Chương 42: Ta gọi Lý Minh Hùng
Trước đây từng có nói qua, con đường tu luyện tại Long Việt đại lục vốn dĩ được phân hóa ra làm chín mức độ khác nhau. Trong đó cảnh giới Luyện thể tuy chỉ là nấc thang đầu tiên, thế nhưng bản thân nó kỳ thật chiếm giữ lấy một vị trí vô cùng quan trọng. Bởi vì là giai đoạn khởi bước, do đó nhiệm vụ chủ yếu của nó chính là dùng để đắp nặn nên nền tảng nhục thân vững chắc. Trên thực tế, tu sĩ ở cấp bậc này ngược lại không có quá nhiều sự tiếp xúc đối với linh lực.
Đừng nhìn đám người hiện giờ vẫn chỉ sử dụng quyền cước để chiến đấu, thật ra động tĩnh do bọn hắn gây nên là chẳng hề nhỏ bé một chút nào. Sau khi né tránh đòn đánh lén chí mạng tới từ phía sau lưng, Hoàng Quốc Khánh theo bản năng hơi khẽ nghiêng người sang bên cạnh, đồng thời dùng mũi chân mình hất văng chiếc bàn gỗ về hướng mà hai gã địch nhân còn lại đang áp sát.
Mặc dù động tác của hắn là khá nhanh, đáng tiếc đối thủ lần này cũng không phải là hạng người tầm thường gì. Chỉ thấy một tên trong đó khinh miệt phát ra tiếng hừ lạnh, trực tiếp vung mạnh nắm tay nhằm thẳng vào vật cản ở trước mặt. Ngay tức khắc, quyền đầu thoạt nhìn có phần đơn bạc kia vậy mà bất ngờ xuyên thủng qua mặt bàn, làm cho vô số mảnh gỗ vụn bắn văng tung tóe ra khắp nơi.
Tuy vừa mới thành công ngăn chặn địch nhân tiếp cận mình, thế nhưng sắc mặt Hoàng Quốc Khánh bây giờ ngược lại không hề có dáng vẻ gì gọi là vui sướng cả. Quan sát thấy một gã Trương gia thủ vệ khác vội vã gạt qua đồng bạn để tiến lên, hắn đã đoán ra được đối phương đây hẳn là đang muốn sử dụng đến loại sát chiêu nào đó. Quả nhiên, chỉ sau một cái chớp mắt ngắn ngủi, tên kia liền ngay lập tức đạp thật mạnh bàn chân xuống nền gạch, từ đó mượn nhờ lấy lực phản chấn vừa sinh ra mà nhảy thẳng lên trên không trung.
Tận dụng đến ưu thế vượt trội về độ cao, gã Trương gia thủ vệ đột ngột thu gọn lại thân mình, trông chẳng khác gì một chiếc bánh xe đang liên tiếp xoay tròn cả. Theo khoảng cách giữa đôi bên ngày càng kéo gần, Hoàng Quốc Khánh đã dần cảm nhận được sự áp bách mạnh mẽ nhằm trúng vào đỉnh đầu của mình. Không chỉ có bấy nhiêu đấy, giống như trước đó đã từng tập luyện qua vô số lần, hai tên thủ vệ ở bên cạnh cũng bắt đầu xuất thủ, chia nhau phong tỏa không cho hắn có bất cứ một cơ hội nào để mà thoát thân.
Bị dồn vào trong thế đường cùng, Hoàng Quốc Khánh biết nếu như không làm ra ứng đối kịp thời, nhiều khả năng hắn sẽ phải bỏ mạng ở nơi này. Phát hiện thấy kẻ địch phía bên trái chỉ còn cách bản thân ước chừng vài bước, hắn liền quyết định sẽ thử liều mạng lấy một lần, khi chừa ra khoảng trống mênh mông để cho đối phương nhắm vào. Không có điều gì bất ngờ xảy ra, vùng bụng Hoàng Quốc Khánh dĩ nhiên lĩnh trọn toàn bộ uy lực ẩn chứa trong đòn công kích trên. Cũng may từ sớm đã có sự chuẩn bị ổn thỏa, bằng không hắn sợ là mình sẽ phải đổ gục xuống bởi vì quá mức đau đớn rồi.
Có lẽ là do mọi chuyện diễn ra tương đối dễ dàng, gã Trương gia thủ vệ kia vậy mà lại bị đứng hình đi trong thoáng chốc. Nhận ra cơ hội của bản thân đã đến, Hoàng Quốc Khánh lập tức thuận đà mà nhào thẳng tới, đồng thời dùng bờ vai để làm điểm tựa nhấc bổng đối phương ra đằng sau. Ngay tại thời khắc khi mà hai tên địch nhân khác sắp sửa đánh đến gần, hắn liền xoay chuyển gã thủ vệ trong tay giống như là một tấm khiên thịt, che chắn đi đại bộ phận những chỗ yếu hại trên cơ thể của mình.
Sau một loạt tiếng “bịch bịch” liên tiếp phát ra, kéo theo đó còn là thanh âm gào thét mười phần thê lương đột ngột truyền đến, Hoàng Quốc Khánh cuối cùng cũng thành công thoát khỏi hiểm cảnh ngay trong thế đường tơ kẽ tóc. Lợi dụng lấy lực đẩy còn sót lại, hắn nhanh chóng ném mạnh gã Trương gia thủ vệ sang một bên, tranh thủ nuốt trở về ngụm huyết dịch vừa mới trào lên ở trong cổ họng.
Mặc dù ban nãy thân thể địch nhân đã giúp Hoàng Quốc Khánh cản trở phần lớn lực xung kích, thế nhưng điều này không đồng nghĩa với việc, hắn ở đây hoàn toàn chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Ngoại trừ đôi tay luôn một mực truyền đến cảm giác đau nhức, bây giờ lại đến lượt bả vai hắn cũng đã bắt đầu rơi vào tình cảnh t·ê l·iệt. Dù cho ngay trên nền gạch gần đó, một gã Trương gia thủ vệ đến trước mắt vẫn còn chưa rõ sống c·hết ra làm sao. Tuy nhiên, khi nhìn vào nhân số chênh lệch giữa hai phe, Hoàng Quốc Khánh thật sự không biết, bản thân phải làm cách nào để có thể ly khai khỏi nơi này.
Chứng kiến thanh mai trúc mã liên tiếp bị người khác dồn ép, Dương Mỹ Linh vốn dĩ đã cảm thấy hổ thẹn nay lại càng thêm tự trách chính mình hơn. Dựa theo cục diện trước mắt rất dễ dàng để phán đoán, chỉ cần trải qua thêm vài hiệp giao đấu nữa thôi, không thể nghi ngờ Hoàng Quốc Khánh nhất định sẽ phải bỏ mạng tại đương trường. Nghĩ tới viễn cảnh đáng sợ kia, trái tim thiếu nữ ngay lập tức liền đau nhói lên từng hồi. Đặc biệt là khi Dương Mỹ Linh nhớ về những kỷ niệm tốt đẹp giữa hai người trong quá khứ, rất nhanh từng giọt nhiệt lệ đã không tự giác mà bắt đầu lăn dài trên gương mặt thanh tú.
- Trương tam thiếu, làm việc gì cũng đều cần phải tự chừa cho mình một con đường lui. Chẳng lẽ ngươi không hề cảm thấy lo sợ, một khi Phó thành chủ biết chuyện thì sẽ tìm đến ngươi để trả thù hay sao?
Trông thấy Dương Mỹ Linh cực kì oán giận nhìn lấy mình, Trương Nhật Nam chỉ đáp lại bằng một nụ cười mang đầy vẻ mỉa mai. Đối với nữ nhân này, từ nhiều năm về trước hắn liền đã ôm lòng ái mộ không thôi. Đáng tiếc, thứ mà Trương Nhật Nam nhận được vẫn luôn là những lời từ chối mười phần khéo léo. Cũng do e ngại làm quá mức sẽ dẫn tới Nhạn Lạc môn nghi kị, bằng không hắn đã sớm dẫn người đến thẳng Mộc Hiên phường để ép hôn rồi. Hiện tại đối phương vậy mà vì một tên phế vật còn dám mở miệng đe dọa mình, thử hỏi Trương Nhật Nam làm sao có thể thờ ơ xem như không có chuyện gì cơ chứ.
- Dương cô nương đừng có ở đây mà ngậm máu phun người nha! Rõ ràng, Hoàng Quốc Khánh đã đánh trọng thương người của Trương gia chúng ta trước. Thân là một thành viên của gia tộc, ta không tìm thấy bất cứ lý do gì để ngăn cản bọn hắn vì huynh đệ mình đòi lại công đạo cả.
Tuy ngoài miệng liên tục nói lời đồng tình với thủ hạ, thế nhưng từ trên mặt Trương Nhật Nam hiện giờ, Dương Mỹ Linh ngược lại không hề nhận thấy một chút điểm gì gọi là quan tâm hết. Thiếu nữ dĩ nhiên biết rằng, đối phương đang cố ý chỉ hươu bảo ngựa với mình mà thôi. Bằng vào uy thế của Trương gia tại Mạch ngọc thành, làm gì có ai dám đứng ra để vạch trần hắn cơ chứ. Bất quá, nếu muốn Dương Mỹ Linh cứ như vậy mà mặc kệ Hoàng Quốc Khánh an nguy, nàng thật sự chẳng thể nào cam tâm từ bỏ được.
- Trương tam thiếu, người ngay thẳng thì không cần phải nói chuyện mờ ám làm gì. Mặc dù ta còn chưa biết là ai đang chống đỡ cho các ngươi. Thế nhưng ngươi cũng đừng quên rằng, một khi Nhạn Lạc môn vẫn còn thừa nhận địa vị của Hoàng gia, vậy thì bọn họ sẽ luôn là một trong ba thế lực bá chủ tại nơi này. Do đó ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, Trương gia và Hồ gia liệu có gánh nổi Nhạn Lạc môn lửa giận được hay không đây?
Nghe thấy Dương Mỹ Linh chất vấn, trong lúc nhất thời Trương Nhật Nam không khỏi nghiêm túc hơn mấy phần. Nguyên nhân đơn giản là bởi, đối phương vừa rồi đã đoán đúng một bộ phận nhỏ của vấn đề. Dù cho rất muốn g·iết c·hết Hoàng Quốc Khánh ngay lập tức, thế nhưng dựa theo tiến độ kế hoạch mà hai gia tộc đã vạch ra, hắn biết bản thân còn cần phải chờ đợi thêm một đoạn thời gian nữa. Ngày hôm nay sở dĩ cao điệu hành động đến như vậy, Trương Nhật Nam chủ yếu là đang cố tạo nên bầu không khí khẩn trương, từ đó khiến cho đối thủ tự mình r·ối l·oạn lên mà thôi.
- Dương cô nương quả nhiên thông tuệ hơn người! Không sai, bây giờ ta thật sự còn chưa dám xuống tay với tên phế vật này. Bất quá ngươi cứ yên tâm, không cần phải chờ đợi quá lâu, Hoàng gia nhất định sẽ bị xóa sổ khỏi Mạch ngọc thành. Tin tưởng ta, đến lúc ấy kết cục của hắn sẽ còn thê thảm hơn hiện tại rất nhiều.
Nhận được đáp án nằm trong dự liệu, Dương Mỹ Linh khẽ thở dài mà buông lỏng ra hai bàn tay vốn dĩ vẫn đang nắm chặt. Đối với ý tứ uy h·iếp trong lời nói của Trương Nhật Nam, thiếu nữ liền tạm thời xem nó giống như chuyện nhảm để ở ngoài tai. Chỉ cần Hoàng Quốc Khánh có thể bình yên vượt qua tình huống trước mắt, nhũng thứ khác nàng cũng chẳng còn dư thừa tâm tư để mà chú ý tới. Dẫu sao thì khi nhìn vào toàn bộ Hoàng gia hiện giờ, người mà Dương Mỹ Linh thân thiết nhất cũng chỉ có một mình đối phương mà thôi.
- Mâu thuẫn giữa ba đại gia tộc với nhau, ta và Mộc Hiên phường đều sẽ không can thiệp đến. Ta chỉ mong hôm nay Trương tam thiếu ngươi có thể hạ thủ lưu tình. Dù gì thì từ nãy tới giờ, các ngươi cũng đã phát tiết xong hết lửa giận rồi không phải sao?
Nguyên lai trong lúc hai người trò chuyện, chiến cuộc phía bên kia vậy mà đã dần đi đến hồi kết. Trải qua nhiều phen liều mạng xung kích, cuối cùng Hoàng Quốc Khánh cũng thành công đả bại thêm một tên Trương gia thủ vệ nữa. Tuy nhiên ở chiều ngược lại, giờ phút này hắn đã nằm vật ra trên sàn mà thở thoi thóp từng cơn. Nhìn xem thuộc hạ của mình đang dùng bàn chân để đè lên mặt đối phương, Trương Nhật Nam có đôi chút hả hê khi đáp trả ánh mắt mong chờ tới từ thiếu nữ.
- Hắc hắc! Nếu Dương cô nương ngươi đã có chỗ sở cầu, tất nhiên ta đây phải bất chấp mọi thứ mà đồng ý nha. Đáng tiếc ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, phía chúng ta bên đây có hai vị huynh đệ đã bị Hoàng Quốc Khánh đánh cho trọng thương. Như vậy đi, niệm tình Dương cô nương đã lên tiếng, ta chỉ cần lấy đi hai chân của hắn, xem như để làm đồ vật bàn giao với đám huynh đệ ở phía dưới. Không biết ngươi cảm thấy lời đề nghị này của ta như thế nào?
- Ngươi dám...
Nghe được Trương Nhật Nam yêu cầu, sắc mặt Dương Mỹ Linh trong nháy mắt liền tái hẳn đi vì hoảng sợ. Hơn bất cứ ai khác, nàng hiểu rõ tính cách của Hoàng Quốc Khánh ngoan cường ra làm sao. Đối phương có thể nhẫn nhịn để mặc thiên hạ không ngừng châm biếm chế nhạo, mỗi ngày như một mà tiếp tục mỉm cười tiến lên. Đó là bởi vì hắn tin tưởng rằng, trong tương lai bản thân nhất định sẽ tìm thấy cơ hội để trở mình. Cho nên một khi bị biến thành phế nhân, nàng sợ rằng hắn sẽ chẳng thể nào vượt qua nổi sự đả kích này mất.
- Hắc hắc! Ta vì sao lại không dám đâu? Hai người các ngươi ở bên kia còn không mau động thủ, nhanh kết thúc công việc để cho ta còn đi uống trà sớm nữa nào.
- Tuân mệnh tam thiếu!
Vừa mới nói dứt lời, hai gã thủ vệ liền trao đổi ánh mắt với nhau. Ngay tức khắc, một tên trong số đó đã nâng cao cẳng chân lên, nhằm thẳng vào đầu gối của thiếu niên đang nằm ở phía dưới mà đạp xuống. Đối với nguy hiểm càng lúc càng đến gần, dù cho Hoàng Quốc Khánh rất muốn kiên trì làm ra cử động chống lại. Đáng tiếc, hiện tại hắn đã chẳng còn một chút khí lực nào để có thể lên tiếng phản kháng nữa rồi.
Chứng kiến thanh mai trúc mã sắp sửa bị người khác phế bỏ, giờ phút này Dương Mỹ Linh đã mất đi hoàn toàn sự tỉnh táo vốn có. Không kịp suy nghĩ thêm quá nhiều, thiếu nữ lập tức di chuyển thân mình, với hy vọng có thể đúng lúc ngăn chặn t·hảm k·ịch trên xảy ra. Xui xẻo thay, dường như Trương Nhật Nam đã sớm lường trước được hành vi của nàng. Ngay khi Dương Mỹ Linh vừa mới cất bước, một luồng kình khí từ trên ngón tay hắn liền theo đó bắn ra, sượt thẳng qua gương mặt thiếu nữ chỉ trong gang tấc.
- Dương cô nương hãy suy nghĩ cho thật kỹ! Nếu như ngươi vẫn cứ cố chấp đứng ra giúp đỡ đống bùn nhão kia, vậy thì cũng đừng trách ta vô tình mà tính luôn cả Mộc Hiên phường vào sự việc lần này.
Lời đe dọa trên chẳng khác gì một gáo nước lạnh, dội thẳng vào sâu trong nội tâm của Dương Mỹ Linh. Mặc dù Hoàng Quốc Khánh rất quan trọng đối với nàng, thế nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc, thiếu nữ có thể vì tình cảm cá nhân mà làm hại đến những người thân của mình. Trải qua vài giây ngắn ngủi đắn đo, cuối cùng Dương Mỹ Linh chỉ đành lựa chọn biện pháp thỏa hiệp, không cam lòng mà thở dài ra một hơi tràn đầy bất đắc dĩ.
Đối với những diễn biến ở phía bên này, gã Trương gia thủ vệ hoàn toàn chẳng hề để tâm đến một chút nào. Nhìn chằm chằm vào mục tiêu trước mặt, trong thoáng chốc hắn đã chuẩn bị đạp thẳng vào vị trí yếu hại trên chân Hoàng Quốc Khánh. Đứng trước một màn tàn khốc sắp sửa xảy ra, Trương Nhật Nam tỏ vẻ vô cùng hứng thú mà theo dõi lấy. Trong khi đó, ở chiều ngược lại thì Dương Mỹ Linh đã đóng kín đôi mắt đẹp, giống như rất sợ sẽ bị đả kích bởi những hình ảnh trên vậy.
Tuy nhiên ngay tại thời khắc trọng yếu nhất, khi mà tất cả đều đã cho rằng Hoàng Quốc Khánh chẳng còn đường nào thoát thân, cục diện tại gian tửu lầu lại bất ngờ nảy sinh những biến hóa mới. Theo một tiếng xé gió rất nhỏ phát ra, trong nháy mắt cả hai tên Trương gia thủ vệ đều đột nhiên cùng một lúc mà đổ gục xuống. Đối với một màn này, Trương Nhật Nam là người trước tiên hết thảy làm ra phản ứng. Một bên vội vàng khóa chặt phương hướng mà kình khí vừa mới truyền đến, một bên hắn lập tức vận chuyển linh lực hét lên thật to, thể hiện rõ ràng uy thế Luyện khí cảnh trung kỳ của mình.
- Là ai ở phía sau giở trò, còn không mau cút ra đây cho ta!
Bởi vì tầng hai tửu lầu lúc này chẳng còn có mấy người khách nhân hiện diện, cho nên không quá khó để Trương Nhật Nam tìm thấy kẻ đã xuất thủ cứu trợ Hoàng Quốc Khánh. Đó là một tên thanh niên, thoạt nhìn thì tuổi tác không có sai lệch với hắn là bao. Mặc dù đã bị Trương Nhật Nam dùng khí thế cho khóa chặt, tuy nhiên đối phương ngược lại vẫn tỏ ra mười phần thư thái, khi một mực thong dong mà tiếp tục thưởng thức lấy tách trà trên tay mình. Càng đáng ngạc nhiên hơn chính là, người này vậy mà không hề tỏ ra nửa điểm xao động nào, dẫu cho trước mặt đang là một vị công tử có tiếng ở Mạch ngọc thành.
- Ngươi là ai? Tại sao lại nhúng tay vào chuyện của Trương gia chúng ta? Nếu như hôm nay ngươi không cho ra một lời giải thích rõ ràng, vậy thì ta cũng chỉ còn cách mang ngươi trở về gia tộc để khảo vấn một cách kỹ càng hơn.
- Trương tam thiếu nói quá lời! Tại hạ tên gọi Lý Minh Hùng, đơn thuần chỉ là một gã tán tu nay đây mai đó bôn ba khắp nơi. Bởi vì nhìn thấy vị huynh đệ kia quá mức đáng thương, cho nên mới không nhịn được đành ra tay giúp đỡ hắn một chút mà thôi.