Ta Muốn Làm Thiên Địa Chi Tổ

Chương 109: Trái Tim Của Sa Kình Vương




Chương 109: Trái Tim Của Sa Kình Vương

"Mẫu thân."

Nhất Dạ Thiên Thu không tự chủ kinh hô một tiếng.

Một loại cảm xúc nghẹn ngào mà tiền thân "Cửu Thiên Thu" để lại trong lòng tái hiện lên, đây là một loại khó tả thân quen, là huyết nhục tương liên mới rõ.

"Thu nhi !"

Cửu Linh rơi lệ, nhanh bước đi đến muốn ôm lấy Nhất Dạ Thiên Thu, giống như cảm xúc suốt mười lăm năm nay bị vỡ oà ra tức khắc.

Nhất Dạ Thiên Thu thật vốn cũng cảm động vô cùng nhưng tại đúng "Thu nhi" hai tiếng vang lên, một loại dự cảm không lành, thần kinh bị kéo căng như dây đàn.

Hắn lấy tinh thần lực hộ thể, nhưng đối phương một lúc một nhanh, vượt qua tốc độ mà Yêu Tinh thấy có thể bắt kịp, chỉ thấy tới gần một sát na kia, một thanh dài đến bảy thước tiểu kiếm từ ống tay áo của Cửu Linh lộ ra bỗng, động tác lưu loát không chút lưu tình.

"Mười lăm năm xa cách, vừa gặp đã biết con mình là ai, quái lạ a. . . Không đúng, là Tâm Kình. . . Nguy hiểm !" Sa Kình Vương từ trong ý thức hải la lên.

Nhưng trễ, một kiếm này sắp trực kích Huyền Thai. Một khi trúng chiêu, không c·hết cũng sẽ phế!

Tại tu vi chênh lệch, tinh thần hộ thuẫn giống như một tờ giấy mỏng không chút tác dụng, nhẹ nhàng bị tiểu kiếm xuyên thấu, mũi kiếm đâm xuyên huyết nhục trực kích vào Huyền Thai.

Một loại cảm giác đau đớn đến cực điểm, khó giữ bình tĩnh, tâm trí bấn loạn, ý thức trở nên mơ hồ, ngã ngửa về sau.

Trước khi hoàn toàn nhắm chặt đôi mắt, hắn thấy Cửu Linh bước dần đến trong tầm mắt mình, cười tà mị: "Làm sao, không phải ngươi rất kiên định, ha hả, Tâm Kình ta là ai, một tên Tiểu Yêu như ngươi có thể đối phó ? Ngươi không thể ngờ mẫu thân mình, người khiến ngươi hao tâm tổn trí cứu ra, lại là người g·iết mình đi, tâm cảnh cơ hồ muốn sụp đổ theo đi."

"Buông bỏ không có gì sai, nhắm mắt lại đi, hết thảy để ta tới định đoạt, ngươi làm tốt lắm rồi a, ha hả."

Đây là những lời cuối cùng Nhất Dạ Thiên Thu nghe được, đồng nghĩa với việc hắn trong huyễn cảnh bị g·iết, ý thức sụp đổ, là rơi vào vĩnh hằng huyễn thuật.

Chỉ có thể chờ Tâm Kình thôn phệ tinh khí thần !

Linh hồn Sa Kình Vương cố gắng nói: "Tâm Kình này quá mức khôn khéo, nếu như nó để cho tiểu tử ngươi một mực suôn sẻ, sớm muộn tâm cảnh cũng đền bù thiếu hụt, diệt sạch tâm ma. Nó không những không cản, còn lợi dụng chuyện này, hoá thân thành tâm ma, tại lúc sơ hở nhất ra tay, con Tâm Kình này xem ra đã sớm đạt đến đại viên mãn Yêu Quân a."

"A ! Tiểu tử ngươi phải tỉnh lại, ngươi như gục ngã liền sẽ c·hết a !"

"Ngươi không được c·hết a, như ngươi c·hết thì một nửa linh hồn này của ta cũng sẽ tiêu a !"



Ngay tại bán hồn Sa Kình Vương đang gào thét thê lương, một đạo thanh âm giống như thiên đạo thanh âm vang lên, rung động ý thức hải:

"Cho ta mượn hồn, thủ hộ hồn tâm."

Tại lúc này, khối lập phương màu trắng che mắt bán hồn Sa Kình Vương bị nứt vỡ, để lộ ra một dạng ý thức hải giống như vũ trụ thiên hà đồng dạng.

Mà toạ tại giữa vùng tinh không này, là một thực thể tinh thần cao đến 126.800 trượng, nó thân là nhân loại, đầu đeo Ngọc Quan, thân khoác Tử Kim Long Bào, khuôn mặt giống như đao gọt tinh tế tuấn mĩ đến cực điểm, đủ để cho bất luận một vị nữ nhân nào trong thiên hạ tự ti.

Nhưng đáng sợ nhất, là một loại thần thánh, sâm nghiêm từ nó toát ra, đủ làm rung động bất kỳ sinh linh nào.

Là Tinh Thần Thể của Dược Vương Nhất Dạ !

Bán hồn của Sa Kình Vương dù sao cũng là Yêu Quân tồn tại, nhưng nó rung động như gặp Thần Linh, giọng run run: "Cái. . . Cái gì đây a ?"

Không đợi nó hiểu rõ, đã thấy nó cùng giọt nước bao phủ thân thể mình không tự chủ bị kéo đi, lôi về phía Tinh Thần Thể, càng lúc càng gần lại.

"Không ! Cứu mạng a ! Ngươi không được thôn phệ a, ngươi đã hứa chúng ta là hợp tác a !" Sa Kình Vương hô lớn.

Tại nó kêu thảm lúc này, chỉ thấy cả giọt nước, ngoại trừ thân cá bị tách thành hàng vạn hạt bắn nhỏ li ti, bay khắp tinh không ý thức hải.

Tâm hồn, chính là nơi chứa linh hồn của bản thân. Một tu sĩ có ba thứ cần thủ hộ: căn cơ, linh hồn, nhục thể.

Căn cơ nằm ở Huyền Thai.

Linh hồn tại ý thức hải.

Nhục thể là nhục thân và cốt thể.

Tâm Kình muốn đoạt tinh khí thần của Nhất Dạ Thiên Thu, trước phải đoạt linh hồn. Linh hồn của Nhất Dạ Thiên Thu cũng chính là Tinh Thần Thể của Dược Vương Nhất Dạ.

Nói cách khác, thủ hộ ý thức hải là đang thủ hộ tâm hồn.

Tại ý thức hải này, Tinh Thần Thể có quyền khống chế tuyệt đối, cho nên dù là Yêu Tinh nhưng hắn cũng có thể thao túng Sa Kình Vương cấp Yêu Quân như vậy.

Đương nhiên đổi lại một Yêu Tinh tu sĩ khác, mười phần mười đều làm không được chuyện này, bởi vì bọn hắn không có một Tinh Thần Thể của Dược Vương như vậy.

Đừng nói là có, muốn ngưng tụ linh hồn thành thực thể như vậy, chí ít đều phải bước vào Đại Thừa cảnh, tương đương Đại Yêu cảnh trở lên mới làm được. Là Yêu Vương mới có thể ngưng tụ, cho nên Yêu Tinh muốn ngưng hồn là chuyện thiên phương dạ đàm.



Đây chính là lợi thế của Nhất Dạ Thiên Thu, nắm giữ Tinh Thần Thể từ đời trước trùng tu lại, nhờ đó hắn nhớ được hàng vạn công pháp, nắm được tất cả kỳ ngộ, lịch duyệt đã từng có của mình trong suốt một vạn năm tuổi thọ đời trước.

Cho nên Sa Kình Vương khi thấy Tinh Thần Thể mới sợ hãi như vậy, một tên Yêu Tinh lại có thể ngưng hồn, làm sao không rung động ?

Nói thì chậm, bây giờ đếm không hết hạt li ti đang phiêu phù tứ phía trong ý thức hải. Hạt li ti này chính là cỗ lực lượng thuộc một nửa linh hồn của một vị Yêu Quân, đủ để chèo chống một đoạn thời gian.

Chỉ cần đợi đến khi Nhất Dạ Thiên Thu lấy lại ý thức, liền có thể phá bỏ huyễn thuật của Tâm Kình.

Tu sĩ Huyễn Đạo, sở dĩ dùng Huyễn để trứ danh, chính là không hình không dạng mà g·iết đối phương. Kỵ nhất ở đạo này, chính là bị tìm rõ bản thể !

Tâm Kình hoá thân thành Cửu Linh, là đã lộ sơ hở, nếu nó không g·iết Nhất Dạ Thiên Thu lúc đó, Nhất Dạ Thiên Thu cũng có rất nhiều cách khai thác từ đó để phá vỡ huyễn cảnh.

Chỉ cần có thể thoát huyễn cảnh, hắn lập tức câu thông được với Sa Kình Vương, lấy hai chọi một Tâm Kình liền thập tử nhất sinh.

Dù sao, Tâm Kình bản thể vẫn đang trong sa mạc, nơi này bị nó cùng Sa Kình Vương phân đều khống chế, nếu có thể làm nó suy yếu, Sa Kình Vương sẽ nắm được phần lớn quyền hơn, từ đó tìm ra cách diệt trừ Tâm Kình.

"Yên tâm, bổn Vương không dùng tận toàn bộ nửa phần linh hồn của ngươi, sẽ không để nửa phần này tan thành bọt nước. Dùng xong ta tất trả lại !"

Tinh Thần Thể thanh âm như phạn lôi vang lên.

Mà đứng một bên xem cảnh Sa Kình Vương thì vẫn chưa hết bàng hoàng, nhưng từ trong ánh mắt của nó, có thể thấy sự vui sướng cùng mừng rỡ. Bởi vỉ tác động của Tinh Thần Thể, nó vô tình nhiễm Vương giả khí tức, đại khái nắm được thứ gọi là ngưng hồn.

Từ Thú Quân muốn thành Thú Vương trong Hoang Thú nhất tộc, cũng cần phải ngưng hồn !

Nó tuy không biết mình cùng ai nói chuyện, nhưng từ cách xưng hô, cùng những bất thường này lại trở nên thận trọng hơn nhiều: "Không biết ngài là vị Vương nào a ?"

"Bổn Vương là Nhất Dạ Thiên Thu !" Phạn âm vang lên.

"Gặp qua Nhất Dạ Vương !" Sa Kình Vương cúi đầu hành lễ.

"Không cần đa lễ, cứ gọi Nhất Dạ Thiên Thu là được. Nhưng ngươi đã thấy hết thảy, không thể cứ như vậy bỏ qua, tội c·hết có thể miễn, tội sống khó tha !"

Tinh Thần Thể nói xong, tại mi tâm nó bắn ra một tấm lưới màu đỏ hơn máu, lưới này bao phủ lại Sa Kình Vương, lại biến mất vô hình.



"Đây là Phệ Hồn Chú ! Nếu ngươi dám tiết lộ nửa lời về những điều ngươi thấy, liền sẽ hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục !"

Sa Kình Vương không dám nhiều lời, cúi đầu: "Tuân chỉ !"

. . .

Tại diễn biến bên trong ý thức hải như vậy nhiều nhưng thật ra chỉ là trong chớp mắt. Tại trong huyễn cảnh, Nhất Dạ Thiên Thu vẫn ở Tam Phủ sân lớn, nhưng xung quanh lại không có Cửu Lưu đám người kia, duy chỉ còn Cửu Linh.

Cửu Linh nắm lấy thân thể hắn ném đến trước sảnh chính đường, cười đắc ý: "Đây là hậu nhân của ngươi đi, ta sẽ không có nửa điểm thương tiếc, cho nên làm phiền Thời Băng chi Vương đi ra a. Ta biết ngươi cỡ nào thần thông quãng đại, nói không chừng có thể thông qua huyết mạch, nhìn ngó thời không thấy được huyễn cảnh nơi này. Ta chỉ yêu cầu Băng Tâm, có Băng Tâm ta liền thả người."

Thanh âm tà mị truyền vào trong sảnh chính đường, nhưng không có chuyện gì xảy ra ngoài tiếng vọng lặp đi lặp lại.

Tâm Kình ánh mắt phát lạnh, không nói hai lời, năm ngón tay bóp thành trảo muốn bóp nát đầu lâu Nhất Dạ Thiên Thu.

Ý thức hải chính là ở mi tâm, mi tâm ở đầu lâu, đầu lâu nát thì mi tâm cũng không còn.

Đương nhiên nếu đã có thủ hộ tâm hồn, mi tâm dù nát nhưng hồn thể đã ngưng tụ, có thể mang cả ý thức hải dời vào Huyền Thai. Nhưng tại Huyền Thai có nội đan căn nguyên, năng lượng quá lớn, một khi bạo phát chiến đấu rất dễ tổn thương ý thức hải.

Tại Tâm Kình bóp thành trảo, Nhất Dạ Thiên Thu cũng lờ mờ tỉnh lại, đây là vì tâm hồn đã được Tinh Thần Thể triển khai bí pháp thủ hộ. Cái này không khỏi khiến Tâm Kình giật mình, càng làm sát cơ trong nàng tăng vọt.

Bởi Nhất Dạ Thiên Thu cho nàng một loại cảm giác nguy hiểm tuyệt đối, nếu không sớm khai trừ sẽ là hạo kiếp của nàng ở tương lai.

Tại tu vi Yêu Quân đại viên mãn áp chế, Nhất Dạ Thiên Thu không thể nhúc nhích, muốn cản cũng không cản được trảo ấn của nàng.

Chính là lúc này, từ sảnh chính đường vang lên tiếng thở dài, chỉ nghe một đạo răng rắc như tiếng băng vỡ vang lên, một tia băng kết từ hắc ám sâu thẳm của sảnh chính đường đâm ra, xuyên thẳng người Cửu Linh, vô cùng lăng lệ.

Thân thể Cửu Linh bị hất ngược lên cao, trong miệng huyết ọc thành suối, khó tin vào điều này.

"Còn chưa hiện nguyên hình ?" Một giọng nói trầm hỗn từ sảnh chính đường vang lên.

Chỉ thấy ngọn băng xuyên bụng Cửu Linh lại tách nhánh hàng trăm đoạn, xuyên thủng thân thể Cửu Linh, đem thân nàng nổ thành đống vải vụn. Đợi khói tan đi, mới thấy ngọn băng đang xuyên lấy một viên tinh thể màu đỏ, màu sắc tinh tế vô cùng.

Đây chính là Tâm Kình, trái tim của Sa Kình Vương!

. . .

____

Hết chương.

Sắp tết rồi ~

~Mạnh.