Ta Muốn Làm Một Gã Thiện Lương Trùm Phản Diện

Chương 4: Kỳ quái mộng (1)




Chương 4: Kỳ quái mộng (1)

Tháng mười hai về đêm mười phần cô tịch, từng cơn gió rít gào giống như là điềm báo cho một điều gì đó không hay sắp sửa xảy ra. Vô số bông hoa tuyết từ trên trời cao chậm rãi hạ xuống mặt đất. Bọn chúng nhanh chóng phủ kín lấy toàn bộ vùng đất bên dưới, từ đó tạo nên một mảng bình nguyên trắng xóa ngút ngàn. Theo thời gian trôi qua, càng về khuya bầu không khí lại càng thêm vắng lặng. Từ nơi xa, thỉnh thoảng lại như có như không phát ra tiếng kêu “ken két” tất cả đều thêm góp phần làm cho lòng người ta trở nên lạnh giá.

Đêm nay ánh trăng không sáng lắm, một nửa vòng minh nguyệt thật khó khăn mới len lói ra khỏi những áng mây đen mịt mù. Nương theo một vài tia sáng nhỏ nhoi, có thể nhìn thấy hai bóng người đang lờ mờ xuất hiện bên trên đỉnh tuyết sơn. Một cái bóng trong đó đang cầm trong tay thanh trường kiếm, mũi kiếm hướng thẳng về phía người còn lại. Cơn mưa tuyết vẫn cứ tiếp tục rơi, tuy nhiên khi bọn chúng sắp sửa chạm vào thân ảnh kia, bất giác tất cả lại bị đẩy văng ra hai bên, thoạt nhìn qua giống như là có một bức tường vô hình đang che đậy cho vùng đất dưới chân nó vậy.

Không biết vì lý do gì, những cơn gió đang thổi lấy mỗi lúc một mạnh hơn. Rất nhanh mặt trăng đã có thể thoát khỏi sự giam cầm ở trên trời cao. Từng chòm sáng mang theo tính chất nhu hòa cấp tốc chiếu rọi vào màn đêm u ám. Đến lúc này, hai thân ảnh khi trước cũng đã hiện diện một cách rõ ràng hơn. Thoạt nhìn bọn hắn đều là những thanh niên tuổi ngoài đôi mươi. Người đang đứng có dáng ngoài khôi ngô, toàn thân hắn liên tiếp toát ra khí tức mạnh mẽ tựa như muốn thiêu đốt mọi thứ xung quanh mình. Khuôn mặt hắn không quá điển trai nếu không muốn nói là nhìn khá bình thường. Điểm đáng chú ý ở người này có lẽ là nụ cười nhếch miệng thể hiện rõ sự miệt thị hết thảy mọi thứ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, người này cũng bắt đầu có thêm động tác mới. Chỉ thấy hắn không ngừng bước ra từng bước chân vũng chãi, mũi chân thẳng tấp hướng về phía thân ảnh ở đối diện. Theo mỗi một nhịp di chuyển, khí thế của hắn lại liên tiếp kéo lên, từ trong ánh mắt hắn có thể nhìn thấy rõ sát khí và sự lạnh lẽo. Khi mà khoảng cách giữa đôi bên ước chừng chỉ còn bằng vài thước, hắn bỗng chốc dừng lại, từ trong khóe miệng cười tà kia chậm rãi phát ra những âm tiết thanh lãnh.

- Ha ha! Nguyễn Nguyên Mạnh, không nghĩ tới bản thân ngươi cũng có ngày hôm nay đi. Đường đường là Thiếu các chủ của Tố nữ các thế mà lại rơi xuống tình cảnh người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế này. Nể tình đồng môn giữa hai chúng ta, hiện tại ngươi có thể nói ra lời trăn trối sau cùng. Mặc dù ta sẽ không giúp ngươi thực hiện, nhưng mà ít ra vẫn có người cùng ngươi tâm sự nha. A ha ha!

Theo tầm mắt của người vừa lên tiếng, lúc này tại trước mặt hắn là một thanh niên đang chật vật ngồi phịch trên nền đất. Khắp thân hắn hiện giờ đều là thương tích, bộ trường bào màu đỏ nay lại càng thêm rực rỡ bởi lượng lớn máu toát ra từ trong cơ thể. Tuyết trắng đã bao phủ lấy mái đầu cũng như hai vai hắn, ngũ quan vốn dĩ anh tuấn theo thời gian dần trở nên tái nhợt đi do thoát lực. Mặc dù vậy, thanh niên vẫn mang theo vẻ mặt kiên nghị, nhìn thẳng vào hai mắt của nam nhân đối diện.

- Hoàng Quốc Khánh, Tố nữ các đối xử với ngươi không tệ, tại sao ngươi lại cõng rắn cắn gà nhà, hợp tác với người khác thâu tóm môn phái của mình?

- Gì? Ta nghĩ ngươi hiểu lầm một chuyện! Thực tế thì Bạch vân tông sớm đã là thế lực trong tay ta nha. Hiện tại hai môn phái đã sát nhập lại với nhau, vậy thì làm gì có việc ta phản bội Tố nữ các cơ chứ.

- Cẩu vật! Ngươi con cẩu vật này! Sư tôn sẽ không bỏ qua cho ngươi. Cứ chờ xem, một khi sư tôn biết rõ mọi chuyện, đến lúc ấy ta muốn nhìn xem ngươi còn đắc ý được hay không?

Vốn dĩ còn mang theo nụ cười tự tin, tuy nhiên sau khi nghe Nguyễn Nguyên Mạnh lên tiếng, khóe miệng Hoàng Quốc Khánh không khỏi co giật mấy lần. Chỉ vài giây sau đó, hắn bỗng nhiên cười phá cả lên, thậm chí sát khí khi trước nay còn phai mờ đi bởi sự mỉa mai và châm chọc. Không sai, từ trong mắt hắn, Nguyễn Nguyên Mạnh nhìn thấy rõ sự châm chọc. Tuy chẳng biết cụ thể nguyên do vì sao, thế nhưng ẩn ẩn trong nội tâm hắn luôn cảm thấy có đôi chút bất an.

- Ngươi cười cái gì? Đừng nói với ta hiện giờ ngươi đã tự cao đến mức xem thường thực lực của sư tôn đi? Nếu là như vậy, ta đây coi như không còn gì để nói nữa rồi.

- Ha ha! Thật là... Ta chẳng biết phải nói ngươi người này như thế nào đây? Thôi thôi, dù sao ngươi cũng không sống được thêm bao lâu, hôm nay ta nhất quyết làm người tốt một lần đi. Nên bắt đầu nói từ đâu nhỉ, đúng rồi ngươi có bao giờ tự hỏi vì sao Tố nữ các ban đầu chỉ có một mình ngươi là nam nhân chứ?

Vốn còn đang căm giận bừng bừng, tuy nhiên sau khi nghe được đối phương đáp trả, hai đồng tử trong mắt Nguyễn Nguyên Mạnh nhanh chóng co rút lại. Lúc này hắn không khỏi nhớ đến những gì đã trải qua trong vài năm trở lại đây. Có đôi lần hắn cũng tự đặt ra những giả thuyết về vấn đề này, thế nhưng ngay sau đó hắn đều phủ định bởi sự tôn kính đối với sư tôn mình. Tuy nhiên hiện giờ khi đang ở trong tuyệt cảnh, những gì Hoàng Quốc Khánh vừa nói lại như một cây búa gõ mạnh vào trái tim còn đang giả vờ ngây dại của hắn.

- Hừ, muốn g·iết cứ g·iết, đùng hòng ly gián tình cảm giữa ta và sư tôn.

- Chập chập! Ngươi rõ ràng sớm đã nảy sinh lòng nghi ngờ, thậm chí còn tự mình điều tra ngọn nguồn vấn đề không phải sao. Nói thật, nếu như ngươi dứt khoát hơn, sợ là người nằm trên mặt đất hiện tại lại chính là ta rồi.

Bầu không khí thoáng chốc trở nên trầm mặc, cả hai người đều nhất thời rơi vào trong yên lặng. Giống như Hoàng Quốc Khánh nói, Nguyễn Nguyên Mạnh quả thật biết một vài chuyện, thế nhưng hắn thà c·hết đi cũng không muốn tin tưởng những thứ kia. Đến giờ phút này, Nguyễn Nguyên Mạnh cư nhiên lại cảm thấy toàn thân thật nhẹ nhõm, có lẽ trên đời này đã chẳng còn gì cần phải lưu luyến nữa rồi. Chậm rãi thở ra một hơi, thanh niên bắt đầu thả lỏng thân thể của mình, đôi mắt hắn dần đóng lại, giống như đang chờ đợi một điều gì đó.

- Mỗi người đều có truy cầu riêng, hiện tại ngươi là người chiến thắng, muốn xử trí ta thế nào liền tùy theo ý ngươi thôi.

Trông thấy đối thủ mà bản thân ngày đêm mơ ước đánh bại nay lại đồi phế như thế, trong lòng Hoàng Quốc Khánh vậy mà cảm thấy cực kì khó chịu. Đừng hiểu lầm hắn đang thương hại đối phương, kỳ thật người này chỉ là tiếc nuối vì không thể nhục mạ Nguyễn Nguyên Mạnh mà thôi. Là một tán tu xuất thân bần hàn, trải qua vô số gian nan hắn mới đi đến địa vị như ngày hôm nay. Tuy nhiên trên đời này lại có những người vừa sinh ra đã nằm ở đỉnh của chuỗi thức ăn, bọn hắn không cần nỗ lực, không cần phấn đấu mà vẫn có đủ mọi đặc quyền xa xỉ. Chính bởi vì nguyên nhân trên, Hoàng Quốc Khánh mười phần căm ghét nhóm người kia, hắn từng tự hứa với lòng mình, một ngày nào đó sẽ kéo hạ bọn họ rời khỏi thần đàng, Nguyễn Nguyên Mạnh trước mặt cũng chỉ là một thành viên trong đó, hắn không phải là kẻ đầu tiên mà cũng chẳng phải là kẻ sau cùng.

- Tốt, nếu sư huynh đã quyết ý rời đi, sư đệ đây cũng không níu kéo thêm làm gì. Có điều trước khi xuất thủ, ta còn muốn mượn sư huynh một thứ không biết có được hay chăng?

- Ngươi muốn lấy gì thì cứ việc lấy đi, chỉ mong cho ta một cái thống khoái mà thôi.

- Hắc hắc! Nếu vậy tiểu đệ mạn phép xin mượn sư huynh thuần dương thể nha, dù sao ta còn cần dùng nó để cùng sư tôn song tu đâu.

Vốn dĩ một mặt lạnh nhạt chấp nhận hết thảy, tuy nhiên khi nghe đến đây, Nguyễn Nguyên Mạnh đã chẳng thể nào giữ nổi vẻ bình tĩnh được nữa. Nếu hắn không nghe lầm, con cẩu vật trước mặt còn muốn cùng sư tôn của hắn song tu. Phải biết trong lòng Nguyễn Nguyên Mạnh, sư tôn chính là người quan trọng nhất. Nàng không chỉ là thầy mà còn là mẹ chiếu cố hắn từ nhỏ cho tới bây giờ. Vì lý do đó nên khi biết nàng nuôi dưỡng mình chỉ để hấp thu lấy thuần dương khí, Nguyễn Nguyên Mạnh vẫn cứ âm thầm chấp nhận mà không hề làm ra hành vi phản kháng nào. Nếu như không phải ngày hôm nay Tố nữ các phát sinh biến cố, trong tương lai hắn cũng sẽ tìm cách dâng ra thuần dương khí cho sư tôn, xem như báo đáp lấy công ơn nuôi dưỡng của nàng.

- Cẩu vật, không cho phép ngươi làm nhục sư tôn! Nàng rõ ràng ưu ái ngươi như vậy, ngươi cư nhiên còn sinh lòng tà tâm với nàng, ngươi chẳng lẽ không sợ thiên lôi oanh đỉnh hay sao?

Chứng kiến sư huynh mình cuồng nộ rít gào, Hoàng Quốc Khánh lại càng cảm thấy toàn thân mười phần thư thái. Phải như thế chứ, con mồi phải giãy giụa thì cuộc đi săn mới thú vị nha. Hiện tại người sư huynh này nội tâm đã r·ối l·oạn, hắn quyết định cấp cho đối phương thêm một mồi lửa để mọi thứ thiêu đốt mãnh liệt hơn. Nhanh chóng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thứ, Hoàng Quốc Khánh tin chắc nó sẽ mang đến cho sư huynh mình một niềm vui thật bất ngờ.