Chương 52: Đến Tàng Thiên ( Tái Bản )
Tàng Nhâm Yêu Quân tiếp đó dựa theo Nhất Dạ Thiên Thu bài bố, xử lí gọn gàng thân thể đại mãng xà dài mấy chục trượng giữa đường.
Phải biết nhục thân Hoang Thú thông thường rất cường đại, có thể thuộc về nhóm đầu dai cứng cho nên không thể chế biến món ăn, nhưng lại có thể dùng làm nguyên liệu luyện đan.
Ngược lại khi thành đan, không những không ảnh hưởng đan lực còn khuyếch đại thêm mấy thành tác dụng, mà nhiều hay ít chủ yếu phụ thuộc vào luyện dược sư.
Cứ như vậy, từ nhục thân cho đến xương cốt của con đại mãng xà kia đều bị xử lý đến sạch sẽ.
Đừng nhìn cách làm như vậy quá mức tàn nhẫn, nhưng luyện dược là như vậy, đây là quy chuẩn chung trong luyện dược giới.
Cách làm của Nhất Dạ Thiên Thu không những không cực đoan, còn là tôn trọng nguyên liệu, trân trọng mới biết tận dụng hết thảy mọi thứ.
Hoang Thú nổi danh không thể phục dụng, kể cả luyện đan hay là trù nghệ bếp núc đều không được. Người có thể coi Hoang Thú là dược liệu luyện đan như vậy e rằng chỉ có mình hắn.
Đây cũng là suy nghĩ hiện tại của Tàng Nhâm Yêu Quân, khiến nhận định trong lòng của hắn càng thêm vững vàng.
Là Nhất Dạ Thiên Thu tuyệt không phải là vật trong ao, mà là tiềm long đang chờ cơ hội ngạo thị thiên hạ, ngao du cửu thiên !
Lại nói, xử lý xác c·hết như vậy, cũng là bảo vệ môi trường, dọn dẹp con đường thông hành này, tránh cho nhiễu loạn thị phi, gây điều không đáng.
Dù cho không được yêu cầu, làm Yêu Quân của Tàng Thiên đại sâm lâm, là phó tổng quản Binh Bộ, hắn không thể để mặc con đại mãng xà này chắn giữa lối đi đầy sâm nghiêm này.
Lấy Hoang Thú luyện đan, trước giờ chưa từng nghe qua, cho nên Nhất Dạ Thiên Thu trước căn dặn một tiếng, không muốn chuyện này truyền ra ngoài.
Tàng Nhân Yêu Quân có điều khó hiểu: "Nhất Dạ công tử, thứ ta nói thẳng, nếu như ngài có thể thật luyện thứ này thành đan dược, một khi công bố ra ngoài. Đừng nói là Luyện Dược Sư Công Hội, chẳng mấy chốc tên tuổi ngài sẽ thổi khắp Yêu tộc, thậm chí tạo ra kỳ tích chưa từng có, ghi vào cổ sử a !"
Càng nói, hắn càng sợ hãi, chuyện này hệ luỵ quá lớn, đừng nói là Nhất Dạ Thiên Thu, cho dù là Lộc Hứa Tiên, hay các đời hội trưởng đi nữa, Tàng Nhân Yêu Quân cũng không tin tưởng sẽ làm được.
Trước nay chưa từng có !
Nhất Dạ Thiên Thu không vội trả lời, hắn ngước nhìn bầu trời, nhớ lại năm xưa, Xích Ngô nhất tộc vì mang Ban Lan diệu dược mà gánh chịu hạo kiếp ra sao, xém một chút bị Nhân tộc đồ sát sạch sẽ. Nếu không phải hắn lấy thân phận đệ nhất Dược Vương ra làm vách ngăn, e rằng tộc Xích Ngô đã thật biến mất khỏi thế gian.
Hoa Ban Lan của Xích Ngô, dù là ba cánh hay năm cánh, dù chỉ là Xích Ngô tu vi thấp Yêu Thú, cũng đã có công dụng thần kỳ, giống như Thánh dược !
Nghĩ đến nếu như để thiên hạ biết Hoang Thú có thể dùng để luyện đan, mà còn là Thể Đan, chuyên nâng cao thể lực, thích hợp Thể Tu. Hắn tin tưởng, Hoang Thú nhất tộc sẽ trở thành Xích Ngô nhất tộc thứ hai, thảm cảnh xảy ra.
Hắn không phải Bồ Tát hay Thánh Nhân phổ độ chúng sinh, nhưng làm việc có qui tắc, tuyệt không vô cớ khiến một tộc rơi vào đồ thán.
Mà ở đây, đối với săn bắt Hoang Thú, không nói tộc khác, ở cạnh bên chúng chính là một trong Tam Đại Tộc, Yêu tộc. Hẳn là đã trước một bước ra tay, săn bắt Hoang Thú không còn một móng.
Nhất Dạ Thiên Thu thấy rõ chuyện này, ánh mắt nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vị trung niên trước mặt nói: "Có những thứ ngươi chỉ cần biết là đủ, tuyêt đối đừng làm ra những hành vi ngu xuẩn !"
Người khác không biết, lúc này trong lòng Tàng Nhâm Yêu Quân đang chấn động ra sao, áp lực mà hắn đang chịu này, hay nói đúng hơn là ánh mắt kia, thân ảnh của Nhất Dạ Thiên Thu giống như hoá thành nghìn trượng núi cao, mà hắn lại như con kiến bên đường, ngưỡng vọng nhìn lên.
Vương khí ! Nhất Dạ Thiên Thu toát ra Vương khí !
Một tên tu vi Yêu Thú lại có Vương khí ? Thứ mà Yêu Vương mới nắm được ?
So với lão tổ nhà hắn, Tàng Thiên lão vương chủ càng thêm đáng sợ !
Gặp dị cảnh như vậy, lòng hắn nao nao, một loại tự nhiên mà phát lòng thành kính xuất hiện, khom mình nói: "Thuộc hạ hiểu rõ !"
Đầu Hoang Thú kéo xe gặp cảnh này, cũng không khỏi sợ hãi, lặng lẽ kéo xe, không dám nửa phần chậm trễ.
Về phần xa phu, hắn là Yêu tộc tu sĩ, tu vi đã là Yêu Quái có thể hoá Nhân hình, vốn dĩ hành nghề mưu sinh chủ yếu bằng nghề đánh xe, thường hay gặp Hoang Thú chặn xe sự tình như vậy, cho nên tập riết thành thói quen liền rất nhanh lấy lại bình tĩnh, dù sao cũng là tuỳ tùng của một vị Yêu Quân, không phải dạng hời hợt.
Hoang Thú kéo xe, xa phu lại thúc roi, đi vào lãnh địa Tàng Thiên, một trong Ngũ Đại Sâm Lâm của Yêu tộc !
. . .
Ước chừng một khắc đồng hồ sau.
Rầm rập . . . Rầm rập . . .
Đường phía trước lần nữa bị chặn, nhưng không phải Hoang Thú, mà là một đoàn xe có mang quân huy, một vị nữ phụ mặc binh bộ quân phục bước xuống, đi đến bên này ôm quyền hành lễ, nàng nói:
“Nhâm phó tổng trở về, nghe nói ngài gặp Hoang Thú chặn đường, Lang tiếp đón chậm trễ còn xin thứ tội.”
Tàng Nhâm Yêu Quân bước ra khỏi khung xe, nhìn nàng nói: “Di Lang ngươi làm sao biết ta ở đây mà đến ? Lại thế nào biết ta bị Hoang Thú chặn đường ?”
Di Lang bình tĩnh trả lời: “Ta dựa trên tin báo từ Binh Các trọng địa truyền đến, hay tin phó tổng trở về, lập tức lên đường đến đây. Về phần Hoang Thú, là do ta nghe được động tĩnh rất lớn, lại có Hoang Thú khí tức lưu lại trên đường, cho nên mạo muội đoán một hai.”
Tàng Nhâm Yêu Quân mỉm cười nói: “Từ khi nào ngươi trở nên tinh minh như vậy ?”
Nữ phụ lắc đầu: “Di Lang cả nhà đều nhờ ngài mới có thể được Tiểu Thế Tôn che chở, nếu không có suy nghĩ một chút, làm sao được trọng dụng đây.”
“Được rồi, trở về đi thôi.” Tàng Nhâm Yêu Quân híp mắt nhìn một chút rồi trở vào khung xe, ra lệnh lên đường.
Vào xe, hắn khom mình nói: "Nhất Dạ công tử, nàng chính là Di Lang, cũng là tay sai đắc lực của Hạo Thiên."
Như hắn đã quy thuận Nhất Dạ Thiên Thu, hắn xem như đã đánh một canh bạc rất lớn, cược thua, hắn ngay cả tính mạng đều sợ không giữ được. Cho nên hiện tại, Nhất Dạ Thiên Thu càng cường đại thì hắn càng tăng tỉ lệ cược thắng.
Để cho thiếu niên này nắm được tình hình ở Tàng Thiên đại sâm lâm, cũng là điều tốt, trong lòng hắn thầm nói.
Hắn hạ quyết tâm, phải để Nhất Dạ Thiên Thu thuận lợi tiến vào Kim Thiên Môn, còn phải dặn dò trong nhà tiểu bối không được đối nghịch, thậm chí âm thầm giúp đỡ. Mà chuyện này không thể để lộ ra ánh sáng, tránh cho ảnh hưởng toàn tộc, hậu quả kia dù cho hắn, Tàng Nhâm nhất mạch tộc trưởng này đều không gánh vác nổi.
Nhất Dạ Thiên Thu nói: “Xem ra Hạo Thiên tại Tàng Thiên đại sâm lâm hẳn thật có thể một tay che trời a ?!”
"Không sai !"
Nhất Dạ Thiên Thu lại trầm ngâm: “Nàng nói, ngươi là ân công của Di tộc ?”
Tàng Nhâm thở dài cười khổ: “Ngài biết, trước khi gặp chủ nhân ngài, ta là người thế nào sao ? Vì Hạo Thiên mệnh lệnh, ta sẵn sàng làm bất kì chuyện gì, bao quát những thứ bẩn thỉu nhất."
"Làm chúng ta tu sĩ dạng này, tu vi, thực lực, thân phận, địa vị, quyền lực đều là khát vọng lớn nhất đời mình. Tàng gia chi chủ, chủ nhân Tàng Thiên đại sâm lâm, cao cao tại thượng Tàng Thiên lão vương chủ, làm tôn kính Kim Trụ, đủ loại danh hào. Hừ ! Chung quy y vẫn không thoát khỏi thân phận lão tổ Tàng gia. Chúng ta Tàng gia hậu bối làm con cháu của hắn, hắn có đối hoài sao ?"
"Tàng Nhâm nhất mạch cũng là một chi của nhánh trong Tàng gia."
"May mắn còn có Oa Vương thúc tổ phụ có thể khuyên hắn, thậm chí Tàng Diết tên kia cũng theo thúc tổ phụ, Tàng gia thế lực vốn dĩ đứng hàng đệ nhất trong Tàng Thiên đại sâm lâm, lại bị phân liệt thành hai hệ. Ở bên đây, theo lão vương chủ hắn còn có ai, còn có một mớ người trong đó có ta tên dại khờ này."
"Tàng gia như vậy phân liệt là tại vì ai ? Chính vì vị Kim Trụ đó đi nâng đỡ một tên tiểu oa Hạo gia, còn phong làm Tiểu Thế Tôn, khiến cho Tàng Thiên chướng khí mù mịt."
"Nực cười nhất là, con cháu của Kim Trụ như ta, lại bị tên tiểu oa Hạo gia đó bắt làm chó săn, khắp nơi làm việc bẩn. Công tử nói xem có tức cười hay không ?”
Tàng Nhâm Yêu Quân càng nói càng đắng chát, cũng khiến Nhất Dạ Thiên Thu giật mình, không nghĩ đến đối phương sẵn sàng chia sẻ cho hắn những chuyện này.
Là do tin tưởng hắn ?
Nhất Dạ Thiên Thu lắc đầu: “Mỗi nhà mỗi cảnh, cũng khó nói. Trước không nói chuyện buồn này, như lời ngươi nói, Di Lang hẳn là tay trong của Hạo Thiên, nàng lại có vẻ đối với ngươi bất mãn, thậm chí hận thấu xương.”
. . .
Nửa ngày sau, trời lại chập tối, minh nguyệt dạ sâm lâm.
Tàng Thiên đại sâm lâm tổng hợp thực lực đứng hạng hai trong Ngũ Đại Sâm Lâm, tu sĩ ở đây rất đặc trưng, hầu hết toàn bộ đều lấy Kim đạo làm chủ tu chi đạo, đạo này nằm trong ngũ hành, là thế gian sắc bén nhất lực lượng.
Nhất Dạ Thiên Thu nội đan Bát Giác Linh Đan có tám loại thuộc tính, trong đó có ngũ hành Kim đạo, có thể tu tập kiến thức tại Tàng Thiên điển tịch, trao dồi Kim đạo lực lượng.
Hiện tại, hắn chỉ nắm giữ được Không gian chi đạo, đây là nhờ đời trước kinh nghiệm mà có, không tính quá khó. Thế nhưng ngũ hành năm loại thuộc tính, hắn chưa từng nắm qua.
"Nếu có thể tại Tàng Thiên tìm ra Kim tính Vật Chất để dung hợp Ngũ Hành Thể thì quá tốt, thể ngộ được Kim đạo cũng gia tăng được thực lực, chuyến này cầu còn không được a." Hắn mặc niệm trong lòng một câu.
Nhưng để có thể quan duyệt điển tịch Kim đạo cao thâm, cần đi vào đại thư viện Tàng Thiên, chưa biết thế nào, nhưng hẳn là cần có danh tiếng không nhỏ để làm được. Hiện tại hắn dù là quán quân Luyện Dược Luận Hội năm nay nhưng thật ra chỉ nổi bật tại Tây Châu Cổ Họa, ngay cả Đông Châu, Nam Châu, thậm chí Bắc Châu Cổ Họa đều chưa hẳn biết.
Nói hắn là Yêu tộc luyện dược giới tân tinh mới nổi, được nhiều người chú ý không sai. Nhưng nói hắn danh tiếng đã lớn, có thể được người người biết đến lại có sai lầm. Cho nên đừng nói Cổ Họa đại sâm lâm, Tàng Thiên đại sâm lâm càng không biết hắn là người nào !
Muốn lấy được tín nhiệm, có nhất định quyền lên tiếng, cần thể hiện bản lĩnh cùng thực lực. Lúc đó sẽ được xem trọng, được các phương thế lực đón mời, liền có thể đưa ra điều kiện đàm phán, đây là phong thái của Nhất Dạ Thiên Thu.
Hắn muốn tại Kim Thiên Môn gầy dựng danh tiếng, khiến cho toàn bộ Tàng Thiên đại sâm lâm đều phải kinh ngạc.
Tàng Thiên đại sâm lâm này mặc dù tổng hợp thực lực ở vị trí thứ hai, tuy nhiên phạm vi lãnh địa lại là đứng trót nhất, so với đệ nhất đại sâm lâm Cổ Họa nhỏ hơn gấp chục lần hơn, vô pháp so sánh.
Đại sâm lâm này, thứ khiến cho thực lực tổng hợp kia tăng cao v·út như vậy, chính là bởi tồn tại của Kim Trụ, Tàng Thiên lão vương chủ.
Nên biết, Kim Trụ như hắn đứng vị trí thứ ba, là Yêu Vương cường giả đỉnh cao, chỉ sau hai vị Tuyệt Đại Yêu Vương. Nói hắn là đệ nhất Yêu Vương, nếu không tính Tuyệt Đại hàng ngũ, cũng không sai chút nào.
Mà lại, Tàng Thiên lão vương chủ rất bá đạo, mặc dù không phải như Hắc Hùng Yêu Vương ưa thích bao che khuyết điểm, nhưng lại rất thô tục cùng lỗ mãng. Hắn muốn cái gì, phải được cái đó, đối với hắn không cần sỉ diện hay tự trọng, không từ thủ đoạn đạt đến là được.
Hắn còn tự nhận là thiên hạ đệ nhất âm hiểm nhân vật.
Thế nhưng cách đây đâu đó hơn một nghìn mấy trăm năm về trước, hắn gặp một vị Nhân tộc Dược Vương đi du ngoạn ở Yêu tộc, cùng người kia v·a c·hạm, hắn mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, càng có người so với hắn thêm phần vô sỉ cùng hỗn trướng. Cũng vì sính thất phu nhất thời, hắn cùng vị đó đánh xuống ván cờ, lại thua đến thê thảm.
Thế là, theo qui ước định trước, hắn phải tự giam tại trung tâm Tàng Thiên đại sâm lâm, trên đỉnh Kim Sơn kia đến một nghìn năm, tại trên đó đi tới đi lui, không được tiếp xúc với ngoại giới.
Cũng vì lý do này, sau một nghìn năm ròng rã, hắn không tiếc bất cứ giá nào lập tức chạy đến Nhân tộc Dạ La Đại Thành tìm Dược Vương Nhất Dạ, nhưng lại không có kết quả gì, bởi vì người kia đ·ã c·hết đi một nghìn năm trước.
Dược Vương Nhất Dạ chỉ còn là quá khứ !
Vì điên tiết cùng phẫn nộ, hắn xém một chút diệt đi Dạ La Đại Thành, may mắn nơi đó lúc bấy giờ có ba chi đại quân trong Ngũ Quân của Nhân tộc đang tọa trấn, khác với Tước Vương, ba vị thống lĩnh của ba quân này lại là đỉnh tiêm Yêu Quân thật sự, buộc hắn không thể không kiềm chế.
Ba vị này cũng là hiện tại Tam Thiên trong Nhân tộc, Phù, Trận, Kiếm tam Vương.
Hắn đương nhiên không sợ hãi ba vị kia, cái hắn lo chính là Tỳ Sa Hoàng, một khi vị bá đạo độc tể Yêu tộc này biết được, còn tưởng hắn đi gieo thị phi, nói không chừng ban xuống Hoàng lệnh trừng phạt hắn.
Mà người đem Hoàng lệnh tới bắt hắn, thường thường là Yêu Vương cường giả, hắn lo nhất chính là cánh tay phải của Tỳ Sa Hoàng vị kia đích thân tìm đến.
Khắp Yêu tộc này, hắn chỉ sợ một người, Hãn Hải Tuyệt Vương Hầu !
Ngay cả đối với Đạo Mộc Yêu Vương, hắn cũng không e ngại, chỉ ngoại trừ Sát Trụ.
Thế là chỉ còn cách, vị Kim Trụ này vòng quanh thời gian dài ở đâu đó, sau lại chạy về Cổ Họa đại sâm lâm, nhảy thẳng vào Luyện Dược Luận Hội phá hỏng một đám tiểu bối tranh nhau, hắn muốn ép đến Đạo Mộc Yêu Vương ra mặt, có như vậy Thần lão tổ cũng không có lý do gì bắt phạt hắn.
Sự thật cũng như hắn đoán, hắn sau đó được Đạo Mộc Yêu Vương đích thân mời đi đánh ván cờ khác, muốn thay Dược Vương Nhất Dạ lập lại bàn cờ.
Đáng tiếc, Tàng Thiên lão vương chủ lại không biết, Dược Vương Nhất Dạ tinh thần lực đứng thứ hai Khấp Huyết Giới, chỉ sau bí ẩn Vu Hoàng, hắn cầm kỳ thi họa đều thuộc nhất đẳng, tinh thông đứng thứ nhất thiên hạ.
Đạo Mộc Yêu Vương chính là người được Dược Vương Nhất Dạ dạy cho đánh cờ, như Tàng Thiên lão vương chủ ăn chua một lần, thì Đạo Mộc Yêu Vương không biết đã thua thảm không biết bao nhiêu lần.
Cho nên kết quả không cần nói cũng biết, ai là người thắng cuộc, bởi vì càng thua, học đến càng nhiều, Kim Trụ muốn luận Kỳ Đạo với Không Trụ là tự làm mất mặt mình.
Đạo Mộc Yêu Vương sau đó đưa ra lựa chọn chính là Tàng Thiên lão vương chủ không được làm loạn tại Cổ Họa, một khi vi phạm qui tắc, Thần lão tổ cùng Đạo Mộc Yêu Vương hai người sẽ liên thủ trấn áp, bất luận lý do.
Hiện tại, vị Kim Trụ này đã trở về Tàng Thiên đại sâm lâm, ngự trên Kim Sơn, lại khắp nơi tìm người luận cờ, muốn vấn thiên hạ đệ nhất kỳ thủ danh xưng, để có thể lần nữa khiêu chiến Đạo Mộc Yêu Vương. Thế là hắn nói, chỉ cần thắng cờ, không những không sao, còn được tùy ý chọn hai thứ vô điều kiện.
Ngược lại, như hắn thắng, hắn cũng chỉ đưa ra một thứ tùy chọn.
Nhiều người vì thế đỏ mắt, lũ lượt kéo đến thử sức, nhưng đừng nhìn Tàng Thiên lão vương chủ như vậy mà khinh thường, hắn toàn bộ đều thắng, thu về không biết bao nhiêu kỳ trân dị bảo, làm giàu cho Tàng Thiên.
Phải biết, Dược Vương Nhất Dạ có thể là thiên hạ đệ nhất kỳ thủ, mà Đạo Mộc Yêu Vương lại càng tinh tế vô cùng, thua hai người này không có nghĩa là thua toàn bộ, không phải là một kẻ kém cỏi. Tàng Thiên lão vương chủ trên Kỳ Đạo danh tiếng ngày càng vang xa, số người kéo đến ngày càng ít ỏi.
Hắn gần nhất, lại ra câu nói, đánh cờ thắng hắn, liền không chỉ hai thứ, mà đến ba thứ.
Nhưng vẫn không có ai, tu sĩ Tàng Thiên đại sâm lâm cũng vì thế mà kiêu ngạo, vì lão vương chủ hãnh diện, thông thường nếu có người dám đến khiêu chiến, sẽ gặp vạn lời chỉ trích, cười cợt khiếm nhã, bị nói không biết lượng sức.
. . .
___
Chuốc chương xong.
Chương này viết đến sáng, lên đến 2k3 chữ, chăm chú rất kĩ để logic cùng mượt nhất.
Ngày mai ăn tất niên, có thể không ra chương, cầu độc giả ĐỀ CỬ TRUYỆN cùng TẶNG KẸO.
Cảm tạ !!