Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Muốn Làm Thiên Địa Chi Tổ

Chương 108: Giải Bích Lân Xà Hoàng Độc




Chương 108: Giải Bích Lân Xà Hoàng Độc

Cửu Thiên Kiều nhìn chằm chằm Nhất Dạ Thiên Thu lát lâu, giống như muốn nghiệm chứng cái gì.

Sau đó, nàng hướng tay lên trời lập thệ: "Như Cửu Thiên Thu có thể cứu sống con ta Cửu Tôn, giải độc cho Cửu Diên Hồng cùng Cửu Thiên Lạc. Ta Cửu Thiên Kiều bảo đảm Cửu Linh có thể vô tư thoải mái, bình bình yên yên sống tại Bạch Tuyết Sơn Trang, không để nàng chịu nửa phần tổn thương. Nếu dám đổi lời, trời tru đất diệt, Lôi Long táng thân."

Nàng vừa nói xong, thiên khung vang lên tiếng âm lôi.

Lập thệ, vốn dĩ là hứa với trời, từ xưa đến nay phàm là nghịch thiên đều không có kết cục tốt. Huống hồ, nàng còn mang cả Lôi Long đi vào.

Phải biết, Lôi Long là sứ giả của Thiên Đạo, là hiện thân của cấm kỵ, mỗi một con Lôi Long được sinh ra đều có ý thức và sinh mệnh, chỉ có mục đích đạt được sau đó, Lôi Long mới tan thành mây khói trở về với thiên địa.

Nói cách khác, nếu không làm tròn sứ mệnh, Lôi Long sẽ không từ bỏ, sẽ trăm phương ngàn kế đạt được mục đích.

Yêu Binh hạ xuống Tử Sắc Lôi Long lần kia là một điển hình, Thần lão tổ Sát Trụ là vì lợi dụng điều này mà thu phục nó làm toạ kỵ.

Chỉ cần không để Lôi Long hoàn thành sứ mệnh, nó sẽ vĩnh sinh bất tử, không hết thọ nguyên.

Cửu Thiên Kiều thần sắc sau khi lập thệ, tinh thần giống như trượt xuống rất nhiều, thần sắc tái nhợt lộ ra già nua, nàng nhìn chằm chằm phía trước nói:

"Đủ chưa đây ?"

Nhất Dạ Thiên Thu ngưng phẩm trà, đứng người lên gật đầu cười, trên bàn bộ ấm trà cũng tuỳ theo biến mất, hắn nói: "Hảo, không hổ danh một thân Trang Chủ, đại cô cô hoàn toàn xứng với vị trí này a."

Cửu Thiên Kiều giống như không quan tâm, hạ lệnh: "Người đâu, đưa nhị thiếu gia cùng đại thiếu gia đến đây."

Không lâu sau đó, hai cái cổ kiệu được một đám gia đinh khiêng đến, cổ kiệu không che, màu đỏ tinh xảo. Nói là kiệu chi bằng nói là cổ xa, cho người ngự trên đó lộ ra tôn quý vô cùng.

Tại mỗi cổ kiệu, đều có một vị tuấn mỹ nam tử nằm nhắm mắt, chỉ là gương mặt tái nhợt giống như bị bệnh rất nặng đồng dạng.

Phân biệt là đại thiếu gia Cửu Tôn cùng Cửu Thiên Lạc.

Cửu Lưu sốt ruột: "Còn không mau cứu, con ta có mệnh hệ gì, ngươi c·hết không chỗ chôn !"

"A, còn dám đe doạ ta ?"

Cửu Ly sợ Nhất Dạ Thiên Thu thật đổi ý, trừng mắt Cửu Lưu: "Ngươi tốt im lặng một chút, không thể đợi cứu người rồi nói sao ?"



Cửu Lưu hừ lạnh, làm một bộ dạng không thèm quan tâm tiếp.

Tại đám người chứng kiến, chỉ thấy Nhất Dạ Thiên Thu từ không gian giới chỉ lấy ra hai viên đỏ như màu máu tiểu đan, đan này không có nửa điểm đặc biệt, đều là bình thường vô cùng.

Hắn ném hai viên tiểu đan tới, phân biệt rơi vào miệng Cửu Thiên Lạc cùng Cửu Diên Hồng hai người.

Trong chớp mắt, vốn dĩ kêu thảm thiếu nữ lại trở lại bình thường. Vốn hôn mê nam tử, lại mở mắt tỉnh dậy, giống như không hề có chuyện gì.

Cửu Lưu cùng Cửu Ly vui mừng quá đỗi, lập tức truyền công bổ sung linh lực cho con mình, Nhất Dạ Thiên Thu nhìn trong tầm mắt, khoé miệng nhoẻn cười.

"Phốc !"

"Phốc !"

Cửu Thiên Lạc cùng Cửu Diên Hồng cùng lúc phun ra ngụm máu, lại rơi vào hôn mê.

"Ngươi, ta g·iết ngươi, ngươi hại c·hết con ta !" Cửu Lưu hai mắt tràn đầy sát khí, muốn lập tức động thủ.

Chỉ là hắn vừa mới phi thân lên đã bay ngược lại phía sau, hắn không tin vào mắt mình, ôm ngực nói: "Vì sao ? Cửu Thiên Kiều ngươi tại sao ngăn ta ?"

Cửu Thiên Kiều sắc mặt lạnh buốt: "Đường đường Nhân Tướng cường giả, ngươi không biết sau khi trị độc, cấm tuyệt vận công sao ? Ngươi ngược lại tốt, còn chủ động đẩy linh khí vào Thiên Lạc, so với g·iết hắn khác nhau chỗ nào."

Củu Lưu chợt tỉnh ngộ, vội quay qua ôm Cửu Thiên Lạc, hô: "Lạc nhi, là phụ thân hại ngươi a, là ta hại ngươi !"

Cửu Ly cũng mất bình tĩnh, nhưng trước một bước nhận ra sai lầm, nàng đang ôm Cửu Diên Hồng, ánh mắt lúc này hướng Nhất Dạ Thiên Thu nhìn qua: "Thiên Thu, ngươi không thể thấy c·hết không cứu a, chỉ cần ngươi cứu Diên Hồng, muốn ta làm gì cũng được a !"

Cửu Lưu cũng quay qua: "Cứu Thiên Lạc, cầu ngươi cứu Thiên Lạc, ta cũng sẽ đáp ứng ngươi hết thảy."

Nhất Dạ Thiên Thu mỉm cười, lắc đầu, tại hắn thấy hai người này nhanh chóng truyền công như vậy, liền đoán trước được kết quả. Ngược lại, lộ ra tán thưởng Cửu Thiên Kiều, người này làm cho hắn có một dạng cảm giác khó dò, tâm cơ sâu nặng.

"Không phải ta đã cứu sao ? Để bọn hắn nghỉ ngơi là được, nhìn mặt mũi của mẫu thân ta sẽ không để tâm mâu thuẫn trước đó. Nhưng nhớ, chỉ có một lần !"

Hắn đương nhiên không có nửa phần thương hại mấy người này thế nhưng tại dòng quá khứ xa xôi, khi mà bốn người con của Cửu U Quân này còn nhỏ. Có thể nói đã từng có lúc tình như thủ túc, không có xa cách, Cửu Linh được thân huynh muội thương yêu che chở hết mực.

Nếu không nhìn điểm này, không nghĩ đến cảm giác của Cửu Linh, Nhất Dạ Thiên Thu sớm đã g·iết sạch mấy người ở đây.



Đừng quên, hắn đời trước làm Dược Vương, nhưng có một thân phận khác ngoài Đan Thái Thượng, chính là Độc Đại Tông Sư. Muốn tại ngoài sáng g·iết Cửu Lưu cùng Cửu Ly thì khó, nhưng muốn trong tối ra tay, lại dễ vô cùng.

Cửu Lưu hai người nghe xong trầm mặc, sau khi dò xét đến con mình an toàn, Cửu Lưu không cam lòng lại nói: "Trang Chủ đừng quá tin người a, Tôn hiền chất sớm trúng cực độc, nói không phải bậy nhưng nếu cứu được cũng không đến phiên một cái hỉ mũi chưa sạch tiểu tử cứu. Chúng ta đã mời không biết bao nhiêu Đan Đại Sư, thậm chí Đan Tông Sư đều đến, nhưng chung quy là vô phương cứu chữa a."

Cửu Ly cũng thuận theo đẩy thuyền, lên tiếng: "Tôn hiền chất trúng phải Bích Lân Xà Hoàng độc, loại độc xà này trưởng thành nghe nói đều có thể đạt đến Đại Yêu cảnh, tại trong vạn loại xà đều là cao nhất huyết mạch. Trang Chủ, ngươi tấm lòng thương con ta hiểu, nhưng đừng vì thế liều lĩnh. Ta là sợ tên tạp chủng này không những không cứu, ngược lại còn ra tay hại c·hết Tôn hiền chất a."

Ngay tại Cửu Lưu muốn nói tiếp, Cửu Thiên Kiều lạnh giọng: "Các ngươi là chán sống sao ?"

Trên thân nàng bộc phát lên Quân cấp khí tức, không khỏi để cho toàn trường im lặng.

Cửu Thiên Kiều lại là Nhân Quân cấp cường giả !

Nàng nhìn Nhất Dạ Thiên Thu, ánh mắt dịu đi mấy phần: "Thiên Thu, có thể cứu Tôn nhi nhà ta sao ?"

Lời này, giống như nàng đã gửi toàn bộ hi vọng lên Nhất Dạ Thiên Thu, giống như dù thế gian còn người dám nói cứu được con nàng, nàng dẫu biết con mình không thể chữa trị thì cũng sẽ liều thử một lần lại một lần.

Nhất Dạ Thiên Thu cũng không nói nhiều, đi đến bên cạnh Cửu Tôn, tại trong không gian giới chỉ lấy ra một mớ kim châm.

Chỉ thấy hắn chậm rãi điểm châm vào từng cái huyệt vị, có đỉnh đầu cũng có tứ chi. Cuối cùng một châm là điểm vô mi tâm.

Cửu Lưu nói: "Giết người ! Mi tâm là giao hội linh hồn, thông thường nối liền với ý thức hải, một khi bị phá hư, nhẹ thì phế nặng thì c·hết. . ."

Hắn đang nói, đã thấy ánh mắt lãnh túc sát khí của Cửu Thiên Kiều nhìn qua, khiến cổ họng hắn nghẹn lại không dám nhiều lời, chỉ có thể lắc đầu thở dài.

Cửu Thiên Kiều hai tay nắm đấm cũng siết chặt, kiềm chế xuống tâm tình, nàng kiến thức hơn hẳn Cửu Lưu, làm sao không rõ mi tâm là nơi trọng yếu thế nào, nhưng nàng lại lựa chọn tin tưởng.

Ở Nhất Dạ Thiên Thu, có một loại cảm giác khiến người ta có thể tin tưởng được.

Kim châm tại mi tâm càng lúc càng b·ị đ·âm sâu, Nhất Dạ Thiên Thu tay phải từng li từng tí đẩy mũi kim xuống sâu vào da thịt, máu bắt đầu trào ra, chảy xuống quầng tráng, lan ra cả mặt.

Thất khiếu theo đó cũng chảy xuống ròng ròng huyết dịch, thê thảm vô cùng.

Đến nỗi, Cửu Ly nhăn mặt gấp rút hô: "Thiên Kiều tỷ, không ngăn lại Tôn nhi chắc chắn sẽ bị hại c·hết a !"

Nhất Dạ Thiên Thu sợ Cửu Thiên Kiều không nhịn được, phân ra một đạo tinh thần truyền âm cho nàng: "Tin ta !"



Vốn dĩ tinh thần căng như dây đàn Cửu Thiên Kiều, lại ẩn nhẫn kiềm chế xuống tiếp, năm ngón tay đã sớm bấu xuyên huyết nhục đến chảy ra máu, nhưng nàng giống như hồn nhiên không hay.

Chớp mắt sau đó, Cửu Tôn bỗng dưng mở mắt, đây là lần đầu tiên sau mười năm trời mới mở mắt. Nhưng theo đó là miệng cũng mở, kêu thảm thiết vô cùng.

Nhất Dạ Thiên Thu phải quát: "Mau chế ngự hắn lại !"

Cửu Thiên Kiều lập tức nhảy đến kiềm lại hai chân cùng hai tay, mà Cửu Tôn thì gào thét thê thảm vô cùng:

"A đau quá ! Mẫu thân cứu ta ! Ta chịu không nổi, g·iết ta đi a, cứu ta. . ."

Cửu Thiên Kiều trên gương mặt chảy xuống lệ thuỷ, nhưng vẫn hết sức kiềm lại Cửu Tôn. Nhất Dạ Thiên Thu thét lớn:

"Binh Gia Ngự Khí, Đoạt Thiên Châm !"

Theo đó hắn rút ra kim châm tại mi tâm, cột máu theo đó bắn cao lên năm thước, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy, cột máu là bị cây châm kéo theo, toàn bộ quỹ tích chuyển động là theo kim châm mà đi.

Tại mũi nhọn kim châm, có thể thấy một đạo huyết dịch sống động vô cùng, giống như huyết xà đồng dạng, biết ngọ nguậy cử động. Kim châm giống như cột trụ, xuyển thẳng thân thể của nó, mặc nó muốn trốn thoát cỡ nào đều không thoát được.

Nhất Dạ Thiên Thu lấy ra một cái ruột rỗng, là móng vuốt của Xích Ngô ở Vô Danh Tiểu Vực thu được, đem huyết xà ném vào bên trong lại phong kín.

Tại hắn chữa thương xuống, Cửu Tôn dần dần khôi phục huyết sắc, hắn nói: "Hắn đã hết độc, sống lại mạng thứ hai, nếu không phải trời sinh có Cửu Tử Nhất Sinh Thể, e rằng đ·ã c·hết từ mười năm trước."

Cửu Thiên Kiều dò xét Cửu Tôn thân thể, mới thấy Bích Lân Xà Hoàng độc đã không còn, vui mừng đến rơi lệ, nói: "Thiên Thu, cảm tạ ngươi, sau này chúng ta là người một nhà, cần gì cứ nói a."

Nhất Dạ Thiên Thu lắc đầu: "Người một nhà ba chữ này thì không cần thiết a, ta chỉ mong Kiều Trang Chủ có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn của mình, sẽ đối đãi thật tốt với mẫu thân ta."

Cửu Thiên Kiều gật đầu, vỗ tay ba cái, chỉ thấy một tên tỳ nữ đỡ lấy một vị mặc kim sắc phục bào thiếu phụ đi vào Tam Phủ. Nói là thiếu phụ, nhưng nhìn nàng giống như chỉ vừa ngoài hai mươi, xinh đẹp vô cùng.

Ròng rã mười lăm năm, mới gặp được mặt người.

. . .

_____

Hết chương.

Cầu đề cử truyện cùng bình luận eii~

~Mạnh.