Chương 29: Thịnh Yến Hắc Ngạc Phủ ( Tái Bản )
Thanh Lộc Thành là Thánh địa luyện đan, còn là một trong hai điểm giao thương lớn nhất trong Cổ Hoạ đại sâm lâm, cho nên ở đây ngoại trừ Thanh Lộc Thành dân bản địa, Thanh Lộc tộc tu sĩ.
Còn có nhiều tộc lớn nhỏ tranh nhau cắm dùi, xây lên biệt phủ, vì hậu tử hậu tôn thiết lặp nơi nghỉ dưỡng.
Hắc Ngạc tộc mặc dù nổi danh máu lạnh, thị huyết, còn khiến Bắc Châu Cổ Hoạ trở thành cấm địa nguy hiểm, nhưng đó chỉ là hàng nghìn năm trước.
Kể từ khi hiệp định hoà bình giữa Hầu tộc cùng Hắc Ngạc tộc kí kết, hiệp định Bắc Nam xuất hiện, thì Hắc Ngạc tộc cũng như thay đổi, bắt đầu đi hướng tộc khác, mở rộng ngoại giao, ra sức thể hiện thiện ý.
Dưới sự thôi thúc của Đạo Mộc Yêu Vương, các tộc cũng chấp nhận dần dần điều này, Hắc Thanh đại trưởng lão đến Luyện Dược Luận Hội làm cường giả trị an cũng là vì đó.
Cường giả trị an, là kẻ phục tùng Vương lệnh, thay mặt Vương giả sẵn sàng bảo vệ Yêu Chúng dưới bất kì tình huống gì.
Đạo Mộc Yêu Vương để Hắc Ngạc tộc đại trưởng lão đến, chính là muốn cho Yêu tộc thấy được, Hắc Ngạc tộc không chỉ có thị huyết cùng tàn nhẫn.
Ở Thanh Lộc Thành này, cũng giống với tộc khác, làm đại tộc nhất là nhì Cổ Hoạ, bọn hắn cũng có phủ đệ to lớn.
Hắc Thiên tổ chức thịnh yến, chiêu mộ hiền tài cũng là hướng đến đây, làm đương thời đệ nhất thiên kiêu Hắc Ngạc tộc, nơi này không khác gì tư phủ của hắn, tùy ý bày bố.
Đến dự hội năm nay, có các tộc thiên kiêu tham dự, nói Thanh Lộc Thành là một phiên bản nhỏ của Yêu tộc cũng không sai.
Cho nên, tùy ý phát động một chuyến, dưới lời mời của Hắc Thiên như vậy, liền có số lớn người tham dự.
Trong phủ bố trí một bàn lớn, bàn lớn dài gần chục trượng phía trên trang trí tinh bố cục, có đủ loại kỳ trân tuyệt tửu, hoa thơm quả ngọt.
Mỗi một người được mời đến, đều có một chỗ để an toạ.
Đến nơi này, mỗi một người đều là thiên kiêu chi tử hoặc là danh gia vọng tộc thiên kim tiểu thư, thịnh yến này liền lộ ra đặc biệt.
Đợi đến toàn bộ khách quý đến đủ, Hắc Thiên đứng lên ôm quyền nói: “Đa tạ chư vị, lần này nể mặt Hắc mỗ đến đây, trước tiên chúng ta cùng nhau dùng bữa, lại bàn đến chuyện chính.”
Bộp ! bộp !
Hắc Thiên vỗ tay hai cái, từ hậu phủ đi ra hai hàng dài thị nữ xinh đẹp, mỗi người đều bưng một đĩa thức ăn, chỉ là mùi hương cũng khiến người ta nhộn nhịp.
Tôn La đứng sau Nhất Dạ Thiên Thu nhìn chảy nước miếng, đây là hắn lần đầu thấy được món ăn xa hoa mĩ vị như vậy.
Tôn La sở dĩ đứng, bởi vì Hắc Thiên chỉ mời Nhất Dạ Thiên Thu, Tôn La bắt buộc phải trở thành kẻ tùy tùng mới có thể theo đi vào.
Nhất Dạ Thiên Thu trước có đề nghị cho Tôn La điều này, như đối phương không đồng ý liền thôi vậy.
Hắn cũng muốn Tôn La mở rộng tầm mắt, bởi vì từ lúc đưa thư mờ của Hắc Thiên, trong ánh mắt Tôn La cũng có một vòng khát vọng.
Tôn La tên này, cũng muốn đi đến dự thịnh yến !
Mặt khác mấy vị khách nhân, cũng có tùy tùng đi theo, giống như Tôn La đứng tại phía sau chờ lệnh.
Bởi vì tùy tùng cũng có thể thực yến, được mang lên sau, tất nhiên là đồ ăn ngon.
Cái gọi là ngon, chính là bổ cùng lợi.
Tu luyện có thể thu nạp linh khí gia tăng linh lực, nhưng ngoài cách phổ thông thổ nạp kia, còn có thể nuốt đan, ăn dược, hoặc dùng bữa.
Trong đó, dùng bữa là tốt nhất, bởi vì nguyên liệu quý giá thượng hạng, được trù nghệ cao tay chế biến, luôn giữ được nguyên liệu phẩm chất vốn có, ăn một lợi mười.
Năm xưa, nghe nói tại Đạo Mộc Yêu Vương thọ lễ năm nghìn năm kia, bày ra đại thịnh yến có vô vàn thức ăn ngon, Tiểu Yêu Cảnh tham dự đến mười nghìn đầu, Thượng Yêu Cảnh hơn năm nghìn đầu, đương nhiên đại đa số đều là Yêu Tướng, Yêu Quân chỉ trên dưới hai nghìn mà thôi.
Nhưng thức ăn ngon đến nỗi, khiến không ít Yêu Tướng tại chỗ thể ngộ, phá cảnh Yêu Quân, còn có rất nhiều Tiểu Yêu lại trở thành Thượng Yêu.
Trong một đêm, Yêu tộc thực lực bị đẩy lên một mảng lớn.
Nhưng Đạo Mộc Yêu Vương dù sao cũng là cự bá trong Yêu tộc, đại thịnh yến này rất đặc biệt, kẻ khác khó mà sánh bằng. Huống chi Hắc Thiên chỉ là thiên kiêu chi tử mà thôi, vô pháp so sánh với Đạo Mộc Yêu Vương, nhưng cũng có thể bằng một phần da lông.
Nói không chừng, đêm nay kết thúc, không ít khách nhân tu vi sẽ có biến đổi.
“Mời chư vị dùng bữa, ta lần này đặc biệt chuẩn bị không ít đồ tốt, có Bàn Đào Quả, có Mạn Bà La Hoa cùng thịt tươi của Hải Thú, mong rằng chư vị không nhàm chán a.” Hắc Thiên cười nói, hoàn toàn thể hiện là một vị chủ tiệc rất nhiệt tình.
“Hắc Ngạc tộc thiên kiêu có khác a, Hải Thú nghe nói sống tại Thiên Hà vô cùng dữ tợn, Thiên Hà một mực chảy ngang Yêu tộc lãnh địa, kéo dài từ Vô Danh Sơn cho đến Tích Địa, nếu đây thật sự là Hải Thú thịt thì quả là trân quý.”
“Hải Thú có nhiều loại, nhưng mỗi một loại đều là Thượng Yêu cảnh sinh linh trở lên, đặc biệt giữa Thiên Hà chảy siết muốn bắt Hải Thú lại khó như lên trời a.”
“Cái này là Bàn Đào Quả trong truyền thuyết sao ? Nghe nói không phải đến từ Đào Hoa đại sâm lâm, mà là Vô Danh Sơn cấm địa. Truyền thuyết năm đó Đạo Mộc Yêu Vương đại thọ năm nghìn năm, là Hãn Hải Tuyệt Vương Hầu leo lên Vô Danh Sơn, tìm ra Bàn Đào Thụ mà hái xuống.”
Hắc Thiên mỉm cười nói: “Không có lớn lao như vậy, quả thật đây là Bàn Đào Thụ, nhưng chỉ là quả lấy từ Hầu Cốc, là Hầu tộc lấy hạt giống trồng tại bên trong a.”
Có người hô: “Mạn Bà La Hoa ! Ta không nghe lầm a ? Trong tộc chư lão tiền bối có nói, Mạn Bà La Môn Thánh Linh cùng Nhân Đế năm đó đại chiến tạo thành năng lượng ảnh hưởng thiên địa, vạn vật hấp thụ giữa hai tôn chúa tể này dư ba, mà hóa thành hoa tươi, gọi là Mạn Bà La.”
Nói, Tỳ Sa Hoàng có đệ nhất chiến lực trong Yêu tộc có chút miễn cưỡng, nhưng nói Mạn Bà La Môn Thánh Linh là kẻ thủ hộ Yêu tộc, sẽ không ai phủ nhận.
Nhân Đế, là phụ thân của Hoàng Đế, đã băng hà cách đây mấy nghìn năm trước, năm đó vị Nhân Đế này cùng Mạn Bà La Môn Thánh Linh đánh cho băng thiên địa liệt, Khấp Huyết Giới giống như muốn tan vỡ đồng dạng.
Cổ Họa Đông Châu bị chia cắt, sau lại do Thiên Hà cô lập ngoài khơi, chính là do hai vị chúa tể này đại chiến dư âm để lại.
Không ai thấy được lúc này Nhất Dạ Thiên Thu ánh mắt sáng lên, hắn tâm động !
Người thường đều tưởng rằng Mạn Bà La Hoa là Không Gian chi hoa, cho nên xem nó là Không Gian bảo vật, dành cho Không Gian tu sĩ.
Nhưng hắn là ai, cỡ nào lịch luyện, năm đó Hoàng Đế còn nhỏ, Nhân Đế còn tại thế, hắn cũng đã danh tiếng vang xa.
Nói lịch luyện, Tỳ Sa Hoàng còn chưa chắc qua được hắn, chính vì vậy mà Đạo Mộc Yêu Vương cùng Thần rất muốn cùng hắn kết giao.
Đương nhiên, hai người đó muốn cùng hắn kết giao, cũng vì hắn tính cách rõ ràng có thể tin tưởng.
Mạn Bà La Hoa trong đầu hắn, là một loại kì hoa, so với Không Thảo còn thần kỳ hơn.
Nếu như Không Thảo đã sớm tại không gian ẩn tàng rất khó gặp. Nhưng Mạn Bà La Hoa càng hiếm thấy gấp trăm lần, sẽ là chí bảo với người biết tận dụng giá trị của nó, bởi vì loại hoa này, tích hợp quá nhiều thuộc tính bên trong.
Hư Vô, Không Gian, Thời Gian !
Mà lại, bởi vì Mạn Bà La Môn Thánh Linh lực lượng cùng Nhân Đế lực lượng hỗn giao tạo nên, cho nên Mạn Bà La Hoa trước mắt còn có hai tôn chúa tể này sở tu chi đạo dư âm cấu thành.
Nhân Đế, tu Quyền Đạo cùng Thể Thuật.
Mạn Bà La Môn Thánh Linh, chỉ tu tinh thần, là Phật Đạo chí cường.
Nếu hoa này rơi vào tay Nhất Dạ Thiên Thu, hắn có thể từ đó phân tích, sử dụng luyện đan tạo nghệ tách thành từng đạo trong hoa.
Thiên hạ chư thiên vạn đạo, mỗi một đạo đều có áo nghĩa, một tu sĩ thông thường nắm giữ áo nghĩa đều có thể tại trên đạo đó, tu ra tạo nghệ thật sâu.
Bởi vì, áo nghĩa giúp chủ nhân càng dễ hiểu ra đại đạo, thi triển càng uy lực.
Quyền đạo áo nghĩa, giúp tu Quyền Đạo.
Hư Đạo áo nghĩa, tu Hư Đạo.
Tương tự Thời Không hai đạo này, cũng có áo nghĩa, chỉ tiếc Thể Thuật cùng tinh thần lực lại không có áo nghĩa mà chỉ là một loại tên chung.
Nhưng Mạn Bà La Môn Thánh Linh tinh thần lực rất đáng sợ, Nhất Dạ Thiên Thu từng trông thấy qua, cho nên có thể từ đó cảm ngộ không ít.
Có thể thông qua Phật Đạo áo nghĩa còn sót, tìm đến cảm ngộ của Thánh Linh, tăng bước tinh thần lực !
Còn có, hắn đang tu luyện Ngũ Hành Thối Thể Thuật môn này điển tịch, nếu như có thể cảm nhận được Nhân Đế lực lượng, liền có thể phán đoán ra lực lượng của môn này thể thuật sâu nặng bao nhiêu.
Dù sao, loại thể thuật hắn đang tu này, cũng là năm xưa Nhân Đế sở tu Thể Thuật.
. . .
____
Chuốc xong chương!