Chương 39: Oan gia ngõ hẹp
Trời dần vào mùa thu, những trận mưa cũng xuất hiện với tần suất mỗi lúc một nhiều hơn. Trải qua cả một đêm dài liên tục trút nước như vũ bão, mãi đến khi gần sáng thì thời tiết tại Mạch ngọc thành mới xem như bình ổn trở lại. Thái dương theo thời gian chậm rãi lên cao, từng tia nắng ban mai cũng bắt đầu lan tỏa ra khắp bốn phía xung quanh. Nhiệt độ tăng nhanh góp phần làm khô dần đi sự ẩm ướt vẫn còn tích tụ suốt từ buổi tối tới giờ. Thế nhưng quá trình trên lại vô tình làm nảy sinh ra một loại mùi kỳ quái, thứ khiến cho không ít người phải che mũi đi vì sự khó chịu mà nó mang đến.
Ngồi bên chiếc bàn gỗ đặt gần cửa sổ ở trên tầng hai của một tòa tửu lầu, lúc này gương mặt Hoàng Quốc Khánh tỏ vẻ khá là chán nản vì phải chờ đợi thức ăn được dọn lên. Buồn bực dõi theo dòng người đang qua lại phía dưới đường, nhìn xem bọn hắn khổ cực mà tránh né lấy những vũng nước đọng, chẳng hiểu sao tâm tình hắn ngược lại bắt đầu trở nên nhẹ nhàng hẳn đi. Nhất là kể từ khi trông thấy có kẻ bị tuấn mã chạy ngang hất văng vô số hắc thủy lên người, trong lúc bất giác khóe miệng Hoàng Quốc Khánh đã không nhịn được hơi hơi nhếch lên đôi chút.
An vị ở chỗ ngồi đối diện, Dương Mỹ Linh cũng tình cờ chứng kiến toàn bộ một màn này. Mặc dù trong lòng cảm thấy thanh mai trúc mã đem người khác ra làm trò tiêu khiển là không đúng. Thế nhưng với tư cách là bằng hữu đã cùng hắn chơi chung từ nhỏ, nàng biết rằng nội tâm của đối phương kỳ thật không hề xấu giống như vậy. Đến bây giờ Dương Mỹ Linh vẫn còn nhớ rõ, hình ảnh một đứa bé trai gầy gò mang theo nụ cười ngây ngô, chia sẻ chiếc bánh ngọt trên tay cho một gã ăn mày nằm ở ven đường. Cũng chính từ thời khắc ấy, nàng mới bắt đầu tháo dần xuống mọi sự lo lắng, chậm rãi cùng với hắn xây dựng nên mối quan hệ khăng khít không khác gì thân nhân.
Đáng tiếc, hoàn cảnh sống thật sự ảnh hưởng rất sâu sắc đến tính cách của một cá nhân. Liên tiếp phải hứng chịu lấy cái nhìn châm biếm tới từ đám người xung quanh, dần dần Hoàng Quốc Khánh đã chẳng còn biểu hiện ra ngoài dáng vẻ ôn nhu vốn có. Trên thực tế, đã từng không ít lần Dương Mỹ Linh vô tình trông thấy đối phương tỏ ra hứng thú khi nhìn về phía những cảnh tượng b·ạo l·ực. Thậm chí, có lúc nàng còn quan sát được trong đôi mắt hắn ẩn tàng lấy một nét cuồng nhiệt cực kì đáng sợ. Dương Mỹ Linh đoán đây hẳn là do áp lực quá mức đổ dồn lên người, từ đó mới dẫn tới việc nội tâm Hoàng Quốc Khánh phát sinh ra sự biến hóa to lớn như vậy.
Hơi khẽ dời đi ánh mắt sang phương hướng khác, thiếu nữ vội vàng cầm lên tách trà trước mặt nhấp một ngụm nhỏ xem như để thấm lại giọng. Mùi lá trà thơm kết hợp với chút ít vị đắng chảy trên đầu lưỡi giúp cho Dương Mỹ Linh trở nên thanh tỉnh hơn khá nhiều. Khéo léo đè ép xuống những nỗi bận tâm vừa mới hiện lên trong đầu, nàng tin tưởng một ngày nào đó Hoàng Quốc Khánh sẽ quay trở về với bản ngã chân chính của mình. Mặc dù quãng thời gian này nhiều khả năng là tương đối dài, thế nhưng Dương Mỹ Linh vẫn hy vọng, bản thân có thể ở bên cạnh đối phương để cùng chờ đợi cho đến giờ phút ấy.
- Quốc Khánh ca, thật khó tin ngươi sẽ thực hiện lời hứa sớm như vậy đâu. Nói thật, hôm qua ta cứ tưởng rằng ngươi chỉ là đang cố tình khách sáo mà thôi. Chẳng lẽ Phó thành chủ bên kia đã triệu kiến ngươi ngay trong đêm hay sao? Bằng không thì rất khó để giải thích được, vì lý do gì ngươi lại cùng với ta khánh công vào lúc này nha.
Kỳ thật Dương Mỹ Linh chỉ dự định trêu đùa vài câu nhằm khơi gợi ra chủ đề để trò chuyện. Tuy nhiên nàng chẳng thể nào ngờ tới, vốn dĩ trước đó vẫn còn thả hồn đắm chìm trong những suy nghĩ viễn vong, vậy mà sau khi nghe xong những lời nói trên, Hoàng Quốc Khánh liền giật mình đến mức đánh mạnh bắp đùi trúng vào thành bàn. Bởi vì động tĩnh tạo nên là không hề nhỏ, cho nên vài tên khách nhân đang ngồi gần đó cũng tò mò quay đầu sang xem xét. Bất quá khi chứng kiến ở đối diện chỉ là một đôi tình nhân trẻ không có gì lạ, đám người rất nhanh liền chẳng còn hứng thú mà thu hồi tầm mắt trở về.
- Quốc Khánh ca, ngươi có bị làm sao hay không?
Nhẹ nhàng xoa lấy chỗ đau ở trên chân, vừa rồi cũng do sự việc xảy ra quá mức bất ngờ, cho nên Hoàng Quốc Khánh còn chưa kịp căng cứng cơ bắp của mình lên để chống đỡ. Bằng không thì với cảnh giới Luyện thể trung kỳ trước mắt, hắn cũng chẳng phải rơi vào tình huống xấu hổ giống như bây giờ. Mất tầm gần chục giây trôi qua, khi mọi thứ đã dần bình ổn xuống, lúc này Hoàng Quốc Khánh mới bắt đầu đáp lại sự quan tâm tới từ thiếu nữ bên cạnh.
- Không sao! Chỉ do ta hơi sơ ý một chút mà thôi! Lúc nãy Tiểu Linh ngươi vừa hỏi ta điều gì? Nếu không ngại, ngươi có thể lặp lại thêm một lần nữa được chứ?
Là một nữ nhân vô cùng tinh tế, Dương Mỹ Linh không quá khó để nhận ra sự khác thường trong hành vi của Hoàng Quốc Khánh. Dựa vào phản ứng có phần thái quá khi trước, nàng đã ẩn ẩn cảm giác được đối phương đang cố ý che giấu đi một số chuyện nào đó. Mặc dù từ sâu trong nội tâm vẫn tồn tại không thiếu nghi ngờ. Thế nhưng lý trí vẫn kịp thời khuyên bảo thiếu nữ nên dừng lại, đừng vì lòng hiếu kì của bản thân mình mà vô tình đặt cả hai rơi vào hoàn cảnh khó xử.
May mắn là đúng lúc này tiểu nhị lại trùng hợp mang thức ăn lên, đây xem như là cơ hội để Dương Mỹ Linh uyển chuyển thay đổi chủ đề sang một hướng khác. Chu đáo đưa cho Hoàng Quốc Khánh bộ dụng cụ đã được bản thân lau sạch qua. Đợi tới khi đối phương đã bắt đầu động đũa, thiếu nữ mới mỉm cười chậm rãi thuật lại một lần những lời mà mình vừa nói trước đây.
- Ta đang thắc mắc là, tối hôm qua có phải hay không Phó thành chủ đã ban thưởng cho Quốc Khánh ca ngươi? Nếu không thì ai kia cũng chẳng thể nào mà hào phóng tới mức, mới sáng sớm ra đã đến tận nhà mời ta đi ăn chung giống như hiện tại rồi.
Nghe được thiếu nữ nhắc tới cha mình, hai mắt Hoàng Quốc Khánh bất ngờ hiện lên một vẻ cực kì bối rối. Tuy nhiên do Dương Mỹ Linh đang mải mê chú ý đến bát mì thịt bò ở trước mặt, cho nên khá là tiếc nuối khi mà nàng đã bỏ lỡ đi chi tiết quan trọng này. Mãi tới lúc thiếu nữ hướng sự tập trung về phía nam tử ngồi tại đối diện, những biểu cảm trên mặt hắn cũng đã quay trở lại với dáng vẻ bình thường. Cố gắng mỉm cười một cách thật là tự nhiên, Hoàng Quốc Khánh chỉ có thể gượng ép đáp lời mà chẳng dám đương đầu trực tiếp với ánh mắt sáng tỏ đang nhìn chằm chằm vào mình.
- Ân, tối hôm qua khi ta quay về đúng dịp gặp phải phụ thân. Biết được tin ta đã hoàn thành mỹ mãn nhiệm vụ, ông ấy liền đưa tặng ta một túi nhỏ linh thạch xem như khen thưởng lấy. Đúng rồi, lần này lệnh cấm c·hết tiệt kia cũng đã được phụ thân cho bãi bỏ. Chờ vài hôm nữa nếu có thời gian, ta nhất định sẽ dẫn ngươi sang Phiêu hương thành mua sắm thỏa thích một trận.
- Hi hi! Như vậy thì tốt quá rồi! Là chính miệng Quốc Khánh ca ngươi nói đấy nhé! Đến lúc đó cũng đừng có mà than phiền vì ta đã mua sạch túi tiền của ngươi nha!
Nhìn xem nụ cười hồn nhiên trên mặt Dương Mỹ Linh, trong lúc bất giác Hoàng Quốc Khánh cũng dần dần quên mất đi những điều mà phụ thân hắn từng nói vào tối qua. Ngay tại thời điểm mà Hoàng Quốc Khánh muốn vỗ ngực cam đoan với thiếu nữ, một đám người từ dưới tầng trệt đi lên đã thẳng thừng cắt ngang bầu không khí hài hòa đang có. Nguyên nhân chủ yếu nằm ở chỗ, kẻ cầm đầu trong đội ngũ kia lại là đối tượng mà cả hai vô cùng quen thuộc.
Chỉ thấy đám người vừa mới đến rất nhanh liền chú ý tới một bàn của Hoàng Quốc Khánh ở phía bên này. Không cần suy nghĩ quá nhiều, gã dẫn đầu liền ra hiệu cho bốn tên thủ hạ ở sau lưng cùng hướng sang vị trí mà hai người đang ngồi. Ngay tại khoảng cách còn rất xa, cặp mắt hắn cũng đã khóa chặt lên trên thân hình tràn ngập sức sống của Dương Mỹ Linh. Ngày hôm nay nàng mặc lấy một bộ y phục với tay áo khá rộng, trong khi phần hông thì được thiết kế cực kì bó sát, nhằm mục đích tôn vinh lên vùng eo thon cũng như bờ mông mười phần đầy đặn. Chỉ cần nhìn vào biểu hiện không khác gì sói đói của tên kia liền sẽ hiểu, sự hấp dẫn của thiếu nữ bây giờ là lớn đến mức độ nào.
Kỳ thật, cho dù là Hoàng Quốc Khánh hay Dương Mỹ Linh cũng đều không muốn bận tâm tới con ruồi đáng ghét đang đến gần. Đối phương gọi là Trương Nhật Nam, xuất thân từ dòng chính của một trong ba gia tộc lớn là Trương gia. Nói một cách dễ hiểu hơn thì cha hắn chính là em trai gia chủ Trương gia hiện giờ. Cũng do nắm giữ bối cảnh cứng chắc như thế, có thể nói tại Mạch ngọc thành này không có ai là Trương Nhật Nam không dám trêu chọc cả.
Bởi vì từ trước tới nay Trương gia vẫn luôn nhằm vào Hoàng gia, do đó số lần mà Hoàng Quốc Khánh phải chạm mặt với đối phương không phải là ít. Tất nhiên nếu so với anh trai Hoàng Hiếu Hòa vốn văn võ song toàn, hắn ở đây chẳng khác gì một quả hồng mềm dễ dàng bị người ta bắt nạt cả. Trong quá khứ, mượn lý do giữa thế hệ trẻ giao lưu với nhau, Trương Nhật Nam đã rất nhiều lần hướng về phía Hoàng Quốc Khánh so kè tu vi. Kết quả cuối cùng thì cũng chẳng cần phải bàn cãi làm gì, khi mà người nào đó liên tiếp phải trở thành trò cười trong mắt các thế lực tại Mạch ngọc thành.
- Hắc hắc! Sáng hôm nay chim hót vang trời, ta liền biết ngay là bản thân sẽ gặp phải may mắn mà. Quả nhiên, vừa mới dự định đi uống chút trà sớm thì liền gặp phải Dương cô nương ngươi, xem ra ông trời đây là đang cố tình muốn tác hợp cho hai người chúng ta kết thành một đôi đó nha.