Chương 30: Kí Ức Hắc Thiên ( Tái Bản )
“Nghe nói, Nhất Dạ tiểu đệ thiên phú luyện đan trác tuyệt, tại Luyện Dược Luận Hội lần này đều có thể thâu triệt toàn bộ, đăng quang quán quân, không biết tiểu đệ ngươi bình phẩm thế nào về linh tiên địa quả trên bàn ?” Huyết Linh Tiên lên tiếng.
Thanh âm nàng không lớn, nhưng vẫn gây chú ý đến khách mời toàn bàn, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bên này.
Dù sao Nhất Dạ Thiên Thu có quá nhiều bí ẩn.
Hắn là dạng tồn tại gì, làm sao không biết mấy loại tiểu tâm tư này, chỉ lạnh nhạt nói: “Kì trân dị quả, quý hơn vạn kim.”
Huyết Linh Tiên ánh mắt có chút thất vọng, nàng vốn dĩ chờ mong một câu bình phẩm nào đó khác biệt, lạ hơn ý kiến người khác, mà không phải như kẻ khác, cũng chỉ biết khen ngợi.
Nàng cũng muốn dùng một chút tiểu kế, dò xét mối quan hệ của Hắc Thiên với Nhất Dạ Thiên Thu, một khi vị này quán quân kiêu ngạo, thích thể hiện, liền sẽ có trò hay để xem.
Hắc Thiên cười lớn, nâng ly mời: "Hảo ! Phẩm hay ! Mời Nhất Dạ huynh a !"
Hắc Hùng Ảnh đột nhiên lên tiếng: “Ta lại có một chút thắc mắc, đối với tài năng ngất trời như Nhất Dạ huynh đệ đây, làm sao bây giờ mới xuất hiện, không biết lệnh tôn hay là đại tộc phía tên gọi là gì a ?”
Một bên vốn dĩ không quan tâm dáng vẻ, Hạo Thiên cũng cảm thấy hứng thú muốn lắng nghe, Nhất Dạ Thiên Thu hoàn toàn là một bí ẩn từ đầu đến giờ, càng như vậy càng khiến hắn khó chịu.
Thử hỏi, hoành hành ngang dọc thiên kiêu được Tàng Thiên lão vương chủ thưởng thức, sắc phong Tiểu Thế Tôn danh hiệu, lại bị một cái vô danh tiểu tốt làm bẻ mặt trước đám đông.
Một lần lại một lần, hắn làm sao nuốt nổi khẩu khí này ?
Hận, cũng từ việc nhỏ nhặt tích góp mà ra, nếu không hắn làm sao hận !
Chỉ là Nhất Dạ Thiên Thu không trả lời, lại càng hứng thú với thức ăn trên bàn, mỗi một lần hắn chọn món, đều là tuyệt đối thượng phẩm, thứ mà người ta khó phát hiện, không biết trân quý.
Trong mắt kẻ khác, hắn giống như quỷ đói, chỉ biết gấp ăn, mà còn là chọn mấy thứ tầm thường nhất để ăn.
Hắc Hùng Ảnh không được trả lời, lộ ra trầm lãnh: "Nhất Dạ huynh đệ, ngươi vẫn chưa trả lời ta đây ?"
Nhất Dạ Thiên Thu ngẩng đầu, cười nói: "Ta chỉ là Bán Yêu mà thôi, không đáng bận tâm a."
Thiên Mệnh ánh mắt sắc bén, lúc này lên tiếng: “Nghe nói, các hạ nắm trong tay Đạo Mộc lệnh bài, có phải hay không cùng vị Dược Vương kia có quan hệ ?”
Đám người giật mình !
Vì đây là vấn đề rất n·hạy c·ảm, nó liên quan đến đời tư, cũng liên lụy đến rất nhiều thứ. Một khi Nhất Dạ Thiên Thu thừa nhận, e rằng ngay cả bản thân hắn cũng khó bảo toàn, nhưng nếu phủ nhận, lại càng khiến người ta nghi ngờ.
Bởi vì đám người ở đây đều biết Thiên Mệnh nhắc đến vị Dược Vương kia là ai, người sở hữu Đạo Mộc lệnh bài chỉ có một, Dược Vương Nhất Dạ.
Hạo Thiên cố ý lộ ra vẻ mặt giật mình, ngạc nhiên: “Nói cũng lạ, vị Dược Vương kia danh tính là Nhất Dạ. Ngươi cũng lấy Nhất Dạ làm tên, đừng nói với ta các ngươi là phụ tử a, ha ha !”
Đây là trắng trợn trêu trọc, giống như muốn dồn người khác vào chân tường, không có nửa điểm tôn trọng.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, vị nam tử Bán Yêu này, vẫn miệt mài ngồi ăn, không thèm bận tâm dù chỉ một ít.
Mỗi một lần hắn phục dụng, thu nạp rất nhiều linh khí, toàn bộ trên bàn đều là thượng cấp thực phẩm, tu vi của hắn chẳng mấy chốc đã từ sơ kỳ tiến đến trung kỳ Yêu Thú, mà dường như vẫn chưa muốn dừng lại, vẫn đang tăng lên nhanh chóng.
Khiến người khác trố mắt mà nhìn !
Âm thầm thán phục vị thanh niên này, dám không nhìn thẳng Hạo Thiên cùng Thiên Mệnh.
Hắc Thiên ho khan một tiếng, nói: “Chư vị, chúng ta đến đây là hợp tác, mà không phải truy vấn hay khảo cung, cũng đừng vì nhu cầu của chư vị khiến khách quý ta rơi vào khó xử.”
Nhất Dạ Thiên Thu mỉm cười nói: “Không sao, nếu bọn hắn muốn biết ta liền nói cho bọn hắn, tin hay không cũng được, Đạo Mộc lệnh bài chỉ là vô tình nhặt được bên đường.”
Hạo Thiên, Thiên Mệnh, Huyết Ảnh Tiên, Hắc Hùng Ảnh, bao quát Hắc Thiên cùng đám khách nhân đều giật mình.
Bọn hắn làm sao không biết đây là nói dối ?
Đạo Mộc lệnh bài, tượng trưng cho chí cao quyền lực ở Cổ Họa đại sâm lâm, nói nhặt liền nhặt ? Lại còn nhặt ven đường ?
Nhưng vấn đề là, bọn hắn không thể tin được Nhất Dạ Thiên Thu nói dối trắng trợn như vậy, ngay cả nét mặt cũng không đổi một tí, như không quan tâm hết thảy.
Tôn La đứng phía sau, vốn dĩ lo lắng nghe xong lại giật mình, không nhịn được cười khẽ một tiếng.
“Câm miệng cho ta !” Hạo Thiên quát Tôn La.
Nhất Dạ Thiên Thu lườm Hạo Thiên, nói: “Ngươi có tư cách quản hắn sao ?”
Hạo Thiên trừng lớn hai mắt nhìn Nhất Dạ Thiên Thu, ngay cả Yêu Quân cường giả cũng không dám trước mặt hắn Tiểu Thế Tôn này làm mặt lạnh, Nhất Dạ Thiên Thu lại là thứ gì.
Hắc Thiên lại khuyên ngăn: “Được rồi a, chư vị cũng lại đừng tranh nhau, đến, ta cùng các ngươi bàn vấn đề chính.”
Hạo Thiên thu hồi ánh mắt, lại nghiêm túc nhìn Hắc Thiên, giống như đang khẩn trương điều gì.
Ngay cả thân phận tôn quý như Huyết Ảnh Tiên cùng Hắc Hùng Ảnh cũng nghiêm nghị, bầu không khí trở nên khẩn trương.
Xem ra là chuyện hệ trọng !
“Chư vị còn nhớ hơn tám trăm năm trước sự kiện kia sao, lúc đó khắp nơi đều truyền đến tin tức, dưới lòng đất Đào Hoa đại sâm lâm có một tôn Ma Vương. Ma Vương này là tàn dư Ma tộc năm đó còn sót lại, nhưng không may đã bị Hãn Hải Tuyệt Vương Hầu đ·ánh c·hết tại chỗ.
Ta tại ba năm trước một lần đi lịch luyện hồng trần, vô tình phát hiện một đầu thông đạo giữa Cổ Họa cùng Đào Hoa đại sâm lâm, sâu đến vạn trượng, từ trong đó bay lên từng đoàn huyết khí cùng âm khí.
Dựa theo cổ điển ghi chép, huyết khí cùng âm khí này bên trong thấy được tinh vân, là dấu hiệu của một loại chí bảo sắp xuất hiện. Ta cả gan đoán rằng việc này liên quan đến Ma Vương đ·ã c·hết năm đó, cho nên mời chư vị đến đây cùng nhau dò thám.”
Huyết Linh Tiên trầm ngâm: "Dò thám thế nào ? Vì sao phải mạo hiểm như vậy ?"
Hắc Thiên nói: "Chỉ cần vào được bên trong, hẳn là có thể trước tiên đoạt được thiên cơ, như người nào hữu duyên, bảo vật liền thuộc người đó. Cấm chỉ tranh giành, phải kí khế ước thành lập lời thề."
Hạo Thiên c·ướp lời nói: “Dò thám ? Hắc Thiên huynh đệ, ngươi lại không nói ra mục đích thật sự, ta cũng xin phép rút lui khỏi đây, Tàng Thiên sẽ không có bất kì tu sĩ nào dám tiếp tục tham gia.”
Hắc Thiên thở dài nói: “Ta có một đôi Tử Cực Ma Đồng, nghe nói chỉ xuất sinh trên Ma tộc tu sĩ, nhưng thú vị ta lại sở hữu được. Năm đó ta còn nhỏ xảy ra một chuyện, nghe nói đôi này ma đồng là do Thần lão tổ ban tặng, nhưng thực hư thế nào ngay cả ta cũng không rõ, cho nên chỉ có thể đánh liều tiến về điều tra.”
Thiên Mệnh hai mắt sáng lên: "Hãn Hải Tuyệt Vương Hầu năm đó như ban tặng ngươi ma đồng, ngươi vì sao không đích thân đi hỏi lão nhân gia ông ta ?”
Hắc Thiên lắc đầu nói: “Vô ích, ta đích thân đi đến Hầu tộc đã hơn chục lần, mỗi một lần đều vô pháp thấy được Thần lão tổ bóng dáng, ngay cả một tia tin tức đều không có.”
Huyết Ảnh Tiên nói: “E rằng chỉ có Tôn Đại cùng Tôn Nhị hai vị đó mới biết Thần lão tổ đang ở đâu a !”
Hắc Hùng Ảnh hừ lạnh: “Ngươi dù sao cũng là Huyết Yêu Giáo thánh nữ, Tôn Đại cùng Tôn Nhị hai vị đại nhân đều là tiếng tăm lừng lẫy nửa bước Yêu Vương, ngươi hay là thả một chút kính trọng khi gọi tên nhị vị.”
Huyết Ảnh Tiên ánh mắt sắc bén: “Hừ, ngươi lá gan cũng không nhỏ a, đừng nghĩ là cháu trai Yêu Vương lại có thể tùy tiện chỉ trích ta, ta thân phận đều là thánh nữ, có thể bình khởi bình tọa với Yêu Quân cường giả. Nửa bước Yêu Vương, hay là đỉnh tiêm Yêu Quân, trong mắt ta cũng chỉ là Yêu Quân cao hơn một chút.”
Nàng dừng lại một chút, nhoẻn miệng: “Chỉ có Tôn Quỷ đại nhân, mới thật sự khiến người ta sợ hãi a. Năm đó nếu không phải Tôn Quỷ đại nhân giúp Ma thái tử chuyện đó, cũng sẽ không bị giam cầm cho đến hiện tại, e rằng vị Tôn Quỷ này hay là hận đến thấu xương.”
Đặc biệt, ngươi còn là Ma thái tử dòng dõi huyết mạch a, cũng nên cẩn thận thì hơn."
Nói đến đây, nàng âm dương quái khí, nghe rất chói tai.
Hắc Thiên lên tiếng: “Ở đây dù sao cũng là Cổ Họa lãnh địa, hai vị dù sao cũng là ngoại nhân, cho nên chúng ta cũng đừng nói sâu về Hầu tộc chuyện xưa, tránh cho người khác hiểu lầm.”
Hạo Thiên cười: “Hắc Thiên huynh đệ quả nhiên trọng tình trọng nghĩa, năm đó Hãn Hải Tuyệt Vương Hầu không biết có cứu qua ngươi không, nhưng ngươi lại một mực vì Hầu tộc bảo vệ danh tiếng, đúng là chí khí.”
Hắc Thiên một bộ không quan tâm, tay phải giơ lên, tại mi tâm một điểm, hai mắt nhắm lại.
Mở ra lần nữa, hai mắt bắn ra tím sắc quang mang, là Tử Cực Ma Đồng !
Tử Cực Ma Đồng hiển hóa ra tím sắc quang mang chiếu đến không trung, một màn tàn ảnh hiện ra, là một đạo kinh thiên vĩ địa, đáng sợ đến cực điểm khủng bố cự hầu, nó cao chí ít vạn trượng, hung uy vô cùng vô tận khiến người ta khó thở.
Mà còn cự hầu này đang một quyền đấm vào một con đại mãng xà trước mặt, mãng xà phần tim bị quyền kình xuyên thủng, từ trước ra sau tạo thành một vòng xuyên thấu.
Hình ảnh mặc dù ngắn ngủi, chỉ giống như tranh vẽ, nhưng lại khiến người ta tưởng tượng ra trước sau tràng cảnh, sợ hãi vô cùng.
Thiên Mệnh hai tay run rẫy, đứng dậy khom mình bái một bái thật sâu, nói: “Bái kiến Hãn Hải Tuyệt Vương Hầu !”
Toàn bộ khách nhân đều giật mình đứng dậy khom mình hành lễ, ngoại trừ Hắc Thiên cùng Nhất Dạ Thiên Thu.
Khó trách, Hãn Hãi Tuyệt Vương Hầu tồn tại này quá kinh diễm !
Chỉ trong một chớp mắt sau đó, tím sắc quang mang biến mất, Hắc Thiên thu hồi Tử Cực Ma Đồng, đám người sững sờ, vừa rồi quá đột ngột khiến bọn hắn sóng lưng đều ướt đẫm.
“Chư vị thấy được hình ảnh vừa rồi, là từ kí ức lúc bé của ta nhớ được một chút. Có lẽ năm đó ta đều quên, nhưng hình ảnh này lại vô pháp quên được, cho nên ta tin tưởng cứu ta chính là Thần lão tổ.”
Hắc Thiên nghiêm túc nói.
Thiên Mệnh đối với Thần rất sùng bái, cho nên ôm quyền nói: “Hắc Thiên huynh đệ lượng thứ cho ta, khi nãy có chút đùa cợt.”
Hắc Thiên mỉm cười nói: “Không sao ! Như vậy chúng ta hẹn đến sau Thăng Hoa Yến hai ngày sau, lại bắt đầu hành động tiến về chỗ kia thám bảo a.”
. . .
___
Lão Họa cầu đề cử truyện cùng tương tác !!