Chương 9: Lần đầu thăm dò (2)
Long Việt đại lục là một nơi vô cùng thần kì. Linh lực đã thay đổi rất nhiều thứ ở nơi đây. Không chỉ mỗi nhân loại trở nên phi phàm, ngay cả những loài động thực vật tại đây cũng có những biến chuyển rõ rệt. Bọn chúng trở nên hung mãnh hơn, sức p·há h·oại của bọn chúng tăng dần lên, thậm chí một vài loài còn trực tiếp đe dọa địa vị siêu nhiên của loài người.
Không giống như những quyển tiểu thuyết mà Nguyễn Nguyên Mạnh từng đọc qua. Tại Long Việt đại lục, người ta vẫn cần phải ăn uống để duy trì sinh cơ cho bản thân mình. Tất nhiên người dân ở đây sẽ chỉ ăn các loại linh thực và linh thú. Bọn chúng ngoài việc cung cấp sự thỏa mãn về mặt dị giác thì còn đóng vai trò là một nguồn bổ sung linh lực rất tuyệt vời.
Giống như trên bàn ăn mà Nguyễn Nguyên Mạnh đang ngồi lúc này, tuy chỉ có hai người nhưng bên trên đó lại có đến hơn mười món ăn khác biệt. Từ các loại thịt cá được chế biến tỉ mỉ cho đến các loại hoa quả trông vô cùng tươi mát, có thể nói chỉ cần nhìn thôi cũng đủ để khiến người ta nhấp một ngụm nước bọt rồi. Mặc dù Nguyễn Nguyên Mạnh cũng là một người trong số đó, thế nhưng do đã kinh qua quá nhiều lần trải nghiệm nên hắn phần nào vẫn giữ được vẻ trầm ổn vốn có.
- Sư tôn dùng thử món này!
Dùng đũa gấp một miếng thịt hổ kho thơm ngon bỏ vào trong bát của nữ nhân, Nguyễn Nguyên Mạnh sau đó lại rất tự nhiên thu đũa về tiếp tục việc hưởng dụng mỹ thực. Đối với hành động thân mật tới từ đệ tử, Thái Huỳnh Diễm My chỉ khẽ mỉm cười xem như chấp nhận. Đối với hai người bọn họ thì việc gấp thức ăn cho nhau chỉ là một việc rất đổi bình thường mà thôi.
- Đồ nhi ngoan, dạo gần đây vi sư phát hiện ngươi luôn tâm thần bất an. Đã xảy ra chuyện gì hay sao, nếu có khó khăn cứ nói ra để sư tôn giải quyết giúp ngươi.
Vốn còn đang quan sát mỹ nữ sư tôn từng miệng nhỏ ăn lấy món ngon, bất ngờ nghe thấy nàng hỏi đến bản thân mình, đôi mắt Nguyễn Nguyên Mạnh không tránh được hơi hơi nheo lại. Hắn dĩ nhiên không thể nào nói mình bị thần bí mộng cảnh q·uấy r·ối, nếu thật sự làm như vậy có lẽ cả hai còn cách trở mặt không xa rồi. Rất nhanh Nguyễn Nguyên Mạnh đã tìm ra biện pháp ứng đối, thế nhưng hắn vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, sau khi nuốt xuống một ngụm cơm mới bắt đầu đáp lại vấn đề mới vừa rồi.
- Không có gì... Đệ tử hẳn là tu luyện quá độ dẫn tới thân thể không chịu đựng nổi mà thôi.
Ngoài miệng nói không sao, thế nhưng trên mặt hắn lại hiện ra nét đỏ vì ngượng. Quả nhiên Thái Huỳnh Diễm My ngay lập tức bắt được chi tiết này. Vốn chỉ định dò hỏi để gợi chuyện, nàng nào ngờ tới còn có thu hoạch ngoài ý muốn như thế chứ. Chỉ trong chớp mắt, vị Thái thượng trưởng lão này đã xuất hiện bên cạnh Nguyễn Nguyên Mạnh, một bàn tay nàng đặt lên vai đối phương, chiếc cằm thon đẹp khẽ tựa lên đó trông mười phần quyến rũ. Từng tia nhiệt khí từ mũi nàng thổi vào trong tai Nguyễn Nguyên Mạnh làm cho hắn không khỏi rùng mình. Trông thấy đệ tử tỏ vẻ ngại ngùng, nữ nhân tiếp tục kề sát vào làm cho người nào đó cảm nhận được tư vị khó nói nên lời.
- Sư tôn có gì từ từ nói, ngài đừng như vậy được không, ta có đôi chút khó thở.
- Hừ hừ! Miệng nói không muốn trái lại cơ thể thì rất thành thật nha. Hỏng đồ nhi, mau nói ngươi gặp phải chuyện gì, bằng không đừng trách sư tôn vô tình.
- Ngài nghĩ nhiều, ta chỉ là tiêu hao quá độ mà thôi.
- Thật sao?
- Thật...
Không chờ cho Nguyễn Nguyên Mạnh nói xong, một bàn tay của nữ nhân đã rơi vào trên ngực hắn. Ngọc thủ trắng nõn lả lướt qua từng tấc áo vải làm cho hắn có cảm giác giống như có một luồng điện đang chạy khắp thân thể mình. Không dám để cho nàng làm ra thêm hành động quá khích, Nguyễn Nguyên Mạnh vội vàng bắt chặt bàn tay đang tác quái kia. Mang theo vẻ mặt đau khổ, hắn thở dài thể hiện rõ sự bất lực làm cho nữ nhân cười khanh khách không ngừng.
- Tốt, ngài muốn biết thứ gì ta đều sẽ nói hết được chưa?
- Hi hi! Như vậy mới ngoan nha! Thưởng cho nè!
Một cái môi thơm tập kích vào má phải để lại tại trên chớp mũi Nguyễn Nguyên Mạnh một hương khí thoang thoảng. Không biết từ bao giờ, một địa phương nào đó trên người hắn bắt đầu làm ra phản ứng, thậm chí là mỗi lúc một mãnh liệt hơn. Lẽ dĩ nhiên toàn bộ những biến chuyển này đều bị Thái Huỳnh Diễm My phát hiện. Có điều bất ngờ là, thay vì tách ra thì nàng lại lựa chọn tiếp tục áp sát vào, giống như là muốn triệt để dụ dỗ đệ tử mình xuống nước vậy.
- Đừng mà sư tôn... Chúng ta dù gì cũng là khác phái nha.
- Hỏng đồ nhi, ngươi quên là ai từng lợi dụng lúc sư tôn sơ ý, vậy mà rình coi người ta tắm rửa hả? Là ai mượn cớ xoa bóp cho sư tôn để rồi sờ mó người ta chứ? Là ai...
- Tốt... Tốt... Ta sợ ngài rồi, ngài muốn sao thì muốn đi.
Kỳ thật không phải tự nhiên mà sư đồ hai người lại có những cử chỉ mười phần thân mật như thế kia. Mọi chuyện bắt đầu có sự thay đổi vào thời điểm Nguyễn Nguyên Mạnh vừa lên bốn tuổi. Năm ấy Thái Huỳnh Diễm My bởi vì sơ sót khi tu luyện dẫn tới nội thương khá nặng. Lúc đó toàn bộ Tố nữ các cũng chỉ có vài người biết được tin tức này. Có lẽ là do chủ quan đối với độ tuổi của đối phương mà Thái Huỳnh Diễm My cũng không tị hiềm đệ tử duy nhất của mình. Chính vì thế người nào đó mới có cơ hội rút ngắn khoảng cách với vị mỹ nữ sư tôn này.
Là một đứa bé mang linh hồn của người trưởng thành, Nguyễn Nguyên Mạnh rất nhanh liền tận dụng lợi thế tuổi nhỏ để không ngừng soát hảo cảm. Trong suốt quãng thời gian ấy, hắn cùng với nàng đều ở cùng một chỗ, giúp đỡ nàng đun thuốc, hỗ trợ nàng làm những việc vụn vặt dẫu cho những thứ này đều có thị nữ riêng đảm nhiệm. Thật ra lúc ấy Nguyễn Nguyên Mạnh chỉ đơn giản là muốn tiếp cận với mỹ nữ sư tôn, phải biết rằng đây là cấp bậc tuyệt sắc mà kiếp trước có nằm mơ hắn cũng chẳng dám nghĩ tới.
Không biết vì lý do gì, đoạn thời gian đầu Thái Huỳnh Diễm My còn tỏ vẻ phản đối. Tuy nhiên không lâu sau đó, nàng vậy mà trực tiếp xua đuổi thị nữ ra ngoài chỉ để lại mỗi Nguyễn Nguyên Mạnh còn ở bên trong phục thị mình. Thế là trải qua hơn một tháng sống cùng một gian phòng, mối quan hệ giữa hắn và vị mỹ nữ sư tôn này đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Sau sự kiện kia, sư đồ hai người bắt đầu dùng chung bữa, có đôi khi còn lẫn nhau tắm rửa cho đối phương. Tất nhiên mỗi lần như vậy, Nguyễn Nguyên Mạnh đều tha hồ khám phá những tri thức mới. Mặc dù lúc ấy không biết vì sao mỹ nữ sư tôn lại yêu chiều mình thế kia, nhưng mà vốn chịu sự ảnh hưởng bởi kiếp trước nên hắn cũng cứ yên lặng tận hưởng mà thôi.
Quay trở lại với thực tại, sau khi nhận thấy đệ tử ngoan đã đưa tay chịu thua, Thái Huỳnh Diễm My mới hài lòng thu liễm lại hành vi của mình. Tuy nhiên nàng vẫn còn ngồi ngay bên cạnh hắn, giống như không có ý định quay về vị trí ban đầu vậy. Trông thấy nàng đang làm ra bộ dáng nghiêng tai lắng nghe, Nguyễn Nguyên Mạnh tỏ vẻ miễn cưỡng lắm mới chịu nói ra bí mật của mình.
- Gần đây ta luôn cảm thấy toàn thân khô nóng. Mỗi lần tu luyện thì vùng đan điền sẽ trở nên cực kì khó chịu, theo thời gian càng kéo dài thì cảm giác đè nén lại càng thêm nặng nề hơn. Có đôi lúc ta rất muốn tìm thứ gì đó để phát tiết hết những sự bực tức này.
Mặc dù Nguyễn Nguyên Mạnh nói ra một tràng rất dài, tuy nhiên sư tôn của hắn hình như chỉ chú ý đến những chữ sau cùng. Mang theo vẻ mặt ba phần tò mò, ba phần hoài nghi cùng với ba phần lo lắng, nàng không chần chờ mà trực tiếp hỏi ngay vào chủ đề mà mình để ý đến.
- Mau nói cho sư tôn biết, đồ nhi ngoan muốn phát tiết thứ gì nào?