Ta Muốn Làm Một Gã Thiện Lương Trùm Phản Diện

Chương 8: Lần đầu thăm dò (1)




Chương 8: Lần đầu thăm dò (1)

Cánh cửa phòng vốn dĩ khép kín bất ngờ lại mở ra, ngay lập tức một thiếu nữ có ngoại hình thanh tú đã tiến vào bên trong. Giống như đối với nơi đây vô cùng quen thuộc, nàng hướng thẳng tới khu vực mà Nguyễn Nguyên Mạnh đang ngâm mình. Sau khi trông thấy nam nhân đối diện để lộ ra ngoài phần cơ ngực săn chắc, hai má thiếu nữ có đôi chút đỏ lên nhưng mà bước chân nàng thì vẫn cứ tiếp tục hướng về phía trước. Mãi cho đến khi khoảng cách giữa đôi bên chỉ còn chừng vài tấc, lúc này thiếu nữ mới dừng lại và cúi thấp người xuống hành lễ.

- Thỉnh công tử động thân!

Nghe thấy thanh âm nhu mềm đến tận xương tủy kia, Nguyễn Nguyên Mạnh mỉm cười mở dần ra đôi mắt. Trông thấy thiếu nữ trước mặt, nội tâm hắn vốn vẫn còn đang ba động vậy mà dần dần bình ổn lại. Thiếu nữ tên là Tiểu Nguyệt, nàng vừa là thị nữ mà cũng vừa là bạn chơi của Nguyễn Nguyên Mạnh. Tiểu Nguyệt mặc dù nhỏ hơn hắn hai tuổi, thế nhưng nàng lại là một cô gái rất chu đáo và tinh tế. Từ khi có Tiểu Nguyệt bên cạnh, Nguyễn Nguyên Mạnh cảm thấy cuộc sống của mình trở nên thư thái hơn rất nhiều.

- Tiểu Nguyệt, ngươi theo ta bao lâu rồi?

Mặc dù không hiểu vì sao đến lúc này công tử còn chưa chịu đứng lên, thế nhưng Tiểu Nguyệt vẫn rất cung kính đáp lại. Đối với thiếu nữ tới nói, nam nhân đối diện chính là người quan trọng nhất của nàng. Chỉ cần đối phương có yêu cầu, nàng đều sẽ cố gắng hết sức thực hiện lấy.

- Bẩm công tử, Tiểu Nguyệt đã hầu hạ ngài xấp xỉ năm năm rồi.

- Vậy sao? Thời gian trôi qua thật nhanh nha...

- Là Tiểu Nguyệt có chỗ nào thiếu sót sao? Nếu có mong công tử bỏ qua cho Tiểu Nguyệt.



- Ha ha! Đừng suy nghĩ lung tung, ta đối với ngươi mười phần hài lòng. Được rồi, ngẩng đầu lên đi, ta đã bảo những lúc thế này không cần hành lễ làm gì mà.

- Đa tạ công tử.

Trông thấy thiếu nữ nhu thuận làm theo yêu cầu của mình, Nguyễn Nguyên Mạnh không khỏi cảm khái bản thân gặp may mắn. Tuy vẫn còn trong thời kì phát dục, thế nhưng Tiểu Nguyệt bây giờ đã toát ra ngoài nét đẹp thanh xuân khả ái. Gương mặt tròn nhỏ nhưng lại không quá bụ bẫm, điều này giúp cho thiếu nữ thoạt nhìn vừa dễ thương lại có phần trưởng thành trước tuổi. Sống mũi cao vừa phải cùng với đôi môi chúm chím hồng, tất cả giống như một nét bút điểm tô thêm cho sự hấp dẫn của thiếu nữ.

Chứng kiến công tử một mực nhìn chằm chằm vào mặt mình, Tiểu Nguyệt ngượng ngùng vặn vẹo thân thể nhằm né tránh ánh mắt sắc bén kia. Theo động tác của nàng, hai cái búi tóc hình trái đào không ngừng lắc lư trông vô cùng hài hước. Nói thật ở tại kiếp trước, việc Nguyễn Nguyên Mạnh muốn tiếp xúc với dạng này mỹ thiếu nữ hầu như là không có khả năng xảy ra. Bây giờ trong cỗ thân thể này lại có thể tùy ý sai phái đối phương khiến cho lòng hư vinh của hắn được thỏa mãn phần nào. Tất nhiên Nguyễn Nguyên Mạnh sẽ không biến thái đến mức lợi dụng quyền lực h·ành h·ạ kẻ khác, xét trên phương diện nào đó thì hắn vẫn là một thanh niên có tam quan rất chính đáng.

- Ha ha! Xem ngươi kìa, ta có phải mãnh thú đâu mà ngươi lại né tránh như thế chứ.

- Không phải... Ta... Ta...

- Không phải cái gì? Nói ta nghe thử xem nào!

- Ta... Ta...



Nhìn thấy thiếu nữ cấp bách đến mức sắp khóc, Nguyễn Nguyên Mạnh coi như đã xua tan phần nào phiền não khi trước. Đây là một trong những thói quen hằng ngày mà hắn vẫn luôn duy trì nhiều năm qua. Trêu chọc thiếu nữ làm cho nàng lúng túng như là một cách ăn ý nhằm tăng tiến tình cảm giữa đôi bên. Đừng nhìn Tiểu Nguyệt tỏ vẻ khó khăn, kỳ thật nàng cực kì ưa thích những lần tương tác như thế này. Dĩ nhiên việc gì cũng có hạn độ của nó, Nguyễn Nguyên Mạnh luôn cân bằng rất tốt đường ranh giới kia.

- Được rồi, không đùa với ngươi nữa, mau giúp ta thay đổi ý phục đi nào.

- Dạ công tử.

Không hề có một chút ngại ngùng nào, Nguyễn Nguyên Mạnh trực tiếp đứng thẳng dậy làm lộ ra bên ngoài thân hình tràn đầy mỹ cảm. Từng hạt nước dính trên ngực hắn dưới sự thao túng từ trọng lực không ngừng chảy xuống phía dưới. Chậm rãi bước chân ra khỏi bồn tắm, Nguyễn Nguyên Mạnh cũng tranh thủ vận công làm khô ráo cơ thể mình. Đứng ở bên cạnh chứng kiến một màn này, Tiểu Nguyệt lập tức lấy ra một bộ y phục đã chuẩn bị sẵn phụ giúp nam nhân mặc vào.

Dưới bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn, mỗi động tác của nàng đều trở nên thật nhẹ nhàng và thoải mái. Bởi vì thấp hơn Nguyễn Nguyên Mạnh một cái đầu cho nên Tiểu Nguyệt phải thường xuyên nhón mũi chân lên để làm việc. Cứ mỗi lần như thế, thiếu nữ không tránh khỏi hơi ngã người về phía nam nhân mấy phần. Điều này khiến nội tâm nàng vừa xấu hổ lại vừa mừng thầm không thôi. Về phần Nguyễn Nguyên Mạnh, mặc dù nhận ra thiếu nữ tâm tư, thế nhưng hắn vẫn mỉm cười xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

- Tốt lắm... Ngươi quay về tu luyện đi thôi, khi nào có việc ta sẽ cho gọi ngươi.

- Dạ công tử.

Điều chỉnh một lần cuối các nếp gấp trên bộ trường bào, thông qua tấm gương nhìn thấy bản thân đã mười phần chỉnh chu, Nguyễn Nguyên Mạnh nhẹ gật đầu thể hiện rõ sự hài lòng. Nhận thấy Tiểu Nguyệt đã thoái lui ra ngoài, hắn cũng nhanh chóng cất bước rời khỏi gian phòng. Đặt chân trên dãy hành lang vắng lặng tại tầng cao nhất của Tố nữ lầu, Nguyễn Nguyên Mạnh chậm rãi ươm mầm cảm xúc nhằm chuẩn bị thật hoàn hảo cho cuộc gặp mặt sắp tới.



Dọc theo đường đi, dưới tầm mắt của Nguyễn Nguyên Mạnh có thể nhìn thấy một số gian phòng đang đóng chặt cửa. Tầng này là nơi thuộc về những cao tầng trong Tố nữ các. Bên ngoài mỗi gian phòng đều có các loại trận pháp bảo hộ sự riêng tư cho người bên trong đó. Tất nhiên nếu Nguyễn Nguyên Mạnh muốn thì đều có thể tiến vào những khu vực kia. Điều này cũng là do hắn xây dựng hình tượng bản thân và nhân mạch cực kì tốt, hầu như vị trưởng lão nào cũng đều sẽ cấp cho hắn mặt mũi này. Nếu không có lợi thế trên, hắn nào có lòng tin đánh bại khí vận chi tử cơ chứ.

Để lại sau lưng một loạt gian phòng, cuối cùng Nguyễn Nguyên Mạnh dừng lại phía trước một cánh cửa cổ kính. Từ bên trên đó, có thể trông thấy hai tòa phù điêu phượng hoàng đang sải cánh hướng lên không trung. Mặc dù đây chỉ là những họa tiết dùng để trang trí, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy bọn chúng hắn đều cảm nhận được khí thế vô cùng tráng lệ. Đúng vào lúc này, cánh cửa kia lại nhẹ nhàng mở ra, cùng với đó là một giọng nói như gần như xa tiến vào trong tai Nguyễn Nguyên Mạnh.

- Mạnh nhi đến rồi à? Mau vào đi thôi, sư tôn chờ ngươi lâu rồi!

Hít sâu vào một hơi với hy vọng đè nén nội tâm xao động, Nguyễn Nguyên Mạnh cố gắng bước chân thật đều và nhẹ đi vào bên trong. Căn phòng này có diện tích còn lớn hơn phòng của hắn mấy lần. Nơi đây hấp dẫn nhất có lẽ là vô số các loại quang thạch với nhiều màu sắc khác nhau. Bọn chúng được đính tại hai bên tường, trên trần nhà và cả khắp các ngõ ngách vốn có. Bởi vì là nơi cư ngụ của Thái thượng trưởng lão, người đứng đầu Tố nữ các, tại đây đặt rất nhiều chiếc tủ dùng để chứa đựng thư tịch và đạo cụ. Có thể nói mỗi một loại đồ vật trong đây đều là kho báo quý hiếm đối với vô số tán tu trên khắp mảnh đại lục này.

Nguyễn Nguyên Mạnh hiện tại không quá để tâm đến những đồ vật kia. Từ khi bước qua khỏi cửa, hắn vẫn một mạch đi về phía chính giữa gian phòng. Lúc này ở đó đang có một chiếc bàn cùng với rất nhiều món ngon phơi bày trên đấy. Tất nhiên điểm đáng chú ý nhất phải là vị mỹ nhân đang dõi mắt ngắm nhìn thiếu niên dạo bước. Theo khoảng cách đôi bên càng gần, gương mặt vốn dĩ tràn ngập sương lạnh thoáng chốc lại thay đổi trở thành mười phần nhiệt tình.

Mặc dù đây không biết là lần thứ bao nhiêu trông thấy thân ảnh trước mặt, thế nhưng Nguyễn Nguyên Mạnh phải thừa nhận rằng, trái tim hắn vừa rồi đập nhanh hơn mấy phần. Mái tóc đen dài thả ngang đến vùng eo, phía trên đính lấy một chiếc kim châm tuy đơn giản nhưng lại tràn đầy mị lực. Gương mặt hơi vuông nhưng lại kết hợp với chiếc cằm thon gọn khiến cho nàng trông vô cùng sắc sảo. Ngũ quan cân đối phối trí theo một tỉ lệ hoàn hảo lại càng làm cho bất cứ ai lần đầu nhìn thấy nàng cũng đều rất khó di dời tầm mắt của mình.

Nàng hiện tại mặc bộ trường bào màu đỏ đặc trưng của môn phái. Mặc dù bộ trang phục kia khá là rộng rãi, thế nhưng nó vẫn không che giấu được đôi sơn phong cao v·út. Bởi vì nàng đang ngồi trên ghế, vì lẽ đó Nguyễn Nguyên Mạnh chỉ có thể nhìn thấy được chiếc eo thon như ẩn như hiện dưới tà áo dài. Tuy nói rất muốn dò xét thêm chút nữa, nhưng mà hắn biết bây giờ mình không có quá nhiều thời gian lãng phí vào những việc kia.

- Đã để sư tôn chờ đợi, đệ tử tu luyện gặp phải một vài nan đề nên dẫn tới có phần chậm trễ.

- Ồ, có cần sư tôn trợ giúp gì hay không?

- Không sao, chỉ là một vài chi tiết nhỏ mà thôi.

Theo một vài câu trao đổi qua lại, Nguyễn Nguyên Mạnh cũng tranh thủ ngồi vào vị trí của mình. Giống như một thói quen, việc cả hai cùng dùng chung bữa ăn đã là thứ không thể nào bỏ qua được. Mặc dù là đối với hắn hay là đối với Thái Huỳnh Diễm My tới nói, bọn họ hoàn toàn có thể lựa chọn ăn uống tại phòng mình thay vì ngồi ở đây chờ đợi lẫn nhau. Nghĩ đến đây Nguyễn Nguyên Mạnh lại không khỏi thầm thở dài một hơi. Tuy biết nàng nuôi dưỡng mình là có ý đồ riêng, nhưng mà khi đối mặt trực diện, hắn cũng chẳng thể nào tránh được sự giằng co trong lòng.