Chương 40: Xung đột
Có thể nói, việc trông thấy Trương Nhật Nam xuất hiện đã hoàn toàn phá hỏng tâm tình tốt đẹp của hai người. Đặc biệt nhất là Dương Mỹ Linh, khi mà từ nãy tới giờ nàng vẫn đang bị đôi mắt dâm tà của đối phương cho xoi mói lấy. Đây không phải là lần đầu tiên thiếu nữ rơi vào trong tình cảnh xấu hổ giống như thế này. Trên thực tế, chính nàng mới là một trong những nguyên nhân khiến Hoàng Quốc Khánh bị gã trước mặt cho nhằm vào nhiều như vậy.
Khoác lên mình một bộ trường bào hai lớp có màu lam nhạt, ngang hông còn được buộc thêm chiếc đai lưng với những viên ngọc nhỏ đính kèm lên trên. Theo từng nhịp bước chân di chuyển, một bên khóe miệng của Trương Nhật Nam đã bắt đầu nhếch dần lên, thoạt nhìn qua thì chỉ có thể dùng hai từ “càng rỡ” để hình dung lấy. Điều đáng nói ở đây chính là việc, chi tiết này vậy mà lại xuất hiện ở một gương mặt ngựa trông khá dài. Nó vô tình dẫn tới một sự thật mười phần đáng buồn, đó là vẻ quý khí vốn có trên thân đối phương đã chậm rãi biến mất, thay vào đấy lại là một nét nham hiểm dễ làm cho người ta sinh lòng chán ghét.
- Dương cô nương không ngại nếu ta ngồi bên cạnh ngươi chứ?
Không để cho Dương Mỹ Linh kịp đáp lời, đám thủ hạ do Trương Nhật Nam mang tới đã vô cùng tự giác động thân, một bên vội vã kéo sẵn ghế ra, trong khi một bên thì nhanh chóng lau sạch sẽ nó để chờ đợi chủ tử ngồi vào. Nhìn xem đối phương chưa qua bản thân đồng ý đã tự tiện đi đến gần thế kia. Mặc dù trong lòng thiếu nữ khá là khó chịu, thế nhưng sau cùng nàng cũng lựa chọn giữ im lặng lấy mà chẳng nói thêm gì. Là một người thông minh, Dương Mỹ Linh biết rất rõ sự chênh lệch hiện tại giữa đôi bên là lớn đến mức độ nào. Nếu như ngày hôm nay dám thẳng thừng làm mất mặt Trương Nhật Nam, đừng nói là nàng và thân nhân của mình, thậm chí Hoàng Quốc Khánh cũng sợ là khó lòng mà thoát thân được.
Tuy thiếu nữ đã tự cam chịu ủy khuất vì cái nhìn đại cuộc, đáng tiếc là một người khác thì trái lại không có được giác ngộ giống như nàng. Vốn dĩ thù nhân cũ gặp mặt đã mười phần đỏ mắt, bây giờ còn phải chứng kiến đối phương đánh chủ ý tới thanh mai trúc mã của mình, thử hỏi Hoàng Quốc Khánh làm sao có thể nhẫn nhịn thêm được nữa chứ. Lại nói, cả hai cũng đều xuất thân từ các đại gia tộc lớn trong thành. Mặc dù Hoàng gia rất khó mà sánh bằng với Trương gia, thế nhưng điều này không đồng nghĩa với việc, hắn sẽ chấp nhận co rụt cổ lại để cho người ta muốn làm gì thì làm.
- Đi sang chỗ khác mà ngồi, ở đây chúng ta không hoan nghênh ngươi!
Khẽ giật nhẹ đôi vai làm ra một bộ dáng cực kì bất ngờ, Trương Nhật Nam vừa thu hồi vẻ cười đùa ngả ngớn, vừa chậm rãi quay đầu hướng về phía Hoàng Quốc Khánh ở bên này. Đối diện với ánh mắt tràn ngập địch ý đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn trước tiên liền dùng bàn tay vỗ vỗ lên vầng trán có phần nhô ra, sau đó lại thở dài một tiếng giống như là vô cùng tiếc nuối vậy. Mãi tới khi phát hiện thấy Hoàng Quốc Khánh đã đỏ hết cả mặt lên vì phẫn nộ, lúc này Trương Nhật Nam mới không tình nguyện lắm mà chép chép lấy miệng nhằm đáp trả lại lời nói vừa rồi.
- Hắc hắc! Ta còn hiếu kì là ai đang lên tiếng đâu, hóa ra chính là đỡ không nổi nhị công tử đây nha. Chập chập, nghe nói lần trước ngươi bị Hồ gia đệ tử cho một chiêu hạ gục khỏi lôi đài. Hiện tại ai kia vậy mà vẫn chưa chịu trở về nhà để diện bích hối lỗi, ngược lại còn dám lung tung nhảy nhót khắp nơi như thế này. Xem ra ngoại trừ danh xưng phế vật vốn có, ta còn phải tặng thêm cho ngươi hai chữ “mặt dày” nữa mới được.
Bởi vì Trương Nhật Nam không có ý định đè thấp tiếng nói, cho nên toàn bộ những lời trên đều đã rơi vào trong tai đám khách nhân đang ngồi gần đấy. Vốn dĩ ngay từ đầu liền có không ít người đã nhận ra thân phận của một bàn bên này, tuy nhiên vì không có gì can hệ nên chẳng một ai muốn đi qua bắt chuyện cả. Bây giờ sau khi đã nghe thêm Trương Nhật Nam vạch trần, dù là những tu sĩ mới đến Mạch ngọc thành cũng không nhịn được mà bắt đầu chú ý sang đây.
Thế là chỉ mất tầm vài chục giây ngắn ngủi, Hoàng Quốc Khánh liền trở thành nhân vật tâm điểm nhất trong cả gian tửu lầu. Vô số thanh âm nhỏ to liên tục bàn tán, hàng loạt đôi mắt tò mò cùng một lúc đổ dồn về, tất cả đều chẳng khác gì những ngọn đuốc đang châm ngòi lên lửa giận nơi nội tâm hắn vậy. Điều càng đáng buồn bực hơn nằm ở chỗ, những thứ mà Trương Nhật Nam vừa mới phanh phui ra lại hoàn toàn là sự thật. Do đó dù cho rất muốn cường ngạnh phản bác, thế nhưng Hoàng Quốc Khánh cũng không có cách nào để mà phủ định lấy đối phương.
Nguyên lai từ rất lâu, giữa ba gia tộc lớn ở Mạch ngọc thành liền tồn tại một điều quy cũ bất thành văn. Đó là cứ cách mỗi nửa năm, bọn hắn sẽ cử hành lấy một lần thi đấu lôi đài, nhằm mục đích nhường cho thế hệ trẻ có cơ hội tranh tài với nhau. Lần gần nhất mà nghi thức trên diễn ra chính là ở hai tuần trước đây. Thời điểm ấy, Hoàng Quốc Khánh đã gặp phải một tên tộc nhân thuộc về Hồ gia chi thứ. Kết quả sau cùng thì chẳng cần phải nhắc lại làm gì, khi mà hắn đã trở thành trò cười ở trong mắt của vô số người.
Đáng tiếc, mọi chuyện vẫn chưa chịu dừng lại ở đấy. Cũng do tự thân quá mức phế vật, từ đó dẫn tới toàn bộ Hoàng gia cùng một chỗ bị mất mặt trước đám đông. Ngay lập tức, Hoàng Quốc Khánh đã bị cha mình hạ lệnh cấm túc, không cho phép hắn tự ý đi ra bên ngoài. Phải chờ tới thời khắc quan trọng, khi mà Hoàng gia rơi vào cảnh thiếu người để điều phối, lúc này hắn mới được phân công cho nhiệm vụ, lĩnh đội đi áp tải trở về kho những dược liệu mà thượng tầng ban phát xuống. Mặc dù vẫn luôn biết phần lớn lỗi lầm đều nằm ở bản thân mình. Thế nhưng khi chính diện bị Trương Nhật Nam cho trào phúng, thiếu chút nữa Hoàng Quốc Khánh đã không kiềm nén được sự xao động trong lòng.
- Chuyện của ta không cần phiền phức Trương tam thiếu ngươi quan tâm. Thay vì tiêu tốn thời gian vào những việc vụn vặt như vậy, ta nghĩ ngươi vẫn là nên tập trung tinh lực để tìm cách mà thượng vị đi thôi.
Lần này ngược lại đến lượt Trương Nhật Nam lâm vào hoàn cảnh cứng họng không đáp lời được. Chỉ cần là người cư trú lâu tại Mạch ngọc thành đều sẽ biết một chuyện, Trương tam thiếu hắn vẫn luôn nuôi hy vọng để trở thành gia chủ ở đời tiếp theo. Không giống như Hoàng gia vốn dĩ nhân khẩu đơn bạc, dòng chính của Trương gia bên này có số lượng thành viên đông đảo hơn rất nhiều. Do đó sự cạnh tranh để trở thành người đứng đầu Trương gia là điều mười phần gay gắt. Nếu không phải đám tộc lão vẫn một mực canh giữ lấy, sợ là tình trạng của bọn hắn bây giờ đã chẳng hề yên ổn giống như mặt ngoài đang biểu hiện rồi.
Tất nhiên bằng vào tự thân năng lực, Trương Nhật Nam cũng được xem là một trong những cá nhân có triển vọng kế vị cao nhất. Bất quá khi đặt bên cạnh so sánh với hai gã con trai của đại bá hắn, người đang đảm nhiệm vai trò gia chủ Trương gia ở thế hệ này. Rõ ràng, những lợi thế mà Trương Nhật Nam nắm giữ trên tay là thấp hơn đối phương rất nhiều. Vốn dĩ đây đã trở thành một sự cấm kị đối với hắn, hiện tại còn bị tên phế vật kia kéo ra ngoài để làm trò tiêu khiển ngay trước mặt nhiều người. Rất nhanh từ chỗ vẫn còn mang theo dáng vẻ có phần lười biếng, thoáng chốc Trương Nhật Nam liền thay đổi hoàn toàn sắc mặt, trực tiếp áp sát về phía Hoàng Quốc Khánh, tựa như là muốn nuốt trọn đối phương vào người vậy.
- Hoàng gia đống bùn nhão, ngươi đây là đang muốn cùng với ta làm khó dễ đúng không?
Đứng trước thái độ uy h·iếp tới từ Trương Nhật Nam, Hoàng Quốc Khánh cũng dần dần bình tĩnh trở lại tâm tình. Kỳ thật, sau khi lỡ miệng nói trúng chỗ đau của tên này, trong lòng hắn đã bắt đầu sản sinh ra một chút hối hận. Dù sao thì bản thân chỉ vừa mới được tháo bỏ lệnh cấm, bây giờ chưa gì lại đi cùng người khác xảy ra xung đột, Hoàng Quốc Khánh tin tưởng h·ình p·hạt mà mình phải nhận nhất định không còn nhẹ nhàng giống như trước nữa. Mặc dù bản thân khá là e ngại mọi chuyện sẽ bị làm lớn lên, thế nhưng ngoài mặt Hoàng Quốc Khánh vẫn cố sức giữ lấy dáng vẻ cứng rắn, kiên quyết chẳng chịu lùi lại phía sau dẫu chỉ là nửa bước.
- Như thế nào, ngươi muốn đánh nhau có phải không? Đừng quên nơi đây chính là địa bàn của Hồ gia nha! Chẳng lẽ Trương tam thiếu ngươi hiện tại đã lớn lối tới mức, không thèm coi hai gia tộc khác ra gì hay sao?
Hoàng Quốc Khánh vốn còn tưởng rằng, sau khi nghe mình cảnh cáo như vậy, Trương Nhật Nam nhiều khả năng sẽ lựa chọn buông tha cho sự tình lần này. Tuy nhiên phản ứng tiếp theo mà đối phương làm ra ngược lại khiến cho hắn bất ngờ không thôi. Mang theo nụ cười mười phần quỷ dị, Trương Nhật Nam dùng ánh mắt giống như đang nhìn đồ đần để đánh giá lấy tên phế vật trước mặt. Ngay tại thời điểm mà nội tâm Hoàng Quốc Khánh càng lúc càng trở nên bất an, đột nhiên Trương Nhật Nam lại ôm bụng cười lên thật to, làm cho tất cả những người xung quanh đều chẳng hiểu đang xảy ra điều gì cả.
- Hắc hắc hắc! Mẹ của ta ơi, đến lúc này mà ngươi vẫn còn chưa biết rõ tình cảnh của mình nữa hả? Nói thật, nếu để cho ta phải xuống tay với một kẻ từ đầu tới cuối hoàn toàn mờ mịt u mê, ta đây thực sự còn là không nỡ mà hạ thủ đâu.