Chương 45: Hồ Ngọc Ánh
Phong Trần Quán là một trong số rất nhiều tòa tửu lầu nằm dưới quyền quản lý của Hồ gia. Tọa lạc trên một đoạn đường tương đối nhộn nhịp, nơi đây mỗi ngày đều đón tiếp lấy số lượng khá lớn khách nhân tiến vào. Lúc này thời gian đang trôi dần về giữa trưa, vì thế mà bên trong Phong Trần Quán đã bắt đầu xôn xao lên vô số thanh âm huyên náo.
Bất quá, bầu không khí hôm nay có vẻ gì đấy rất khác biệt so với mọi khi. Mặc dù hiện tại đám khách nhân ở đây vẫn đang bàn tán mười phần rộn ràng. Thế nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ phát hiện, trong miệng những người này vậy mà đều cùng nhắc tới một chủ đề duy nhất. Đó chính là sự việc, ba đại gia tộc đứng đầu Mạch Ngọc thành đã chuẩn bị khai chiến với nhau.
Chỉ sau một quãng thời gian ngắn ngủi, tình báo trên liền cấp tốc lan tỏa ra khắp mọi ngõ ngách trong thành. Từ chỗ ban đầu còn là những lời nói truyền tai chưa thể xác định rõ tính chất thật giả. Dưới sự thao túng của một vài người hữu tâm, rất nhanh đại bộ phận cư dân đều đã biết được tin tức, Hoàng gia bây giờ đang rơi vào tình cảnh bị hai gia tộc khác cùng một lúc vây công.
Ngoại trừ số ít cá nhân đang có m·ưu đ·ồ riêng, kỳ thật phần đông tu sĩ đều chỉ xem đây như là một đề tài để đàm tiếu cùng nhau. Mặc kệ mấy nhà kia có tranh đấu kịch liệt đến đâu đi chăng nữa, sau khi sự việc kết thúc thì nơi này cũng sẽ quay trở về với quỹ đạo vốn có mà thôi. Chỉ cần không tự tiện nhúng tay lung tung, vậy thì bọn hắn hoàn toàn có thể yên tâm mà đứng một bên nhìn xem náo nhiệt.
Cũng do nguyên nhân trên, hiện tại Phong Trần Quán hầu như đã sắp sửa chật kín hết chỗ ngồi. Bởi vì tòa kiến trúc này chính là sản nghiệp mà Hồ gia cai quản, cho nên rất nhiều người đều tin tưởng rằng, tại đây bản thân có thể nghe được những tình báo mới mẻ nhất. Hơn nữa nếu so với một Hoàng gia thế đơn lực bạc, rõ ràng trong mắt đám đông thì phe liên minh mới chính là phía sẽ thắng lợi cuối cùng.
Cứ như vậy, theo thời gian chậm rãi trôi qua, dần dần tiếng hô hoán ủng hộ Hồ gia và Trương gia mỗi lúc lại thêm một nhiều hơn. Thậm chí, loạt thanh âm kia khi hòa quyện vào nhau đã phát triển lớn tới mức, ngay cả khu vực đặc thù ở trên tầng cao nhất của ngôi tửu lầu, hiện giờ cũng phải hứng chịu lấy những sự ảnh hưởng không hề nhỏ.
Nơi đây là một gian phòng có lối thiết kế mười phần xa hoa, chỉ thấy bốn phía xung quanh đều được bày trí bởi các loại trang sức vô cùng quý giá. Lúc này tại chiếc bàn gỗ đặt cạnh cửa sổ, một nữ nhân đang chăm chú dõi mắt theo nội dung bên trong quyển sách trước mặt. Nhờ vào ánh sáng tới từ các trụ quang thạch được gắn trên trần nhà, có thể nhìn ra thần sắc nàng bây giờ dường như không được thoải mái cho lắm.
- Đinh... Đinh... Đinh...
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, vô tình cắt ngang dòng suy tư của nữ nhân thần bí. Theo bản năng, nàng hơi khẽ ngẩng đầu nhìn về hướng mà thanh âm vừa mới truyền tới. Ngay lập tức, dung nhan tú lệ kia liền đã được phô bày ra bên ngoài một cách hoàn toàn triệt để. Mặc dù giờ phút này nữ nhân vẫn còn đang nhíu chặt lông mày vì bị q·uấy n·hiễu, thế nhưng điều đó cũng không thể làm giảm đi sự hấp dẫn vốn có trên thân nàng.
Từ xa nhìn vào, có thể trông thấy vóc dáng đối phương là cực kì quyến rũ. Khoác lên mình một bộ áo váy bó sát người, nàng rất dễ dàng liền khoe ra vùng eo thon cũng như bờ mông vô cùng đầy đặn. Không chỉ như vậy, nữ nhân này còn khiến cho vô số người phải đem lòng ghen tị, bởi vì nàng cư nhiên lại sở hữu lấy một đôi gò bồng đảo mười phần sung mãn.
Tuy nói toàn bộ quang cảnh xinh đẹp đều đã bị y phục che lấp hết. Thế nhưng khi nhìn qua mấy cái cúc áo nhỏ vẫn đang được đính chặt, rất khó để tránh cho người ta không sinh ra những ý tưởng viễn vong khi phải đối mặt cùng nàng. Ngoài việc nắm giữ lấy một cơ thể căng tràn sức sống, bên cạnh đó thật không quá khi nói rằng, nhan sắc của đối phương cũng thuộc vào dạng trăm năm hiếm gặp.
Bất cứ một ai khi trông thấy nàng lần đầu, nhất định đều sẽ bị cuốn hút bởi dung mạo có hơi hướng vũ mị kia. Nữ nhân sở hữu cho mình một gương mặt hình trái xoan với làn da trắng hồng phơi phới. Đôi mắt nàng tuy không quá to, thế nhưng nó lại luôn toát ra ngoài một vẻ hào quang sáng tỏ. Đối phương mang theo mái tóc bồng bềnh màu nâu đỏ, phần đuôi thì được buộc hờ ngay ở vị trí ngang vai. Trong khi đó, phía trước mặt nàng lại đang có một lọn tóc xoăn buông thả tự do xuống, từ đấy đã làm che khuất đi phần nào vầng trán vốn dĩ có hơi cao.
Cách trang điểm này giúp cho nữ nhân vừa trông phong vận thành thục, đồng thời cũng vừa pha trộn vào chút ít dáng vẻ ngây thơ, thứ mà theo lẽ thường thì chỉ tồn tại ở những người trẻ tuổi. Bất quá bởi vì trước mắt tâm tình của đối phương không phải quá tốt, do đó điệu bộ khả ái kia trong thoáng chốc liền đã tiêu thất, thay vào đấy cũng chỉ còn lại mỗi sự nghiêm túc đến mức xa lạ mà thôi. Giống như đã nhận ra kẻ vừa mới gõ cửa là ai, sau khi hơi điều chỉnh lại tư thế đang ngồi, nàng nhanh chóng cất giọng nhằm cho phép người kia tiến đến.
- Mau vào đi, ta chờ ngươi khá lâu rồi!
“Cạch cạch” tiếng cánh cửa đóng mở lập tức phát ra, vài giây sau bên trong gian phòng đã xuất hiện thêm một thân ảnh nữa. Người vừa mới tới là một vị phụ nhân, thoạt nhìn qua thì niên linh cũng đã nằm ngoài ngũ tuần. Dựa theo cách ăn mặc của nàng, không quá khó để nhận ra đây chính là chấp sự trông coi Phong Trần Quán. Mặc dù vậy, ngay khi đi đến gần chỗ mà nữ nhân thần bí đang ngồi, người này liền vội vàng cúi thấp đầu xuống, thể hiện rõ sự tôn kính của mình đối với vị đại nhân trước mặt.
- Thuộc hạ tham kiến Ngọc Ánh tiểu thư! Bởi vì từ nãy tới giờ còn cần chỉnh sửa lại tất cả tình báo, do đó thuộc hạ mới phải tốn hao nhiều thời gian đến như vậy. Mong ngài hãy tha thứ cho!
Nguyên lai mỹ nhân tuyệt sắc kia chính là Hồ gia đại tiểu thư, đồng thời nàng cũng được xem làm người ưu tú nhất trong thế hệ trẻ tuổi ở Mạch Ngọc thành. Đừng nhìn nữ nhân này có vẻ bề ngoài tương đối thướt tha, trên thực tế hiện giờ đối phương đã dần tiếp quản lấy các sản nghiệp thuộc về Hồ gia. Sở dĩ Hồ Ngọc Ánh được phân phó cho nhiều quyền hạn đến như thế, chủ yếu vẫn là do thiên phú và tâm cơ của nàng đều vượt xa so với đám người trong nhà.
Mặc dù chỉ xuất thân từ một thành thị cấp bậc tam lưu, thế nhưng Hồ Ngọc Ánh lại là trường hợp hiếm hoi đặt chân vào Luyện thần cảnh trước năm ba mươi tuổi. Bên cạnh đó, thủ đoạn hành sự của nàng cũng thuộc dạng vô cùng cao thâm. Không chỉ vẫn luôn đè ép đám tu sĩ đồng lứa một đầu, ngay cả bên trong Hồ gia cũng chẳng có mấy người dám coi nhẹ vị tiểu thư này.
Nhìn xem phụ nhân trước mặt thành khẩn giải thích, Hồ Ngọc Ánh hơi khẽ gật đầu tỏ vẻ đã chấp nhận lý do trên. Kỳ thật, nàng thừa biết việc này không thể hoàn toàn trách tội đối phương được. Bởi vì sự tình diễn ra hết sức đột ngột, do đó đám thủ hạ phía dưới để xuất hiện chỗ sai sót cũng là điều vô cùng dễ hiểu. Một bên đưa tay ra hiệu cho phụ nhân ngồi vào chiếc ghế đối diện với mình, một bên thì Hồ Ngọc Ánh vừa khẽ mỉm cười mà nhẹ giọng trấn an lấy đối phương.
- Thu Thủy chấp sự trước tiên hãy yên vị đi đã! Ban nãy ta chỉ hơi cảm thán đôi chút mà thôi, cho nên ngươi đừng quá đỗi khẩn trương như vậy. Chấp sự hẳn là đã thấy rồi đó, vẫn luôn một mực bị bọn người ở dưới lầu làm phiền, ta đây cũng rất khó lòng mà giữ vững tâm tình tỉnh táo được.
Nghe thấy bản thân đã tránh khỏi một lần nguy cơ, Hồ Thu Thủy vội vàng thở dài ra một hơi tràn đầy nhẹ nhõm. Đây dĩ nhiên không phải do nàng đang lo lắng lung tung, trên thực tế chỉ cần là Hồ gia tộc nhân thì đều sẽ biết một điều, vị tiểu thư trước mặt cực kì xem trọng thái độ cũng như hiệu suất của bọn thủ hạ khi thực thi nhiệm vụ.
Kể từ lúc đám người Trương gia ly khai khỏi Phong Trần Quán, tính đến hiện tại thì thời gian chí ít cũng đã trải qua được gần ba giờ. Mặc dù vậy, phía các nàng ở đây cư nhiên vẫn còn chưa thể kiểm soát được toàn bộ tình hình. Đừng nói là ngăn cản đối phương phát tán tin tức, ngay cả việc ổn định tự thân địa bàn cũng đã là một điều vô cùng khó nhọc rồi. Tuy ngoài mặt Hồ Ngọc Ánh không hề phàn nàn thêm quá nhiều, bất quá Hồ Thu Thủy thừa biết, đại tiểu thư đang rất không hài lòng đối với năng lực của mình.
- Xin đại tiểu thư hãy thứ lỗi! Lần này Trương gia hành động thật sự hoàn toàn nằm ngoài chúng ta dự liệu. Rõ ràng trước đó hai nhà đã từng có thỏa thuận qua, vậy mà ai có thể ngờ tới, đối phương lại đột nhiên lựa chọn ngã bài với Hoàng gia như thế cơ chứ.