Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Muốn Làm Thiên Địa Chi Tổ

Chương 110: Ngư Long Trong Truyền Thuyết




Chương 110: Ngư Long Trong Truyền Thuyết

Tại tinh thể màu đỏ lộ ra một khắc kia, Tâm Kình dựng lên huyễn cảnh cũng theo đó sụp đổ, toàn bộ Tam Phủ cảnh quan giống như gương vỡ đồng dạng nhanh chóng biến mất.

Cảnh vật xung quanh hoá thành màu đen vô tận, chỉ còn ba thứ trong tầm mắt, Nhất Dạ Thiên Thu, sảnh chính đường cùng viên tinh thể màu đỏ bị xiên ngược bên kia.

Hắn mặc dù thủ hộ được tâm hồn nhưng Huyền Thai bị Tâm Kình đánh nát, đả động căn nguyên. Nếu như không chữa trị kịp thời, Huyền Thai sẽ vĩnh viễn bị phế, tu vi mất hết.

Sa Kình Vương tại trong ý thức hải quan sát, kinh hô một tiếng: "Thật đáng sợ một kích, là Yêu Vương sao, vị nào trong Thập Trụ ?"

Sa Kình Vương sở sinh là Hoang Thú nhất tộc, tại cơ duyên xảo hợp trở thành Sa Mạc Chi Linh, nhưng dù sao cũng có linh trí, cũng biết đến Yêu tộc Thập Trụ.

Đối với Yêu tộc tu sĩ, Thập Trụ chính là đồ đằng, là trụ cột tuyệt đối. Nhưng không phải cái nào Yêu tu đều nhận ra Thập Trụ, huống hồ Sa Kình Vương còn là Hoang Thú nhất tộc tu sĩ.

Cho nên Sa Kình Vương cho rằng "Thời Băng Chi Vương" là một vị nào đó Yêu Vương trong Thập Trụ, cũng là điều dễ hiểu.

Thiên hạ ngày nay, làm sao có vị thứ mười một Yêu Vương đây ?

Nhất Dạ Thiên Thu lãnh lẫm ánh mắt: "Hắn không phải Thập Trụ."

Bên trong sảnh chính đường lúc này chứa đựng vô tận hắc ám, đây là màu đen tuyệt đối, so với thế giới hắc ám xung quanh còn tối hơn. Thuận theo ánh mắt Nhất Dạ Thiên Thu, chỉ gặp một con Băng Điệp từ hắc ám của sảnh chính đường bay ra, từ trên thân nó vươn xuống băng tinh đẹp đến mê ly.

Băng Điệp trong tích tắc giống như vượt qua thời không, không nhìn khoảng cách bay đến. Đợi đến Nhất Dạ Thiên Thu phản ứng kịp đã là muộn, nơi nó đáp chính là phần bụng, là Huyền Thai căn nguyên.

Băng Điệp như tan thành vũng nước, hoà vào vị trí của Huyền Thai, chỉ gặp rách nát vùng bụng lần nữa dựng dục ra da thịt, giống như chưa từng có tổn hại.

Nhất Dạ Thiên Thu lấy ý niệm tra dò nội thể, tại Huyền Thai viên kia Bát Giác Linh Đan vẫn còn lành lặn. Tại bốn phía nội đan, lại thêm một cực: cực bắc vị trí là Không Gian chi đạo, cực nam là Tinh Thần Giản toạ hạ. Tại Băng Điệp hoà vào Huyền Thai lúc kia, cực thứ ba tự khắc hình thành, nó toạ phía tây, toát ra ba động thời gian.

Cực tây của nội đan, Thời Gian chi đạo !

Thời Gian, Không Gian là hai đạo đứng đầu trong chín loại Hằng Cổ chi đạo. Một người cùng lúc nắm giữ song đạo thuộc tính như vậy, nếu để người khác biết, là hoạ mà không phải phúc.

Một đạo thanh âm từ sảnh chính đường vang lên: "Đan điền ngươi đâu ? Tại sao lại là nội đan ?"

"Không đúng, viên nội đan này không đúng, là bát giác ? Không phải hình cầu sao. . . Ngoài Ngũ Hành năm loại thuộc tính, còn có Ám, Phong, Lôi ba đạo khác. Cộng với Thời Gian cùng Không Gian, một người sở hữu mười cái đạo pháp ?"



Thanh âm trầm hỗn kia ngày một không kiềm chế được bình tĩnh, giống như nhìn thấy chuyện hoang đường vô cấu đồng dạng.

"Phía dưới Bát Giác Linh Đan, là Tinh Thần Giản ? Ngươi là truyền nhân của vị đó sao. . . Thiên hạ này chỉ có Dược Vương Nhất Dạ luyện được Tinh Thần Giản a !"

"Ha hả. . . Giao Băng Tâm cho ngươi xem ra là ý trời, ngươi nhất định không được c·hết, ta tại Bạch Tuyết Sơn Trang chờ ngươi."

Nói đến đây, thanh âm kia dần tiêu thất, toàn bộ cảnh quang lần nữa biến đổi, không còn sảnh chính đường, không còn hắc ám bao phủ mà thay vào đó là một thế giới trắng xoá.

Không phải tuyết, mà là vô sắc.

Giống như Bạch Sắc Giới !

Xung quanh Nhất Dạ Thiên Thu có mấy đạo nhân ảnh, thình lình thấy được Hứa Chử ba người cùng mấy tên hắc bào tu sĩ đấu pháp lúc trước. Chỉ là bọn hắn vẫn đang hôn mê, trên mặt từng cái biểu cảm riêng biệt, có thống khổ cũng có phẫn nộ. . .

Tại trước mặt, lơ lửng một viên tinh thể màu đỏ, nó hoàn hảo vô khuyết, long lanh óng ánh mặc dù trước đó đã bị tia băng đáng sợ kia đâm xuyên.

Mọi thứ hư hư thật thật, khiến người ta khó mà tin tưởng !

"Xem ra tia băng đâm xuyên lúc kia, diệt sát chính là ý thức của tinh thể này, là diệt Tâm Kình. Bây giờ tinh thể đỏ chỉ còn một xác và yếu ớt linh hồn ngự bên trong, đây là lý do Tâm Kình tuy c·hết nhưng đám người này vẫn còn tại huyễn cảnh." Nhất Dạ Thiên Thu nói ra.

Sa Kình Vương nhỏ giọng: "Đại nhân dự định xử lý tinh thể đỏ ra sao . . ."

Sau khi thấy Tinh Thần Thể, biết đối phương không phải là một tên Tiểu Yêu đơn giản như vậy, Sa Kình Vương thái độ giống như biến đổi 180 độ, đối với Nhất Dạ Thiên Thu vừa kính vừa sợ.

"Tinh thể đỏ này chính là tim ngươi, nếu ta lấy đi ngươi hẳn phải c·hết không nghi ngờ. Đương nhiên trả lại !"

Sa Kình Vương nghe vậy, lộ ra vui mừng: "Thật !?"

Chợt hắn ý thức không thích hợp, thấp giọng: "Là ta càn rỡ, không dám nghị vọng đại nhân, tạ ơn đại nhân a."

"Được rồi, như giao ước, ta lấy toà Hắc Kim Thạch này, lấy Tâm Kình cùng toạ kỵ."



Nhìn thái độ Sa Kình Vương lúng túng, hắn nói tiếp: "Làm sao có chơi không có chịu ?"

"Tiểu thú không dám, chỉ là Tâm Kình đ·ã c·hết, còn viên kia tinh thể là trái tim ta a. . ." Sa Kình Vương lo lắng.

"Tâm Kình thật đ·ã c·hết, nhưng đạo nó vẫn còn, bởi vì có đạo tồn tại cho nên huyễn cảnh còn tác động người khác. Ta sẽ quan duyệt Huyễn Đạo của nó, tu luyện một chút cho nên ngươi có thể yên tâm."

Sa Kình Vương thở phào một hơi, vui vẻ chấp nhận. Về phần làm toạ kỵ nó không có nửa phần phản đối, cho nên nói: "Đừng nói ba năm, để đại nhân ngự tại trên ta, ba trăm năm đều được."

Trăm năm sau, ai biết được vị thiếu niên này trở thành tồn tại gì ? Huống chi đến tận ba trăm năm !

. . .

Sau đó ba ngày, tâm tư hắn đều chìm tại trên tinh thể đỏ, quan duyệt Huyễn Đạo chi pháp. Đối với Huyễn Đạo hắn đương nhiên có không ít hiểu biết nhưng chung quy chưa từng luyện qua, cần hao tốn không ít thời gian để nhập đạo.

Tâm Kình này dù sao cũng là thế gian hạn hữu đồ vật, dù không sánh bằng Băng Huyễn Cổ nhưng chung quy vẫn là chí bảo Huyễn vật. Có thể quan ngộ, là lợi ích công to, so với khổ luyện tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Ba ngày sau.

Bạch Sắc Giới bị Nhất Dạ Thiên Thu phá vỡ, dù sao nơi này là do Tâm Kình dựng dục ra, Tâm Kình c·hết đã khiến nó mất đi chủ lực duy trì. Mà không gian nơi này chủ yếu do Huyễn Đạo tác động lên tinh thần tu sĩ. Nhất Dạ Thiên Thu bây giờ không những hiểu rõ Huyễn Đạo chi pháp của Tâm Kình, bản thân còn là nhất đẳng Không Gian cao thủ, muốn phá Bạch Sắc Giới tất nhiên không khó.

Bạch Sắc Giới bị phá, đám người kia cũng tỉnh lại, chỉ là bọn hắn không thấy Hắc Kim Thạch núi nhỏ, cũng không thấy Nhất Dạ Thiên Thu thân ảnh hay Sa Kình Vương, mà thân đang tại Cồn Cát Sa Mạc.

. . .

Tại một góc nào đó trong bao la sa mạc, bầy bầy Sa Kình giống như cá diếc múa lượn trong cát, bọn nó đều hướng về cùng một phía mà đi. Chỉ có một khoảng giữa bầy luôn trống trải, không con nào dám lại gần, bởi vì Sa Kình Vương đang tại đó.

Bởi vì hấp thụ lại tinh thể màu đỏ, Sa Kình Vương tu vi sắp tiến một bước đạt đến Thú Quân hậu kỳ, tu vi tăng một bước dài. Phải biết nguồn năng lượng mà Tâm Kình để lại là của Thú Quân đại viên mãn, Sa Kình Vương sau khi hấp thụ chỉ có thể tấn thăng đến Thú Quân cảnh hậu kỳ đã là khiêm tốn.

Ngự trên đỉnh đầu của Sa Kình Vương, ngồi xếp bằng nhắm mắt điều tức chính là Nhất Dạ Thiên Thu.

"Cồn Cát Sa Mạc này là do Sa Kình các ngươi một nhà thống trị ?" Nhất Dạ Thiên Thu tò mò.

"Chủ tử nói quá, chúng ta Sa Kình thật không yếu nhưng có một số thứ phải tránh né ở đây. Tỉ như cát lún bẫy rập, tỉ như các loại Trầm Tích, còn có trong truyền thuyết Ngư Long." Sa Kình Vương thanh âm vang lên.

"Trầm Tích ? Ngư Long ?"



Sa Kình Vương giảng: "Trầm Tích nằm sâu tại bên dưới Cồn Cát Sa Mạc, nơi đó đủ loại kỳ quái sự tình đều có thể xảy ra, cũng như kỳ dị sinh vật đều có. Tây Vực chính là thật lâu về trước nổi lên mặt cát một loại Trầm Tích, mà Ngư Long thì vốn dĩ là thứ sinh sống trong Tây Vực, người ta nói nó chính là kẻ thủ hộ Tây Vực."

"Bản thân ta chưa từng thấy qua Ngư Long nhưng cũng không dám để Sa Kình bén mảng quấy phá Tây Vực, dù sao đây cũng là tổ tiên truyền lại tổ huấn."

Nhất Dạ Thiên Thu gật đầu: "Ta đến Tây Vực có chuyện, đưa đi trở về sau đó, ngươi cứ đợi tại Cồn Cát Sa Mạc mà tu luyện, nếu như mãn hạn ba năm ta không cần đến thì ngươi có thể tự do. Về phần Phệ Hồn Chú cũng sẽ tự giải, không cần lo lắng."

Sa Kình Vương nghe vậy trầm mặc, giống như suy nghĩ cái gì, mới nói: "Ta sẽ một mực đợi tại nơi này, chủ tử có thể tìm đến ta tuỳ ý, dù cho qua ba năm sau, ta vẫn có thể phục mệnh."

Nhất Dạ Thiên Thu biết đối phương là thật lòng muốn về dưới trướng của mình, dù sao Tinh Thần Thể kia quá mức khủng bố, là do Tinh Thần tu sĩ, là đỉnh tiêm Nhân Vương để lại làm sao không rung động Sa Kình Vương.

Trên thế giới này, cường giả vi tôn, chỉ cần thực lực đủ cường đại liền có thể khiến người khác tận cuối đầu.

Ước chừng hai canh giờ sau đó, bọn hắn đã đến gần khu vực của Tây Vực.

Ở đây một mảnh bình yên, chỉ có từng đoàn thương buôn len lỏi giữa sa mạc.

Tại bọn nó di chuyển đến, kinh động tất cả tu sĩ, Tây Vực không cách nào bình tĩnh, Yêu tộc tu sĩ tinh thần bắt đầu loạn. Có rất nhiều cường giả Yêu tộc tại Tây Vực thả ra tinh thần dòm ngó, muốn biết tình hình bên ngoài. Nhưng Sa Kình Vương khí tràng che lại hết thảy, không thể vọng nghị.

Bởi vì chuyện này, Sa Kình Vương thân phận bị lộ ra, làm cho tiết tấu hỗn loạn càng trở nên căng thẳng. So với bầy Sa Kình, Sa Kình Vương xuất hiện khiến người ta hoang mang càng lớn !

Ở bên ngoài, bầy Sa Kình đã ngừng lại, giống như bắt đầu thủ thế tiến đánh Tây Vực đồng dạng, nhưng nếu thấy rõ, sẽ biết lúc này Nhất Dạ Thiên Thu cùng Sa Kình Vương không hẹn mà cùng nhìn về đỉnh Tây Vực.

Ở đỉnh hạp cốc Tây Vực, hai người bọn hắn thấy được một con cự mục kim long, nếu như không có sai sót, chính là Ngư Long trong truyền thuyết !

Sa Kình Vương cùng bầy Sa Kình đến gần Tây Vực đã kinh động đến nó, thức tỉnh một loại tồn tại đáng sợ nhất Cồn Cát Sa Mạc.

. . .

______

Hết chương.

Cầu đề cử truyện buff tinh thần ạ :D

~Mạnh.