Chương 44: Giao dịch
Nếu như nói, Luyện khí là thời kì nhường cho thân thể nhân loại làm quen với linh lực trong tự nhiên. Vậy thì Luyện thần cảnh chính là giai đoạn mười phần trọng yếu, khi mà lúc này con người đã bắt đầu khai phá ra sức mạnh linh hồn. Chờ tới khi một gã tu sĩ có thể tự do thao túng tinh thần, dùng nó để làm chất môi giới dẫn đạo cho linh lực dung nhập vào bên trong nhục thân, lúc này người đó sẽ chính thức bước chân vào cánh cửa mới được gọi là Quy nguyên.
Tinh thần liên kết là một dạng kỹ năng mạnh mẽ, vốn dĩ chỉ tồn tại ở những tu sĩ từ cấp bậc Luyện thần trở lên. Có thể hiểu theo một cách đơn giản, đây là hình thức mà nhân loại lợi dụng linh hồn lực để tác động lên các vật thể xung quanh mình. Dựa theo mức độ cường đại về mặt tinh thần ở mỗi người, phạm vi và uy lực của kỹ năng do bọn hắn thi triển ra sẽ xuất hiện những chỗ khác biệt nhất định. Mặc dù còn chưa thể xác nhận được Lý Minh Hùng đã đạt đến cấp bậc nào, thế nhưng căn cứ vào dáng vẻ thành thục mà thanh niên trước mặt vừa mới biểu diễn, Trương Nhật Nam đoán rằng đối phương đã đi vào cảnh giới Luyện thần khá lâu.
Trên thực tế, trong mắt Trương Nhật Nam thì một gã cao thủ Luyện thần cảnh chẳng phải là vấn đề gì quá mức đáng kể. Chỉ cần Trương gia muốn, bọn hắn cũng hoàn toàn có khả năng tùy thời mà điều động không dưới mười tên với cùng tu vi tương tự. Tuy nhiên, nếu bằng vào niên linh để tính toán, cho dù là người trẻ trung nhất trong số đó thì hiện tại cũng đã nằm ngoài tứ tuần. Nói như vậy để có thể hình dung được, việc bồi dưỡng nên một vị Luyện thần cảnh cường giả vốn dĩ là sự tình khó khăn ra làm sao.
Trước đây khi trông thấy Lý Minh Hùng không một chút tiếng động liền hóa giải khí kình do mình phóng thích, Trương Nhật Nam đã thầm suy đoán, tu vi đối phương chắc chắn phải vượt qua bản thân rất nhiều. Tuy nhiên giờ phút này được tận mắt nhìn xem Lý Minh Hùng phô bày ra năng lực, dù từ sớm liền có sự chuẩn bị tâm lý, thế nhưng trái tim hắn cũng không tránh khỏi tình cảnh đập nhanh lên liên hồi. Nguyên nhân kỳ thật cũng vô cùng dễ hiểu, bởi vì một thế lực có thể đào tạo ra loại cao thủ trẻ tuổi kiểu này, nhất định không phải là đối tượng mà Trương gia dễ dàng trêu chọc vào.
Một loạt suy nghĩ dần dần hiện lên trong đầu Trương Nhật Nam, bất quá rất nhanh tất cả liền đã bị hắn cho đè ép xuống. Cũng do vừa rồi biểu hiện có phần quá mức kích động, Trương Nhật Nam vội vàng mỉm cười gượng gạo nhằm che giấu đi sự lúng túng của mình. Nhìn xem Lý Minh Hùng vẫn một mực giữ im lặng không nói thêm gì, hắn biết đối phương đây là đang chờ đợi bản thân trả lời yêu cầu khi trước.
Hơi khẽ nhíu mày tỏ vẻ trầm tư, sau khi uống cạn tách trà vừa được Lý Minh Hùng dùng kỹ xảo rót đầy, lúc này hắn mới lên tiếng chủ động dẫn dắt câu chuyện, với ý đồ khai thác thêm một vài tin tức trọng yếu khác.
- Để cho Lý huynh chê cười! Nói thật, chứng kiến thành tựu hiện tại của ngươi, ta cảm thấy những năm gần đây mình đã sống uổng thật rồi.
- Tam thiếu đừng khiêm tốn như vậy! Bằng vào thiên phú của ngài, ta tin tưởng tam thiếu sẽ sớm đặt chân vào cảnh giới này mà thôi.
- Đa tạ Lý huynh đã xem trọng! Bất quá người trong nhà thì biết chuyện nhà mình, muốn đột phá Luyện thần nào chỉ cần mỗi ngộ tính là được cơ chứ. Chẳng giấu gì Lý huynh, Trương gia tuy không thiếu thốn tài nguyên tu luyện, thế nhưng phía trước ta vẫn còn tồn tại một vài vị huynh đệ khác. Mặc dù rất muốn sớm tiến giai thêm bước nữa, đáng tiếc ta cũng biết đây không phải là điều có thể thành công ngay trong ngắn hạn được.
- Quả nhiên, trên đời này không có bất cứ ai là tuyệt đối sung sướng cả. Cho dù có là hào môn thế gia giống như tam thiếu ngài, xem ra cũng chẳng thể tránh khỏi phải rơi vào trong khốn cảnh bên trên.
- Lại nói, hai người chúng ta hôm nay có thể ngồi cùng bàn với nhau, trên thực tế cũng đều là do sự xuất hiện của vị huynh đệ bên kia. Ta xem cứ như vậy đi, nếu tam thiếu chịu giơ cao đánh khẽ mà tha cho hắn một lần, ta nguyện chia sẻ cùng ngài những tâm đắc mà bản thân đã trải qua trên con đường tu luyện. Không biết tam thiếu cảm thấy đề nghị này như thế nào?
Nghe được Lý Minh Hùng giao phó, Trương Nhật Nam liền biết m·ưu đ·ồ của mình đã bị người ta phát hiện. Vừa rồi sở dĩ hắn đem nội tình gia tộc ra làm lý do để thoái thác, chủ yếu vẫn là muốn tạo nên sự cộng minh giữa những người cùng cảnh ngộ với nhau. Trên thực tế, Trương Nhật Nam cũng không có đặt quá nhiều kỳ vọng vào đấy. Hắn chỉ mong đối phương có thể trong lúc thiếu tập trung, lỡ miệng tiết lộ ra chút ít tình báo về thế lực đứng ở sau lưng là đủ lắm rồi.
Đáng tiếc, kẻ trước mặt thật sự quá đỗi cẩn trọng, vậy mà đã ngược lại nhắc nhở hắn cần chú ý tới Hoàng Quốc Khánh ở bên này. Hơn nữa nếu dựa theo cách nói của đối phương, chẳng lẽ Trương tam thiếu hắn còn cần phải đi lắng nghe ngoại nhân dẫn đạo hay sao. Thay vì bỏ phí thời gian cùng với một gã tu sĩ Luyện thần nhỏ nhoi, hắn làm gì mà không trở về Trương gia để tìm lão tổ cấp bậc Xung cảnh mà thỉnh giáo cơ chứ.
Bất quá, so với nội tâm vẫn đang không ngừng suy tính thiệt hơn, ngoài mặt thì Trương Nhật Nam lại biểu hiện ra một bộ dáng tương đối ôn hòa. Trước mắt bởi vì còn chưa thể xác định được mục đích chân chính của Lý Minh Hùng là gì, cho nên hắn sẽ không tùy tiện mà đi hành động lỗ mãng, từ đó dẫn tới nguy cơ có thể trực tiếp đắc tội với đối phương.
Nhanh chóng chỉnh đốn lại những ý tưởng trong đầu, chẳng mấy chốc Trương Nhật Nam liền biết được bản thân cần phải làm gì tiếp theo. Từ nãy tới giờ sau nhiều lần thăm dò, nói chung hắn cũng đã nhìn ra, Lý Minh Hùng rất quan tâm đến an nguy của Hoàng Quốc Khánh. Một khi đã như vậy, Trương Nhật Nam cũng không ngại mà lợi dụng điểm này để làm chỗ mấu chốt đột phá vào.
- Lý huynh nếu đã chẳng để ý đến thân sơ, chấp nhận chia sẻ kinh nghiệm tu luyện cùng với tại hạ. Ta đây tất nhiên sẽ phải cung kính mà ghi nhớ kỹ càng từng câu từng chữ một rồi.
- Đáng tiếc, trước giờ Trương tam thiếu này vẫn luôn tôn sùng một đạo lý, chỉ có những giao dịch mà cả đôi bên đều cùng có lợi thì mới xem như thành công được. Tại hạ có thể nhìn vào tình bạn vừa gặp đã thân giữa hai người chúng ta, từ đó chừa ra một con đường trống nhường tên kia dễ dàng ly khai. Bất quá đổi lại thì ta cũng có một điều thỉnh cầu, kính mong Lý huynh hãy nể mặt mà thỏa mãn giúp cho.
- Đa tạ tam thiếu đã xen trọng! Ngài có việc gì thì xin cứ việc nói ra, chỉ cần nằm trong phạm vi năng lực của bản thân, ta nhất định sẽ dốc hết sức mình mà tương trợ lấy.
- Ha ha! Lý huynh đừng quá mức khẩn trương như vậy! Kỳ thật, vấn đề mà ta muốn nói vô cùng đơn giản mà thôi. Hiện tại thời gian vẫn còn khá sớm, không biết Lý huynh có thể tranh thủ lúc nhàn rỗi, giảng giải cho tại hạ nghe qua một chút về sư thừa của ngươi hay chăng?
Vừa mới dứt lời, Trương Nhật Nam liền nở một nụ cười tràn đầy thâm ý sâu xa. Lần này sau khi đã thẳng thắng ngã bài, hắn liền muốn nhìn xem Lý Minh Hùng sẽ lựa chọn giải quyết sự việc như thế nào. Nếu đối phương nguyện ý vì Hoàng Quốc Khánh mà phô bày một phần gốc tích, Trương Nhật Nam sẽ phải thêm một lần nữa đánh giá lại mối quan hệ giữa hai người này.
Về phần liệu có lo sợ Lý Minh Hùng sẽ thẹn quá hóa giận, dẫn tới mất bình tĩnh mà trực tiếp động thủ c·ướp người hay không. Nói thật, hắn còn chẳng hề e ngại điều này sẽ xảy ra một chút nào. Nguyên nhân đơn giản là bởi, Trương tam thiếu hắn không chỉ đại diện cho mỗi duy nhất Trương gia mà thôi. Trên thực tế, phía sau hắn vẫn đang đứng lấy một Nhạn Lạc môn mười phần hùng mạnh, cũng như ở xa hơn còn là cả quái vật khổng lồ mang tên Bạch Vân tông.
Không chỉ một mình Trương Nhật Nam, thật ra ngay cả Dương Mỹ Linh cũng đang chờ đợi Lý Minh Hùng trả lời. Sau khi bị Trương gia tam công tử điểm thẳng mặt, thiếu nữ liền rơi vào hoàn cảnh không biết phải nên tiến thoái ra làm sao. Trước mắt bởi vì thương thế quá đỗi nặng nề, Hoàng Quốc Khánh đã không cầm cự nổi mà trực tiếp hôn mê đi. Do đó nếu như Trương Nhật Nam vẫn một mực chú ý đến bên này, nàng thật sự không biết phải làm cách nào để có thể mang hắn chạy ra khỏi nơi đây nữa.
Có thể nói, đến lúc này Lý Minh Hùng chính là cứu cánh duy nhất của Dương Mỹ Linh. Một khi đối phương lựa chọn từ bỏ việc bảo hộ cho Hoàng Quốc Khánh, thiếu nữ cũng chỉ còn nước đánh liều thử một lần, miễn cưỡng mang theo thanh mai trúc mã xông phá thẳng ra phía bên ngoài mà thôi.
Nhìn xem Trương Nhật Nam trước sau vẫn vô cùng thản nhiên, kế tiếp lại đảo mắt sang vị trí mà Dương Mỹ Linh đang đứng, Lý Minh Hùng rất nhanh liền đoán ra được phần nào tâm tư của hai người này. Thậm chí mới vừa rồi trong lúc vô tình hắn đã chứng kiến, đám khách nhân còn sót lại hiện giờ cũng đều dựng thẳng lỗ tai lên, rõ ràng là đang chờ đợi để lắng nghe những tin tức về thân phận của mình. Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Lý Minh Hùng lập tức thở dài ra một hơi, giống như là hắn cảm thấy cực kì khó xử đối với tình cảnh trước mắt vậy.
- Ban nãy tại hạ từng có nói qua, bản thân ta cũng chỉ là một tên tán tu nay đây mai đó mà thôi. Không biết vì lý do gì, tam thiếu ngài lại còn đề ra nghi vấn như thế kia chứ?
- Ha ha! Lý huynh ơi là Lý huynh, cả hai chúng ta đều không phải là những kẻ ngu ngốc. Chẳng lẽ Lý huynh thực sự cho rằng, ta không nhìn ra phong thái của ngươi vốn dĩ khác xa đám tán tu kia hay sao? Trước khoan hãy nói tới những chuyện khác, chỉ xét riêng mỗi động tác thưởng thức trà mà Lý huynh vừa mới làm là đủ lắm rồi. Ta tin tưởng, nếu không phải từng được đào tạo qua một cách kỹ càng, người bình thường thì sẽ rất khó để có thể thực hiện thông thạo đến như vậy được.
Nghe thấy Trương Nhật Nam phân tích, Lý Minh Hùng không khỏi đưa mắt nhìn vào tách trà vẫn còn đang nâng niu trên tay. Giống như đã bị nói trúng tâm sự, hắn chỉ đáp lại bằng cách hơi khẽ gật nhẹ đỉnh đầu đôi chút. Chứng kiến một màn này, Trương Nhật Nam liền mỉm cười thể hiện rõ dáng vẻ mười phần đắc ý.
Hắn biết rằng, chỉ cần Lý Minh Hùng lựa chọn không chính diện phản bác lại, vậy thì nhiều khả năng đối phương sẽ quyết định thỏa hiệp với mình. Quả nhiên, sau khi trải qua vài giây ngắn ngủi suy tính, cuối cùng thanh niên trước mặt cũng đã hành động theo như dự liệu của Trương Nhật Nam.
- Nếu ta chấp nhận thổ lộ lai lịch tự thân, tam thiếu ngài sẽ cam đoan buông tha cho vị huynh đệ ở bên kia chứ?
- Tất nhiên! Những thứ khác ta không dám nói, riêng tín dự chuyện này thì xin Lý huynh cứ việc yên tâm. Thậm chí để thể hiện thành ý của bản thân, ta có thể nhường bọn hắn trước tiên ly khai khỏi nơi đây. Không biết như vậy đã đủ để làm Lý huynh tin tưởng hơn hay chưa?
Vừa nói dứt lời, Trương Nhật Nam liền di chuyển ánh mắt nhìn về phía Dương Mỹ Linh. Chứng kiến giai nhân đang dùng bờ vai nâng đỡ Hoàng Quốc Khánh đứng dậy, trong lòng hắn không tránh được phải sinh ra một vài tia căm ghét. Bất quá đầu óc Trương Nhật Nam vẫn còn giữ được sự tỉnh táo, từ đó kịp thời nhắc nhở bản thân về mức độ nặng nhẹ của sự việc. Vội vàng đè nén xuống tâm tình tiêu cực vừa mới hiện lên, hắn nhanh chóng mở miệng thúc giục thiếu nữ, nhường nàng tranh thủ mang tên phế vật trước mặt biến mất khỏi tầm nhìn của mình.
- Đống bùn nhão kia đã sắp sửa không xong, Dương cô nương ngươi tốt nhất vẫn là nên khẩn trương đem hắn đi cứu chữa mau lên. Đúng rồi, chờ sau khi người này tỉnh lại, mong Dương cô nương hãy nói cho đối phương nghe, vài hôm nữa ta sẽ đến Hoàng gia để tìm hắn tiếp tục chơi đùa.
- Đa tạ Trương tam thiếu đã quan tâm, ta nhất định sẽ tường thuật lại mọi chuyện cho Quốc Khánh ca hay biết.
Nhìn xem gương mặt ngựa của Trương Nhật Nam, Dương Mỹ Linh chỉ có thể dùng hai từ “chán ghét” để hình dung lấy. Nếu không phải kẻ này một mực đứng bên cạnh bức ép, nàng cũng đã chẳng đến mức lựa chọn bỏ rơi Hoàng Quốc Khánh giống như vừa rồi.
Mặc dù tình huống hiện tại vẫn chưa tới nổi không thể vãng hồi, thế nhưng thiếu nữ thừa biết, có nhiều thứ một khi đã xuất hiện thì sẽ rất khó để phai mờ được. Thở dài ra một hơi nhằm xua đi phiền muộn trong lòng, nàng nhanh chóng lấy lại thần thái vui tươi, hướng về vị trí Lý Minh Hùng đang ngồi cúi đầu, xem như để thể hiện sự biết ơn của mình.
- Cảm tạ Lý công tử đã xuất thủ tương trợ, ân đức này Mỹ Linh tuyệt đối sẽ không bao giờ quên. Nếu sắp tới ngài vẫn còn ở lại Mạch ngọc thành, xin hãy đến Mộc Hiên phường để làm khách, tiểu nữ sẽ mở tiệc chiêu đãi ngài một cách chu đáo hơn.
- Dương tiểu thư đừng quá đa lễ! Sở dĩ tại hạ giúp đỡ cho Hoàng công tử, chủ yếu vẫn là do ngưỡng mộ tinh thần kiên cường của hắn khi trước. Đúng rồi, ta nhìn xem tình trạng đối phương hiện giờ chẳng mấy khả quan. Nếu như không chữa trị kịp thời, một vài chỗ trên người hắn nhiều khả năng sẽ phải lưu lại ám thương lâu dài. Ở đây tại hạ có một lọ Bồi Linh đan, Dương tiểu thư hãy nhường Hoàng công tử sử dụng nó. Thứ này có thể giúp cho hắn loại bỏ hoàn toàn những nguy hại tiềm ẩn về sau.
Trông thấy chiếc lọ nhỏ đang lơ lửng bay đến gần, Dương Mỹ Linh theo bản năng liền đưa tay ra đón nhận lấy đồ vật. Xuất thân từ hào môn, thiếu nữ dĩ nhiên hiểu rõ giá trị của Bồi Linh đan là lớn như thế nào. Đây là một loại tam phẩm đan dược, tuy nhiên do đại bộ phận tài liệu bên trong đều mang theo tính chất ôn hòa, cho nên những tu sĩ ở cấp bậc Luyện thể cũng hoàn toàn có thể phục dụng được. Căn cứ vào tình trạng hiện tại của Hoàng Quốc Khánh, nhiều khả năng chỉ cần một viên là đã đủ để chữa lành hết thảy thương tích rồi.
Nắm chặt lọ đan dược trên tay, Dương Mỹ Linh không nhịn được tiếp tục hướng về phía Lý Minh Hùng cúi đầu thêm một lần nữa. Mặc dù thiếu nữ cũng cảm thấy rất hiếu kỳ đối với thân phận của vị ân nhân này. Đáng tiếc, nàng thừa biết thời gian chính là thứ mà Hoàng Quốc Khánh cần thiết nhất hiện giờ. Một khi vượt qua giai đoạn hoàng kim, cho dù là thần đan diệu dược thì cũng sẽ rất khó đem lại hiệu quả tốt nhất. Thế là không thèm nhìn đến Trương Nhật Nam còn đang ngồi ở một bên, Dương Mỹ Linh mím chặt môi bắt đầu chậm rãi nâng đỡ thanh mai trúc mã rời khỏi tửu lầu.
Yên lặng quan sát tình huống trước mắt, Trương Nhật Nam chỉ mỉm cười mà không hề bày tỏ ra bất cứ điều gì. Đối với hắn bây giờ mà nói, Hoàng Quốc Khánh chẳng khác nào một con cá nhỏ, bản thân chỉ cần muốn liền có thể chặt chém được ngay. Chờ tới khi đối phương đã bị chính mình diệt trừ, Trương Nhật Nam không tin Dương Mỹ Linh sẽ còn tiếp tục kiên trì giống như hiện tại. Đến lúc ấy, giả sử nữ nhân kia vẫn một mực ngoan cố mất khôn, hắn cũng chẳng ngại mà sử dụng ra những thủ đoạn cấp thiết, nhằm mục đích ép buộc nàng phải thỏa hiệp lấy.
- Đây chính là thành ý của tại hạ, tin tưởng Lý huynh ngươi sẽ không làm cho ta phải thất vọng đúng không?
- Tam thiếu xin cứ yên tâm, Lý Minh Hùng này cũng chẳng phải là hạng người ưa thích lật lọng. Trên thực tế, tại hạ cũng đã phần nào đoán ra được những điều mà ngài đang lo lắng. Nếu như ta suy tính không sai, hẳn là tam thiếu đã hoài nghi qua, tại hạ chính là thám tử tới từ một trong bốn đại thế lực khác đi. Bất quá bây giờ nếu ta nói cho ngài biết, bản thân mình cũng không phải là cư dân tại Bắc châu này. Liệu như vậy có thể làm cho tam thiếu cảm thấy an lòng hơn chăng?