Ta Muốn Làm Một Gã Thiện Lương Trùm Phản Diện

Chương 5: Kỳ quái mộng (2)




Chương 5: Kỳ quái mộng (2)

Bởi vì một mực chú ý đến động tác của Hoàng Quốc Khánh, rất nhanh Nguyễn Nguyên Mạnh liền thấy được “thành ý” mà sư đệ dành tặng cho mình. Chỉ thấy đó là một cái roi màu lục phỉ thúy, cán roi dài chừng một tấc, bên trên điêu khắc lấy hai đầu nhuyễn xà quấn chặt vào nhau. Ngay khi bàn tay Hoàng Quốc Khánh vừa chạm vào nó, họa tiết tiểu xà lập tức lóe sáng lên giống như muốn hoan nghênh chủ nhân của mình vậy. Cùng với đó, phần thân roi vốn dài hơn năm thước bắt đầu cuộn lại thành từng vòng tròn nhỏ bám vào hai đầu ngón tay của Hoàng Quốc Khánh.

Từ thời khắc đầu tiên nhìn thấy thanh roi kia, trái tim Nguyễn Nguyên Mạnh đã co bóp một cách vô cùng dữ dội. Là một trong số ít người ở bên cạnh sư tôn nhiều năm, hắn dĩ nhiên nhận ra đây chính là bổn mạng v·ũ k·hí của nàng. Cái gì gọi là bổn mạng v·ũ k·hí? Nói dễ hiểu thì bổn mạng v·ũ k·hí là thứ v·ũ k·hí không lệ thuộc vào chất liệu mà chỉ xem trọng tu vi người dùng. Nhờ vào bản thân tu sĩ không ngừng bồi dưỡng, đến một cấp độ nhất định thì loại v·ũ k·hí này sẽ không thua kém gì những thần khí hiếm thấy. Có thể nói, tại Long Việt đại lục, bổn mạng v·ũ k·hí chẳng khác gì đứa con thân sinh trong tay mỗi một vị tu sĩ.

- Vì sao trong tay ngươi lại có Phỉ thúy xà vĩ? Nói mau, có phải hay không ngươi giở trò xấu với sư tôn rồi hả?

Kỳ thật bản thân Nguyễn Nguyên Mạnh cũng thừa biết điều này là không có khả năng. Trước chưa nói sư tôn hắn tu vi cao cường, chỉ mỗi việc cấm chế bên trên Phỉ thúy xà vĩ thôi xem như đủ để khiến đối phương ăn mệt nhọc rồi. Hiện tại tên kia có thể tự do thao túng nó, đến bước này thì Nguyễn Nguyên Mạnh nào còn có thể lừa dối lòng mình thêm được nữa chứ.

- Ha ha! Nói ra những lời kia, bản thân sư huynh ngươi không cảm thấy thật nực cười hay sao? Thôi được rồi, để ta giúp ngươi xác nhận thêm lần cuối. Đồ chơi này chính là sư tôn tự tay trao tặng cho ta. À đúng rồi, nàng còn nói với ta, chờ ta thu xong thuần dương khí từ ngươi, hai chúng ta sẽ cùng nhau trải qua tình phúc song tu nha.

- Là như thế sao...

Lúc này Nguyễn Nguyên Mạnh đã không biết nên diễn tả tâm trạng bản thân như thế nào nữa. Vị sư tôn mà hắn luôn kính trọng bấy lâu vậy mà cùng nam nhân khác mưu hại chính mình. Chẳng lẽ nàng không biết rằng chỉ cần nàng mở lời, hắn nhất định sẽ hai tay dâng ra thuần dương khí hay sao? Chẳng lẽ hơn hai mươi năm sinh sống cạnh nhau còn so ra không bằng một đệ tử vừa thu nhận chưa quá một năm ư? Nói thật hiện giờ Nguyễn Nguyên Mạnh cảm thấy mười phần uất ức. Nếu bản thân là một phế vật, hắn sẽ âm thầm nuốt xuống sự bất công này, nhưng mà toàn bộ Bắc châu không ai không biết, hắn chính là một thiên tài ngàn năm có một cơ chứ. Nhiều năm qua Nguyễn Nguyên Mạnh thậm chí còn mang về cho Tố nữ các không ít tư nguyên, vậy mà giờ đây người đứng đầu môn phái lại lựa chọn từ bỏ hắn, thật sự khiến cho lòng người ta lạnh giá mà.

- Như thế nào rồi sư huynh kính mến của ta, đáp án này đủ để khiến ngươi hài lòng chứ? Còn một chuyện quên nói cho ngươi biết, sư tôn đã đồng ý đề bạt ta lên làm Thiếu các chủ, ngươi nói ta phải làm gì để cảm tạ nàng đây nha?

Nếu muốn dùng từ ngữ nào đó để diễn tả nội tâm Nguyễn Nguyên Mạnh lúc này, có lẽ chỉ có hai từ “nguội lạnh” là xem như hợp lý nhất mà thôi. Hắn không biết Hoàng Quốc Khánh nói những thứ kia có thật sự hay không. Đối với hắn hiện tại mà nói, hình tượng sư tôn đáng kính ngày nào giờ đây hoàn toàn tan vỡ rồi. Hắn tự bảo với lòng mình không được suy nghĩ lung tung, thế nhưng thỉnh thoảng những hình ảnh sư tôn cùng Hoàng Quốc Khánh ân ái lại bất chợt hiện ra ngay ở trong đầu. Nguyễn Nguyên Mạnh hiện tại chỉ muốn hét lên thật to, hắn muốn phát tiết ra hết thảy nỗi lòng của mình.

Ở phía đối diện, Hoàng Quốc Khánh tất nhiên không biết nội tâm sư huynh đang sôi trào. Mang theo tư thái từ trên cao nhìn xuống, hắn đang tận hưởng lấy cảm giác của sự ưu việt, thứ mà hắn vẫn đang truy cầu từ bấy lâu. Kỳ thật những gì vừa rồi Hoàng Quốc Khánh nói chỉ là nửa thật nửa giả. Nói chính xác hơn, sư tôn vì nghĩ đến tình xưa nên chỉ cho phép hắn c·ướp lấy thuần dương khí sau đó sẽ thả đi Nguyễn Nguyên Mạnh. Việc cùng nàng song tu hay là những hành vi nhục mạ đối phương trên thực tế là do hắn tự chủ trương thêm mà thôi. Dĩ nhiên bản thân Hoàng Quốc Khánh rất tự tin một ngày nào đó mình sẽ chinh phục được vị mỹ nữ sư tôn kia.

Quay trở lại với thực tại, trông thấy sắc mặc Nguyễn Nguyên Mạnh lúc thì xanh lúc thì trắng, Hoàng Quốc Khánh mặc dù rất hả hê nhưng hắn vẫn biết đêm dài thì lắm mộng. Nhanh chóng thu Phỉ thúy xà vĩ vào trong nhẫn trữ vật, Hoàng Quốc Khánh nắm chặt thanh trường kiếm trong tay, chuẩn bị kết liễu sư huynh của mình. Tuy nhiên có lẽ vì quá đắc ý mà hắn không chú ý đến, đôi mắt Nguyễn Nguyên Mạnh hiện tại mười phần dữ tợn. Từng cái mạch máu liên tiếp phồng to lên, giăng kín toàn bộ đôi đồng tử đã chuyển sang màu đỏ đậm. Nếu Hoàng Quốc Khánh cẩn thận hơn, có lẽ hắn sẽ không dám buông thả sự phòng bị giống như hiện tại rồi.

- Là các ngươi bức ép ta, đã như thế thì hãy cùng một chỗ xuống hoàng tuyền vậy... Sư tôn, ngươi nuôi dưỡng ta hơn hai mươi năm, ta vốn dĩ nên phụ trợ ngươi đột phá, đáng tiếc ngươi nay đã trở mặt vô tình vậy thì tất cả cứ xem như chấm dứt ở đây đi thôi.

Đang lúc Hoàng Quốc Khánh dự định dùng bí pháp rút ra thuần dương khí trên người Nguyễn Nguyên Mạnh, bất giác dị biến lại nổi lên khiến hắn nhất thời cũng không biết nên làm thế nào. Chỉ thấy vùng đan điền đối phương bắt đầu phát ra nhiệt khí, khuôn mặt hắn cũng đã chuyển sang màu đỏ sẫm, bên trên đó hiện phủ đầy những đường gân xanh trông vô cùng đáng sợ. Là một tu sĩ, Hoàng Quốc Khánh tất nhiên biết hiện tượng này có ý nghĩa ra sao. Không một phút chần chờ, hắn ngay lập tức xông lên phía trước nhằm mau chóng khống chế lại tình hình.

- Đáng c·hết! Ngươi vậy mà muốn tự bạo! Chẳng lẽ ngươi không muốn hỗ trợ sư tôn đột phá hay sao?

- Ha ha! Đã muộn! Ta trời sinh thuần dương thể, thuần dương thể là gì ngươi biết không? Nếu ta muốn tự bạo cho dù là cường giả Ly phàm cảnh có đến đây cũng phải bó tay chịu trận chứ đừng nói chỉ là một cái phế vật như ngươi.

- Sư huynh ngươi đừng nghĩ quẫn, sư tôn một mực yêu chiều ngươi, hiện giờ ngươi lại phụ lòng nàng nhất định nàng sẽ cực kì thương tâm nha.

- Ha ha! Là như vậy sao? Hoàng Quốc Khánh, ngươi xem ta là hạng người gì? Đến giờ phút này ngươi còn muốn dùng lời ngon ngọt lừa dối ta. Lúc nãy ngươi nói muốn cùng người đàn bà kia song tu đúng không, vậy nếu không có thuần dương khí của ta liệu ngươi có còn được thỏa tâm nguyện chứ hả? A ha ha!

Để mặc cho đối phương không ngừng điểm tay vào từng huyệt vị trên cơ thể mình, Nguyễn Nguyên Mạnh vẫn cứ xem thường mà chẳng có một tia ý nghĩ ngăn cản nào. Giống như hắn vừa nói, thuần dương thể có rất nhiều bí mật mà người ngoài chẳng thể nào thấu hiểu được. Đừng nói là Hoàng Quốc Khánh, dù cho nữ nhân kia đến đây cũng đừng hòng thu được lợi lộc gì. Bất chợt nghĩ đến nàng, Nguyễn Nguyên Mạnh lại cảm thấy trái tim mình đau nhói. Không biết từ lúc nào, hai hàng huyết lệ đã tràn đầy trên gương mặt anh tuấn, bên trong đó có bi thương, có oán hận, có đau khổ mà cũng có bất lực. Nếu không phải là người trong cuộc, liệu mấy ai đủ khả năng giải bày những thứ cảm xúc ngổn ngang này đây.

- Đáng c·hết! Nhanh dừng lại! Tên khốn nạn nhanh dừng lại mau! Vì cái gì ta không tìm thấy huyệt vị của ngươi? Vì cái gì? Vì cái gì...

- Ha ha! Cùng một chỗ đến hoàng tuyền với ta nào sư đệ thân ái!

Không để cho Hoàng Quốc Khánh kịp hiểu ra chuyện gì, Nguyễn Nguyên Mạnh đã nhanh chóng nắm chặt lấy hai bàn tay đối phương. Vài giây sau đó, toàn bộ thuần dương khí trong người hắn đều dồn về phía đan điền, nhiệt độ trong phạm vi xung quanh hai người liên tiếp bị kéo căng lên. Đến thời điểm này, Hoàng Quốc Khánh cũng xem như nhận rõ tình cảnh của mình. Hắn chẳng thể nào ngờ tới, một thoáng thất thần vậy mà để lại nguy cơ to lớn nhu vậy. Trong lúc cấp bách, hắn cố gắng vùng thoát khỏi hai cánh tay trông như kìm sắt đang bám chặt mình. Đáng tiếc là đối với một kẻ đã liều cả mạng sống như Nguyễn Nguyên Mạnh tới nói, mọi nỗ lực kia cũng chỉ là sự giãy giụa trong tuyệt vọng mà thôi.

- Thả ta ra! Mau lên! Mau thả ta ra!

Giờ phút này Hoàng Quốc Khánh thật sự luống cuống rồi, trông thấy con mồi khi nãy nay bất ngờ trở nên ngoan cường, hắn thật sự không biết phải làm ra ứng biến kiểu gì. Hiện tại trong lòng hắn nào còn một chút tự tin hay chế nhạo như lúc trước chứ, có chăng đàu óc hắn bây giờ chỉ hy vọng sớm thoát khỏi nơi quỷ quái này thôi. Nhận thấy bản thân trong thời gian ngắn là không thể nào tách rời được, hắn dự định câu thông với nhẫn trữ vật nhằm lấy ra pháp bảo cứu mạng. Có lẽ nếu là những người khác còn có khả năng để Hoàng Quốc Khánh lật bàn, đáng buồn thay đối thủ của hắn lần này là một thiên tài thật sự.

- Đừng phí công làm gì! Thuần dương khí của ta đã thấm thấu vào cơ thể ngươi. Hiện tại tinh thần ngươi và nhẫn trữ vật đã bị chia cắt, cho dù trong tay ngươi có pháp bảo cứu mạng cũng xem như vô dụng mà thôi.

- Không! Không thể nào! Sư huynh xin hãy buông tha ta! Nếu ngươi muốn, ta có thể hỗ trợ ngươi tán tỉnh sư tôn nha. Ngươi yên tâm, bàn về dụ dỗ nữ nhân thì sư đệ đây dám tự tin vượt qua vô số người.

Nếu không nói ra những lời này có lẽ Hoàng Quốc Khánh còn có tiềm tàng một đường sinh cơ. Đối với một kẻ xem tình cảm là lợi thế như hắn sẽ chẳng thể nào hiểu được, đồ vật kia đối với Nguyễn Nguyên Mạnh quan trọng đến mức độ nào. Hắn không biết mình đối với sư tôn là cái gì tình cảm, thế nhưng khi hắn nghĩ tới nàng thà lựa chọn một tên cặn bã thay vì bản thân mình, Nguyễn Nguyên Mạnh chỉ còn nước cắn răng nuốt lấy toàn bộ sự oán hận vào lòng. Không dài dòng thêm nữa, sau khi nhận thấy vùng đan điền đã bắt đầu đau nhói, hắn ngay lập tức ngửa mặt lên trời cao, hét to một tiếng dài vang vọng.

- Vĩnh biệt sư tôn! Đồ nhi và ngươi từ nay không ai nợ ai nữa rồi!

- Không! Ta còn chưa có muốn c·hết mà!

Một loạt tiếng “bùng bùng” nổ ra đánh tan cả màn đêm đông cô quạnh. Đỉnh tuyết sơn trong nháy mắt đã bị san bằng quá nửa, vô số bụi mù cùng với tuyết đọng bị hất văng lên làm cho toàn bộ vùng không gian gần đó nhanh chóng rơi vào trong hỗn loạn. Từng tảng đất đá nương theo lực ném mạnh mẽ mà đổ bộ xuống phía dưới chân núi, cùng với đó là một tầng mây hình nấm bất ngờ thiêu đốt lên, khiến cho cảnh vật gần đó vô tình bị chiếu sáng trong vài giây ngắn ngủi. Có lẽ đám mây kia đang tàn phá thân thể của một thanh niên đối với trần thế tràn đầy oán niệm. Có lẽ bên trong đó cũng có một người không cam lòng với kết cục ở hiện tại. Thế nhưng như vậy thì sao chứ? Tất cả mọi thứ nếu đã sinh ra thì sẽ có ngày mất đi, những thứ này đều là một phần trong vòng tuần hoàn to lớn trên toàn bộ mảnh đại lục này mà thôi.