Chương 7: Giải mã mộng cảnh (2)
Tại một góc trong gian phòng rộng lớn, nấp đằng sau tấm bình phong được thêu lên những họa tiết hình phiến lá là một quang cảnh mười phần nóng bỏng. Ở đây đang đặt một chiếc bồn tắm đủ để chứa đựng không dưới mười người. Ngồi bên trong đó không phải ai khác mà chính là Nguyễn Nguyên Mạnh, người vừa mới trải qua một trận phiền não do mộng cảnh q·uấy r·ối. Thân thể dương cương tràn đầy sức sống được bao phủ bởi một tầng nước màu lục nhạt. Đây là một loại nước thuốc giúp tu sĩ thư giãn gân cốt sau khi tĩnh tọa một thời gian dài. Lúc này bằng mắt thường có thể thấy, từng tia nhiệt khí đang nương theo phần cơ ngực săn chắc bốc thẳng về phía khuôn mặt anh tuấn. Mái tóc trắng dài với hai lọn tóc phía trước được thả tự do khiến chủ nhân của nó trông vô cùng tiêu sái. Nếu như để cho bất kỳ nữ nhân nào nhìn tháy hình ảnh này, rất có thể các nàng đều sẽ không kìm nén được những suy nghĩ viễn vong.
Sau khi bước đầu chỉnh đốn lại mỗi một tràng mộng cảnh, Nguyễn Nguyên Mạnh không quá vội vàng làm ra động tác ứng đối. Tất nhiên đây chẳng phải là do hắn chủ quan, nguyên nhân chính là do Nguyễn Nguyên Mạnh có thói quen thả rong trí tưởng tượng khi đang tắm mà thôi. Chậm rãi hạ thấp cơ thể thêm một chút, dòng nước ấm lướt qua mỗi một tấc da thịt làm cho hắn thư thái khó nói nên lời. Khẽ tựa lưng vào thành bồn làm từ gỗ quý, Nguyễn Nguyên Mạnh bắt đầu động não tìm kiếm đường đi tiếp theo cho bản thân mình.
- Hoàng Quốc Khánh ơi Hoàng Quốc Khánh, nếu hiện tại ta dùng toàn lực tiêu diệt ngươi, liệu rằng ngươi còn có thể nghịch thiên cải mệnh sao?
Mặc dù mười giấc mơ khi trước chỉ cung cấp một lượng tin tức có hạn, thế nhưng may mắn là bên trong đó còn ẩn chứa thông tin về tuổi thơ của Hoàng Quốc Khánh. Khác với hậu kì trở thành thiên tài người người ngưỡng mộ, hiện giờ tên kia vẫn chỉ là một cái phế vật mà thôi. Đừng nói là với tu vi hiện tại hắn đã dư sức trấn áp đối phương. Phải biết rằng sau lưng của Nguyễn Nguyên Mạnh còn có một cỗ thế lực khổng lồ đâu. Không giống với một cái khác bản thân trong mộng, một thế này hắn dám tự tin có thể dao động được vô số cường giả hỗ trợ mình. Càng nghĩ Nguyễn Nguyên Mạnh càng cảm thấy biện pháp này mười phần khả quan, vài giây sau đó hắn cũng đã không thể kìm chế nỗi lòng được nữa. Hít sâu vào một hơi, Nguyễn Nguyên Mạnh quyết định động thân thực hiện ý định này.
Tuy nhiên thực tế lại chưa bao giờ thỏa mãn hết mong muốn của mỗi người. Ngay khi Nguyễn Nguyên Mạnh vừa mới động thân, đột nhiên trái tim hắn lại bất ngờ ngừng nhịp đập. Một loại cảm giác bất lực thoáng chốc xông thẳng lên não bộ rồi dần dần lan sang toàn bộ cơ thể. Nguyễn Nguyên Mạnh cố gắng điều động linh lực dồn về phía trái tim mình, thế nhưng hắn vô vọng phát hiện bản thân giờ phút này lại chẳng khác gì một phế nhân cả. Từng bộ phận trên cơ thể hắn liên tiếp nhau căng cứng, nếu không có gì thay đổi nhiều khả năng hắn sẽ bỏ mạng tại nơi này.
- Ta không cam tâm nha!
Đang lúc chuẩn bị rơi vào trong tuyệt vọng, Nguyễn Nguyên Mạnh bất ngờ nhớ tới một vấn đề quan trọng. Trước đây hắn có dịp đọc qua một quyển tiểu thuyết phản phái, bên trong đó nhân vật nam chính sau khi xuyên qua đã không ngừng c·ướp đoạt cơ duyên của khí vận chi tử, hiện tại xem ra những hành vi kia hoàn toàn là có lý do chân chính đi. Không kịp đắn đo thêm nữa, Nguyễn Nguyên Mạnh hốt hoảng thả lỏng tâm trí của mình. Để mặc cho cơ thể đang truyền đến vô số nỗi khó chịu, rất nhanh hắn liền làm phai mờ đi ý niệm muốn diệt trừ Hoàng Quốc Khánh mới vừa rồi.
Quả nhiên biện pháp kia thật sự mang đến hiệu quả rõ rệt. Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, toàn bộ áp bách trên thân Nguyễn Nguyên Mạnh vậy mà hư không tiêu thất một cách hoàn toàn. Nếu không phải trên trán còn đọng lại từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, hắn cũng chẳng dám tin mình vừa bị tồn tại mạnh mẽ nhằm vào. Trong lòng Nguyễn Nguyên Mạnh bây giờ tràn ngập bất lực và oán hận. Hắn hận trời cao vì sao lại đối xử với mình tàn nhẫn như vậy? Vì sao Hoàng Quốc Khánh ngay từ khi còn là một phế vật lại được bảo hộ chu đáo thế kia chứ? Tất nhiên đi kèm theo đó còn là sự hoang mang cùng với hoài nghi đối với tương lai sắp tới. Chẳng lẽ bản thân hắn thật sự không còn cách nào để nghịch thiên cải mệnh hay sao?
- Không được... Ta không thể bỏ cuộc ở đây được... Tuy đến giờ còn chưa biết vì lý do gì ta lại xuyên qua, thế nhưng ta cũng không thể uổng phí cơ duyên mười lần có một này nha.
Cố gắng hít thở thật đều nhằm điều tiết lại sự e sợ vừa mới hiện diện lên, có thể nói sau khi trải qua một màn khi trước, bây giờ Nguyễn Nguyên Mạnh thật sự cảm thấy rất mệt lòng. Hắn chẳng thể nào ngờ tới, bản thân chỉ mới nảy sinh ý định động thủ vậy mà đã phải nhận về sự phản phệ không nhẹ. Hiện tại tuy cơ thể đã vượt qua được nguy hiểm nhưng mà tinh thần hắn vẫn còn bị cào xé không thôi. Vội vàng lấy trong nhẫn trữ vật một viên Định thần đan ra phục dụng, phải mất đến hơn mười phút sau đó, đầu óc hắn mới coi như yên tĩnh lại như lúc ban đầu.
Mặc dù vừa bị cảnh cáo cách đây không lâu, thế nhưng Nguyễn Nguyên Mạnh vẫn chưa chịu từ bỏ mục tiêu của mình. Nếu như đã không thể trực tiếp g·iết c·hết đối phương, vậy thì hắn phải tìm cách gián tiếp làm lấy điều này. Chậm rãi hình dung trong đầu mình từng bước một nhằm vào Hoàng Quốc Khánh, lần này bất ngờ là Nguyễn Nguyên Mạnh lại chẳng hề bị ảnh hưởng một chút nào. Nhận thấy tình huống trên, khóe miệng hắn không khỏi cong lên thể hiện rõ sự nhẹ nhõm.
- Xem ra kiếp trước ta đọc tiểu thuyết cũng chẳng phải phí công. Quả nhiên việc ta muốn đánh bại khí vận chi tử vẫn còn cần m·ưu đ·ồ kĩ càng hơn. Bất quá từ trong mộng cảnh có thể nhìn ra, thời điểm tên kia cùng ta lật bàn chắc hẳn còn khá xa, đây có thể xem như là một tin tức tốt đi.
Kỳ thật sau khi đắn đo kĩ càng, lúc này Nguyễn Nguyên Mạnh chỉ có thể thầm kêu may mắn không thôi. Đầu tiên là hắn xuyên qua rất sớm, tính đến nay hắn đã hiện diện tại Long Việt đại lục sắp sửa mười sáu năm rồi. Mặc dù quãng thời gian này không phải là dài đối với tu sĩ, thế nhưng bấy nhiêu đó là quá đủ để một kẻ nghèo hèn như hắn thích nghi với lối sống ở nơi đây. Đừng xem thường chi tiết này, thử tưởng tượng xem nếu hắn bây giờ chỉ vừa mới xuyên qua, sau đó lại biết mình còn có một cái túc địch. Nghĩ đến đây Nguyễn Nguyên Mạnh thoáng chốc bỗng cảm tháy rùng mình.
Tiếp theo dĩ nhiên là khoảng cách mà Hoàng Quốc Khánh đi đến Tố nữ các cõ lẽ không dưới năm năm nữa. Nên nhớ hiện tại Nguyễn Nguyên Mạnh vẫn chỉ mới mười sáu tuổi, trong khi đó trận chiến sau cùng giữa hắn và tên kia diễn ra khi cả hai đều đã ngoài đôi mươi rồi. Tận dụng lợi thế này lại kết hợp với những tình tiết thu được từ mộng cảnh, bất giác Nguyễn Nguyên Mạnh cũng cảm thấy tràn đầy hứng phấn.
- Chờ ta điều tra cụ thể tình huống, đến lúc đó để ta nhìn xem ngươi làm sao quật khởi được đây.
Nở một nụ cười thỏa mãn, Nguyễn Nguyên Mạnh dần dần chìm sâu vào trong tĩnh lặng. Tận dụng dòng nước ấm đang chảy qua thân thể mình, rất nhanh hai mắt hắn đã đóng chặt lại, hơi thở hắn cũng trở nên đều đều tràn đầy thư thái. Không biết trải qua bao lâu, khi mà Nguyễn Nguyên Mạnh vẫn còn mải mê tận hưởng khoái cảm trong bồn tắm, một giọng nói ngọt ngào từ ngoài cửa gọi vọng vào, đánh thức hắn khỏi trạng thái phiêu phù mông lung.
- Công tử, đã sắp sửa đến giờ vấn an Thái thượng trưởng lão, Tiểu Nguyệt đến giúp ngài chỉnh đốn lại ngoại hình.