư.

Mà việc tư, liền không thể sử dụng truyền tống trận, chỉ có thể thuận đường bộ mà đi, tốn hao không ít thời gian.

May mắn ở chỗ, Tàng Thiên đại sâm lâm khoảng cách Binh Các trọng địa là gần nhất trong Ngũ Đại Sâm Lâm, chỉ mất một ngày đường là đến, ngày thứ hai đã có thể dự kịp Kim Thiên Môn.

. . .

____

Chuốc chương xong.

Chương này kỉ niệm 50 chương ta viết, cho nên phá lệ đào hố, hố rất to còn sâu nên mọi người cẩn thận.

Yên tâm, hố này ta sẽ lấp, không để người nhảy bị oan ức.

Ta chỉ cầu các ngươi đề cử, tặng kẹo là được !!