Ta Muốn Làm Một Gã Thiện Lương Trùm Phản Diện

Chương 41: Vết rách sinh ra




Chương 41: Vết rách sinh ra

Đối với biểu hiện khác thường của Trương Nhật Nam, lúc đầu quả thật Hoàng Quốc Khánh cũng có đôi chút bất ngờ. Tuy nhiên sau khi liên tưởng tới những điều mà cha mình từng nói vào tối hôm qua, hắn mới xem như đã đoán ra được vấn đề đang nằm ở nơi nào. Mặc dù vậy, hiện tại Hoàng Quốc Khánh chỉ hy vọng những suy nghĩ trong đầu đều là giả, nếu không thì sợ là mọi chuyện sẽ rất khó để dàng xếp ổn thỏa rồi.

- Trương Nhật Nam, ta có thể xem những lời này là đang muốn ám chỉ rằng, Trương gia và Hồ gia dự định cùng với Hoàng gia chúng ta vạch mặt phải không?

Bị Hoàng Quốc Khánh dùng một câu cho phơi bày ra toàn bộ ý đồ, Trương Nhật Nam có hơi khẽ nhíu mày đôi chút nhưng mà rất nhanh liền bình thường trở lại. Trên thực tế, ngày hôm nay một khi đã dám công khai bức ép Hoàng Quốc Khánh, hắn cũng chẳng sợ sẽ làm bại lộ ra ngoài những mưu tính được hai nhà an bài từ lâu. Thậm chí, trải qua một phen xung đột ngắn ngủi vừa rồi, trong đầu Trương Nhật Nam bỗng chốc lại hiện lên một kế hoạch mới, với nhân vật mấu chốt ở đây không phải ai khác mà chính là tên phế vật trước mặt.

- Hắc hắc! Xem ra đầu óc của ngươi cũng chẳng phải quá mức đần độn nha. Không sai, mọi chuyện đều giống như ngươi đang suy nghĩ vậy, chúng ta cho rằng đã đến lúc Hoàng gia nên bị xóa tên khỏi ba gia tộc lớn rồi. Dù gì thì tài nguyên vốn dĩ chỉ có bao nhiêu đó, việc thiếu mất đi một thế lực cùng nhau cạnh tranh sẽ càng tốt hơn không phải sao?

Lời khẳng định do Trương Nhật Nam tuyên bố giống như một tiếng sấm vang dội, đánh thẳng vào trong nội tâm của tất cả những cá nhân đang có mặt tại gian tửu lầu. Trước đây, tuy đại bộ phận người ở Mạch ngọc thành đều biết một sự thật, đó là giữa các gia tộc vẫn thường xuyên nảy sinh mâu thuẫn với nhau. Thế nhưng đa phần những lần đấy cũng chỉ là các trận t·ranh c·hấp nhỏ, nó khác hẳn hoàn toàn so với cục diện đang xảy ra hiện giờ.

Trên đời này, kỳ thật không hề thiếu những kẻ nắm giữ trực giác bén nhạy. Ngoại trừ một vài người vẫn còn kiên trì an vị để nghe ngóng náo nhiệt, đám đông khác thì ngược lại tỏ ra rất là khôn khéo, khi tất cả đều đã bắt đầu âm thầm rời khỏi hiện trường. Bọn hắn có những người chỉ là các cư dân vô cùng phổ thông, bất quá trong đấy cũng tồn tại không ít ám tử, chuyên thu thập tình báo cho một vài thế lực còn lại ở Mạch ngọc thành.

Mặc dù những tên kia đối với tin tức ba đại gia tộc sẽ khai chiến là tương đối hoài nghi. Tuy nhiên, việc chuẩn bị sẵn sàng để chiếm lấy tiên cơ chưa bao giờ bị xem là chuyện dư thừa cả. Nhất là một khi mà sự tình trên thật sự phát sinh, có thể nói đây không khác gì một món bánh lớn đột nhiên rơi trúng vào đầu của đám người.



Mỉm cười thu hết tình cảnh trước mặt vào mắt, Trương Nhật Nam khá là hài lòng với ảnh hưởng do bản thân vừa tạo ra. Hắn tin tưởng, rất nhanh thôi cả tòa Mạch ngọc thành rồi sẽ bắt đầu hỗn loạn cả lên. Bởi vì tại đây chưa bao giờ thiếu đi những kẻ ngu ngốc, luôn vọng tưởng rằng một ngày nào đó có thể cùng với Trương gia sánh vai đồng hành.

Nếu như sắp tới Hoàng gia chân chính lâm vào trong cảnh khốn khó, đám kền kền kia nhất định sẽ xua đuổi nhau để tranh thủ cắn xé lấy miếng mồi ngon này. Tất nhiên, đối với bọn hắn thì Trương Nhật Nam chẳng dám áp đặt lên quá nhiều tín nhiệm. Trên thực tế, điều mà hắn cần đơn giản chỉ là một nhóm người biết khuấy đục bầu không khí, từ đó không ngừng làm suy sụp đi ý chí chiến đấu của bọn Hoàng gia đệ tử mà thôi.

Nhìn xem nụ cười tràn đầy hả hê trên mặt Trương Nhật Nam, nói thật Hoàng Quốc Khánh rất muốn nhào tới đánh lên đấy một cái xem như giải tỏa tâm tình. May mắn là đầu não hắn vẫn còn giữ được vẻ thanh tỉnh, không ngừng nhắc nhở lấy bản thân về mức độ chênh lệch giữa đôi bên. Bằng không một khi quá nóng giận dẫn tới mất hết lý trí, từ đó trực tiếp cùng với đối phương động thủ ngay tại đây. Hoàng Quốc Khánh dám khẳng định rằng, phía bị thua thiệt sẽ không phải ai khác mà chỉ có thể là bọn hắn ở bên này.

- Rất tốt! Ta sẽ ghi nhớ lấy từng câu từng chữ mà Trương tam thiếu ngươi vừa nói. Nếu ngươi thật sự đang đại diện cho Trương gia lên tiếng, vậy thì hãy cứ chờ xem Hoàng gia chúng ta sẽ đáp trả lại như thế nào đi thôi.

Không thèm nhìn đám người Trương Nhật Nam phản ứng, Hoàng Quốc Khánh vội vàng nháy mắt với Dương Mỹ Linh, ra hiệu cho nàng chuẩn bị ly khai khỏi tửu lầu. Rõ ràng, tình huống bây giờ đang chứa đầy nguy cơ đối với Hoàng gia. Thay vì còn ở lại đây giằng co không hề có mục đích, việc mà hắn cần phải làm chính là sớm quay về cáo tri mọi chuyện cùng phụ thân mình. Tuy trước đó Hoàng gia đã dự phòng sẵn trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Thế nhưng chẳng một ai dám ngờ tới, lần này đối thủ lại hành động mười phần bất ngờ đến như vậy.

Đáng tiếc, những suy tính trong đầu Hoàng Quốc Khánh đều đã bị Trương Nhật Nam cho đọc được. Ngay khi hắn vừa mới đứng dậy, bốn tên Trương gia hộ vệ liền cùng một lúc di chuyển, ngăn chặn toàn bộ con đường rút lui của hai người. Chứng kiến bản thân đã bị đối phương cho phong tỏa, lại thêm lắng nghe lấy từng tiếng “lách cách” do xương cốt v·a c·hạm sinh ra, dần dần sắc mặt Hoàng Quốc Khánh đã không khỏi tái hẳn đi vì lo lắng.

Trước hết khoan hãy bàn tới chuyện, Trương Nhật Nam ở bên cạnh vốn dĩ đã đạt đến Luyện khí cảnh trung kỳ. Chỉ riêng mỗi việc bốn gã trước mặt đều là Luyện thể cấp bậc, đây liền trở thành một chướng ngại khiến cho hắn rất khó mà vượt qua rồi. Phải đến giờ phút này, Hoàng Quốc Khánh mới xem như biết được, địch nhân kỳ thật là đang muốn dùng mình để làm đối tượng khai đao đầu tiên. Bất quá phát hiện trên chẳng hề mang lại một chút lợi thế gì, khi mà hiện tại hắn đã rơi vào hoàn cảnh không còn đường nào có thể đi.



- Trương Nhật Nam, chỉ bằng vào một đám mãng phu như thế này, ngươi liền cam đoan sẽ đủ sức mà ngăn chặn được ta hay sao?

Nhìn xem Hoàng Quốc Khánh vẫn còn cố mạnh miệng giãy giụa, Trương Nhật Nam chỉ khẽ hừ một tiếng tỏ vẻ mười phần giễu cợt. Đối phương chỉ là một gã Luyện thể trung kỳ, hiện tại lại phải đối đầu với bốn tên tu sĩ ở cùng cấp bậc với mình. Hắn không tin bị đặt vào hoàn cảnh áp đảo như vậy, đống bùn nhão trước mặt vẫn còn có khả năng lật bàn được. Thế nhưng khi vô tình đảo mắt sang vị trí Dương Mỹ Linh đang đứng, mọi nghi hoặc trong đầu Trương Nhật Nam đều đã được giải đáp, hơn hết hắn đã đoán ra chỗ dựa dẫm của tên kia là nằm ở nơi nào.

Đừng nhìn thiếu nữ trước mặt có dáng vẻ tương đối nhu mì, trên thực tế nàng đã là một tên tu sĩ bước chân vào cảnh giới Luyện thể viên mãn. Nếu như sơ suất nhường cho nàng phối hợp với Hoàng Quốc Khánh đánh bất ngờ, vậy thì rất có khả năng ngày hôm nay hắn sẽ trở thành trò cười trong mắt thiên hạ rồi. Đó còn là chưa kể đến việc, Dương Mỹ Linh không chỉ là thân cô thế cô giống như đang biểu hiện ra bên ngoài như vậy. Kỳ thật, phía sau lưng nàng vẫn còn tồn tại một thế lực mạnh mẽ, tính ra thì cũng chỉ thua kém Trương gia bọn hắn một chút mà thôi.

- Dương cô nương, sự tình lần này chẳng hề liên quan gì đến ngươi. Theo như ta thấy, tạm thời ngươi hãy cứ đứng sang một bên mới là ổn thỏa nhất. Tin tưởng ta, Mộc Hiên phường sẽ không muốn bị Trương gia và Hồ gia cùng một lúc nhằm vào đâu.

Từ nãy tới giờ, Dương Mỹ Linh vẫn cố gắng giữ im lặng nhằm hạ thấp sự tồn tại của chính mình. Bất quá sau khi Trương Nhật Nam kín đáo buông lời uy h·iếp, trong thoáng chốc thiếu nữ liền bị không ít ánh mắt cho nhìn chằm chằm vào. Dương Mỹ Linh dĩ nhiên biết rõ, những hậu quả nặng nề khi mà bản thân công khai ủng hộ Hoàng gia. Tuy nói Mộc Hiên phường nhà nàng nắm giữ quyền lên tiếng không nhỏ, bởi vì đã được Nhạn Lạc môn cho phép phân phối lấy các loại phục sức bên trong thành. Thế nhưng khi mang ra so sánh với hai đại gia tộc ở trên, rõ ràng phân lượng của Mộc Hiên phường là thấp hơn người ta nhiều lắm.

Nói thật, nội tâm Dương Mỹ Linh hiện tại vẫn đang không ngừng diễn ra cuộc giằng co giữa hai thái cực. Một bên là thanh mai trúc mã cùng bản thân từ nhỏ lớn lên, trong khi một bên thì lại là cha mẹ cũng như những người thân cận nhất với mình. Chính do sự đắn đo khó bề quyết đoán thế kia, bàn chân mảnh mai vừa mới bước ra lúc trước liền đột nhiên bị đình trệ, chứng tỏ chủ nhân nó bây giờ đang không biết phải tiếp tục hành động như thế nào.

Chứng kiến thiếu nữ cắn chặt môi không dám đối mặt với mình, Hoàng Quốc Khánh đã đoán được cán cân trong lòng nàng đang nghiêng về đâu. Mặc dù vẫn luôn tự khuyên bảo bản thân, đối phương lựa chọn như vậy mới là chính xác nhất. Thế nhưng từ sâu trong nội tâm, hắn lại không tránh khỏi mà nảy sinh ra vô số tia oán niệm. Thậm chí khi nhớ tới những lời hứa hẹn mà thiếu nữ từng nói ra trước đây, Hoàng Quốc Khánh có cảm giác mình giống như là một thằng hề bị nàng cho lừa gạt vậy.



- Tiểu Linh, bất kể ngày hôm nay ngươi có quyết định như thế nào đi chăng nữa, ta cũng đều sẽ không hề trách cứ ngươi. Còn nhớ sinh nhật lần thứ mười của ngươi chứ? Lúc ấy chúng ta đã từng cam kết qua với nhau, nhất định sẽ cùng một chỗ để đi du ngoạn khắp hết cả mảnh đại lục này. Cho nên Tiểu Linh ngươi đừng có tự làm khó chính mình, đối với ta thì ngươi vẫn luôn là một người muội muội cực kì khả ái.

- Quốc Khánh ca...

- Không cần nói nữa! Nếu như ta may mắn vượt qua được khốn cảnh lần này, hy vọng ngươi vẫn sẽ tiếp tục cùng với ta đi thực hiện lấy hứa hẹn kia. Dù gì thì chúng ta mới chính là những người thấu hiểu lẫn nhau nhất không phải sao?

Bỏ mặt đằng sau giai nhân đang ngập tràn nước mắt, Hoàng Quốc Khánh lập tức lao thẳng về phía đám Trương gia hộ vệ, nhằm mục đích tranh giành cho bản thân một đường sinh cơ. Hắn biết Trương Nhật Nam sở dĩ chưa hạ lệnh t·ấn c·ông, chủ yếu vẫn là muốn nhân cơ hội này mà trêu đùa chính mình. Một khi đã như vậy, thay vì lựa chọn đứng yên tại chỗ để chờ c·hết, hắn quyết định sẽ dốc hết sức liều mạng một phen, chí ít còn có thể kéo thêm vài cái đệm lưng đi theo cùng.

Trông thấy Hoàng Quốc Khánh vung nắm đấm nhằm đúng vào bên này, một tên Trương gia thủ vệ vội vàng bày ra tư thế trụ vững, đồng thời khẽ nghiêng đầu qua để né tránh đi một đòn toàn lực đang đến gần. Không chờ cho thiếu niên kịp thời thu quyền trở về, hắn lập tức hóa bàn tay thành trảo nhanh chóng khóa chặt lấy khớp vai của đối phương. Bị địch nhân bắt trúng ngay điểm yếu, Hoàng Quốc Khánh chỉ hơi nhíu mày một cái, sau đó liền chuẩn xác xoay lại thân hình, dùng khuỷu tay công kích thẳng vào vị trí mà trái tim đối thủ đang được che đậy.

Đứng trước nguy cơ can hệ đến tính mạng, tên Trương gia thủ vệ chẳng còn cách nào khác đành phải buông lỏng bàn tay, hốt hoảng thoái lui về phía sau vài bước nhằm giữ vững khoảng cách an toàn. Nhìn xem bản thân đã tạo ra lợi thế không nhỏ, Hoàng Quốc Khánh ngay tức khắc hít sâu vào một hơi, dự định thừa thắng tiến lên để đè ép lấy đối phương. Tuy nhiên chưa chờ cho hắn có thể nở nụ cười cao hứng, hai gã thủ vệ khác đã theo mỗi hướng trái phải bất ngờ đập tới, với ý định ngăn chặn tên thiếu niên trước mặt thành công xông khỏi tửu lầu.

Đối diện việc cùng một lúc bị hai gã địch nhân đánh lén, lần này đến lượt Hoàng Quốc Khánh không cam lòng phải thay đổi chiêu số của mình. Khéo léo vặn eo để cho một bên phi cước sượt qua người, thế nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc, hắn sẽ chẳng thể nào mà né tránh được công kích từ phía còn lại. Rơi vào tình cảnh không còn gì để mất, Hoàng Quốc Khánh vội vàng đan chéo hai cánh tay vào nhau, dùng phần tiếp điểm cứng rắn hứng chịu toàn bộ uy lực do một cước kia mang đến.

Bởi vì phải phòng thủ trong tư thế bị động, lại thêm việc tu vi giữa đôi bên là chưa tới mức sai biệt quá nhiều, do đó không quá ngạc nhiên khi Hoàng Quốc Khánh đã bị đối thủ cho đẩy lùi một đoạn dài. Mặc dù may mắn tránh để b·ị đ·ánh trúng những nơi yếu hại, thế nhưng cùng lúc đó từ hai cánh tay hắn cũng dần bắt đầu truyền về sự đau đớn khó tả. Nhanh chóng điều tiết lại nhịp thở của mình, Hoàng Quốc Khánh thừa biết rằng, hiện tại không có quá nhiều thời gian để lo lắng cho những v·ết t·hương vụn vặt này.

- Quốc Khánh ca cẩn thận!

Ngay khi Hoàng Quốc Khánh muốn một lần nữa xung kích trở về, tiếng kinh hô mà Dương Mỹ Linh phát ra giống như một hồi chuông cảnh báo, khiến cho toàn thân hắn không khỏi giật bắn cả lên. Chẳng kịp suy nghĩ thêm gì nữa, Hoàng Quốc Khánh lập tức nhào người sang một bên, đồng thời trực tiếp lăn vòng trên mặt đất bất kể hình tượng đã trở nên cực kì khó coi. Mặc dù đã làm ra phản ứng rất nhanh, tuy nhiên hắn vẫn cảm nhận được một trận kình phong mạnh mẽ từ sau lưng đang đập tới. Vừa rồi chỉ cần hành động chậm chạp thêm một chút thôi, nhiều khả năng xương sống của hắn đã bị địch nhân cho đánh gãy rồi.