Ta Muốn Làm Một Gã Thiện Lương Trùm Phản Diện

Chương 3: Nguyễn Nguyên Mạnh




Chương 3: Nguyễn Nguyên Mạnh

Trong lúc mấy vị trưởng lão còn bận mải mê thương thảo ở tại phòng nghị sự. Ngay trên tầng ba mươi hiện giờ, có một thiếu niên đang ngồi khoanh lấy hai chân tĩnh tọa mười phần nghiêm túc. Người này tên gọi Nguyễn Nguyên Mạnh, đồng thời cũng chính là Thiếu các chủ mà những nữ nhân kia thường xuyên đề cập đến.

Nơi đây là một căn phòng vô cùng rộng rãi, thoạt nhìn chí ít cũng phải hơn mấy trăm thước vuông. Toàn bộ căn phòng được trang trí theo một cách khá là đơn sơ nếu so với quy mô của nó. Ngoại trừ quang thạch vốn không thể thiếu ra, trong phòng này thứ nhiều nhất lại chính là một loạt các loại tủ và kệ. Bọn chúng được sắp đặt ở hai bên vách tường với mục đích chủ yếu là cất chứa từng loại sách cổ cũng như thẻ ngọc.

Từ cửa chính đi vào, đập vào mắt đầu tiên là một cái đỉnh đang tỏa ra khói thơm nghi ngút. Chỉ thấy đồ vật kia cao gần đến ngực của một người trưởng thành. Trên thân nó được khắc lên đầy những dạng họa tiết của nhiều loài linh thú. Tất nhiên thứ quý nhất không phải là bản thân chiếc đỉnh này mà phải là loại hương liệu đang được thắp bên trong nó. Nếu để các tán tu khác nhìn thấy thứ này, chắc hẳn bọn hắn đều sẽ chảy hết nước bọt ra vì thèm khát. Đây hiển nhiên không phải là thứ hương liệu bình thường, trên thực tế nó có cái tên khá hay là “An thần hương”.

Giống như tên gọi của nó, An thần hương giúp cho tu sĩ dễ dàng tập trung tinh thần khi đang ở trong trạng thái tu luyện. Cần phải biết rằng, tâm trí của mỗi người chưa bao giờ chịu yên tĩnh cả. Có đôi lúc trong đầu người ta sẽ xuất hiện từng tiếng nói thì thầm, có đôi khi lại là những suy nghĩ linh tinh không đâu vào đâu. Nói vậy để thấy, nếu để những thứ tạp nham kia quấn lấy, tốc độ tu luyện của tu sĩ sẽ giảm đi một cách rõ rệt.

Vượt qua chiếc đỉnh hương có tác dụng ổn định tâm thần kia, ngay tại chính giữa gian phòng là một cái đệm tròn đủ chỗ cho ít nhất mười người ngồi vào đó. Hiện giờ Nguyễn Nguyên Mạnh đang dùng tư thế hoa sen yên vị ở trên đấy. Chỉ thấy bàn chân phải của hắn bắt chéo lên bắp đùi trái, trong khi bàn chân trái thì bắt chéo qua bắp đùi phải. Tại nơi giao tiếp giữa hai gót chân, hai bàn tay hắn lại đan xen vào nhau và tựa nhẹ lên đấy. Theo thời gian trôi qua, từng nhịp hô hấp thật sâu và đều đặn liên tiếp nhau nổi lên, điều này chứng tỏ đối phương đang trầm mê hoàn toàn vào trong minh tưởng.

Thử dời tầm mắt lên cao một chút, có thể thấy thiếu niên cũng mặc một bộ trường bào gần giống với những người khác bên trong Tố nữ các. Vẫn là màu sắc đỏ sậm kết hợp với nếp gấp trắng, có lẽ điểm khác biệt duy nhất nằm ở chỗ đây là kiểu trang phục dành cho nam tính mà thôi. Giống như Trần Mỹ Vân, chiếc cổ áo của thiếu niên cũng dựng thẳng đứng một cách đầy ngạo nghễ. Tuy nhiên phía trước ngực trái người này lại không đính kèm theo huy hiệu tượng trưng cho thân phận. Trái lại ngay tại vị trí đó chỉ thêu lên mỗi một chữ “Mạnh” mà thôi.



Mặc dù phần lớn cơ thể đã bị quần áo bao phủ, thế nhưng bằng mắt thường vẫn có thể thấy, người này có tỷ lệ thân hình cực kì cân đối. Khuôn mặt thiếu niên chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng đã xuất hiện những đường góc cạnh khá là rõ nét. Hắn có ngũ quan cân xứng, đôi mắt sắc bén cùng với chiếc cằm hơi gầy cho thấy đây là một nam tính tràn đầy mị lực. Hắn có một đầu tóc bạc trắng, phần hai bên mép tóc được vòng qua lỗ tai và buông lỏng ở phía trước ngực. Bên trên đỉnh đầu hắn thì buộc một búi tóc cao, bộ phận chân tóc thả dài đến quá vai, tất cả như để góp thêm phần làm tăng lên tính lãng tử cho thiếu niên này.

Theo thời gian trôi qua, từng dòng nhiệt lưu theo hướng từ dưới chiếc đệm tròn liên tiếp rót vào trong thân thể người ngồi bên trên nó. Dưới sự dẫn dắt tới từ thiếu niên, bọn chúng rất nhanh liền hội tụ về khu vực đan điền ngay ở vùng bụng. Tuy nhiên không chờ cho những thứ này an ổn vị trí, ngay lập tức lại có một dòng hàn lưu khác theo đường cũ cũng bắt đầu chảy vào trong đan điền. Cứ như thế, hai chủng khí lưu có đặc tính hoàn toàn trái ngược nhau, luân phiên nhau thẩm thấu đến từng tấc da thịt trên người thiếu niên. Mặc dù vậy, gương mặt anh tuấn kia vẫn giữ vững nét trầm tĩnh vốn có, thoạt nhìn thì hắn thậm chí còn không có bất cứ sự khó chịu nào.

Kỳ thật không phải Nguyễn Nguyên Mạnh cường hãn đến mức bỏ qua hết những sự giày vò cả trong và ngoài cơ thể. Nguyên nhân chủ yếu là bởi hắn đã quá quen thuộc với phương thức rèn luyện như thế này rồi. Cần phải biết rằng, cư dân tại Long Việt đại lục kể từ mười ba tuổi trở đi sẽ bắt đầu bước chân lên con đường tu luyện. Hiện nay thiếu niên đã ngoài mười sáu, nói cách khác thì hắn đã thực hiện theo cách như vậy hơn ba năm liền.

Quá trình tu luyện linh lực tại mảnh đại lục này được chia ra làm chín cấp độ. Theo tứ tự từ thấp đến cao, những cấp bậc kia bao gồm Luyện thể, Luyện khí, Luyện thần, Quy nguyên, Xung cảnh, Ngự không, Khai vực, Ly phàm và Nhập thánh. Trong số đó, ba giai đoạn trước có thể xem là bước đầu tiên đặt nên nền tảng cơ sở nhất, quyết định xem tiềm lực thăng tiến của một người về lâu về dài là như thế nào.

Giống như trước đây đã từng đề cập qua, tu sĩ tư chất tầm thường phải tiêu hao vô số năm tháng mới có thể vượt qua được vách ngăn trên. Sở dĩ Nguyễn Nguyên Mạnh tuy rằng mười sáu tuổi đã đạt đến Luyện thần cấp bậc một phần lớn cũng là do cách rèn luyện khổ cực kia. Tuy nhiên vẫn còn một bí mật mà có lẽ cả mảnh đại lục này chẳng mấy ai biết đến. Thậm chí Nguyễn Nguyên Mạnh cho rằng, chính nguyên nhân đó mới là thứ thật sự khiến hắn có thiên phú vượt trội hơn so với vô số người.

Có một sự thật là linh hồn của Nguyễn Nguyên Mạnh vốn dĩ không thuộc về thế giới này. Nhiều năm về trước, một thanh niên phổ thông trên Địa Cầu bất ngờ đột tử ngay trong lúc ngủ. Cứ ngỡ như mọi chuyện sẽ chấm dứt tại đấy, thế nhưng thanh niên không ngờ tới sau khi mở mắt ra một lần nữa, hắn vậy mà đã đi đến một vùng đất hoàn toàn xa lạ. Khi ấy linh hồn Nguyễn Nguyên Mạnh đã nhập vào trong thân thể của một đứa trẻ chỉ tầm vài tháng tuổi. Nói theo cách dễ hiểu hơn thì thanh niên ngày nào đã sống lại cho bản thân thêm một cuộc đời mới.

Vốn là một xuyên việt giả, Nguyễn Nguyên Mạnh có ưu thế vượt trội về sự cường đại đến từ lực lượng linh hồn. Mặc dù quá trình xuyên qua vô cùng bị động, nhưng mà trong lúc bất tri bất giác, hắn đã thôn phệ luôn cả linh hồn của cổ thân thể hiện tại. Cũng bởi vì nguyên nhân trên, ngay từ khi còn bi bô tập nói, bản thân hắn kỳ thật đã vượt qua xa so với những đứa trẻ ở cùng lứa tuổi rồi. Cứ như vậy, giống với một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, Nguyễn Nguyên Mạnh tận dụng lấy quãng thời gian hơn mười năm trên lệch kia để không ngừng tiếp thu những tri thức mới cũng như chậm rãi lớn mạnh linh hồn lực của mình.

Quay trở lại với ba cấp bậc tu luyện cơ sở nhất. Đầu tiên là Luyện thể, đây có thể xem như cảnh giới mà người ta chỉ tập trung vào việc tăng cường thể phách làm chủ đạo. Đối với người dân tại Long Việt đại lục, việc sở hữu một cổ thân thể rắn chắc chính là nền tảng để làm nên những thành tựu sau này. Mặc dù vậy, không phải ai cũng có đủ kiên nhẫn cũng như tài nguyên để xây dựng một cách hoàn mỹ căn cơ của mình.

Như đã biết, mỗi người sau khi sinh ra sẽ có khoảng ba trăm đốt xương lớn nhỏ. Tuy nhiên theo thời gian trôi qua, số lượng này sẽ giảm dần và sau cùng còn lại ước chừng hai trăm linh sáu cái. Điều này cũng có thể giải thích cho lý do vì sao nhân loại phải chờ đến năm mười ba tuổi thì mới có thể chính thức tu luyện. Nói kỹ hơn một chút thì Luyện thể chia làm hai giai đoạn nối tiếp nhau là cương gân và thiết cốt. Ứng với mỗi giai đoạn trên là các phương thức rèn luyện mười phần hà khắc. Không quá đáng khi nói, quá trình này chẳng khác gì đang tái tạo lại cơ thể của một người.

Mục tiêu sau cùng của cấp bậc Luyện thể là đúc nên một bộ nhục thân bền chắc, từ đó có thể đảm nhiệm vai trò như là vật thể chứa đựng linh lực. Thông thường thì người ta sẽ dùng ngoại lực đánh lên các bộ phận trên cơ thể. Chờ sau khi bọn chúng sắp sửa đạt đến giới hạn, khi ấy người ta mới bắt đầu sử dụng các loại dược vật để tiến hành cải thiện cường độ nhục thân. Chính vì lẽ đó, nếu tu sĩ không có đủ sự nhẫn nại cũng như các loại tài nguyên phụ trợ thì rất khó hoàn thiện hết quá trình rèn luyện thân thể này. Trên thực tế, có rất nhiều người bởi vì nhiều nguyên nhân mà chỉ có thể mài giũa một phần gân cốt của mình. Đối với những cá nhân như thế, việc muốn tu luyện đến các cảnh giới cao hơn về sau là hầu như không có khả năng.

Nguyễn Nguyên Mạnh may mắn hơn nếu mang ra so với những người bên trên khá nhiều. Ngay sau khi xuyên qua, hắn đã xuất hiện bên trong Tố nữ các rồi. Thời điểm ấy không biết vì lý do gì, Thái thượng trưởng lão của họ lại mang về một nam hài, thậm chí nàng còn dùng quyền uy tuyệt đối, lực áp các trưởng lão khác để đưa hắn lên địa vị Thiếu các chủ giống như hiện tại. Mặc dù trong Tố nữ các lức đó vẫn còn lời ra tiếng vào, nhưng theo thời gian càng dài, khi Nguyễn Nguyên Mạnh lớn dần lên thì lực ảnh hưởng của hắn cũng tăng cao một cách rõ rệt. Mãi cho đến khi hắn đủ tuổi tu luyện, thời điểm này cả Tố nữ các hầu như đều thống nhất ưu tiên tài nguyên cho hắn rồi. Về phần tính nhẫn nại đi, một kẻ kiếp trước thuộc tầng dưới chót của xã hội, hiện giờ nếu có cơ hội mới thì làm sao còn chê bai hay chối từ cơ chứ.

Trải qua giai đoạn Luyện thể, tu sĩ có thể bắt đầu thử dẫn dắt linh lực đi qua từng đoạn kinh mạch và huyệt vị bên trong cơ thể mình. Quá trình trên gọi là Luyện khí hoặc cũng có thể hiểu nôm na là dẫn khí. Sở dĩ tu sĩ phải trải qua quá trình trên là bởi vì thời điểm đầu linh lực và nhục thân nhân loại là hai khía cạnh không thể tương dung với nhau. Linh lực vốn dĩ tồn tại tự do bên trong không khí, đối với người mới tu luyện tới nói, việc hấp thu nó là cực kì khó khăn. Thông thường tu sĩ sẽ phải nhờ vả trưởng giả có kinh nghiệm, dùng linh lực trong cơ thể đối phương giúp bản thân tạo ra một lối mòn. Trải qua nhiều lần lặp đi lặp lại, đến một lúc nào đó, cơ thể non nớt sẽ tự nhiên làm quen với việc tiếp dẫn linh lực đi vào. Thêm một lần nữa, Nguyễn Nguyên Mạnh lại nắm giữ ưu thế vượt trội ở cảnh giới này. Phải biết rằng, người đã giúp hắn dẫn khí không phải ai khác mà chính là sư tôn của hắn, một vị cường giả cấp bậc Ly Phàm.

Sau cùng là cảnh giới Luyện thần, kỳ thật đây mới là bước khó nhất trong ba bước đầu tiên. Nói theo một cách dễ hiểu thì mục đích của cảnh giới này đơn giản chính là rèn luyện để linh hồn làm chủ thân thể và linh lực. Mặc dù vậy, không phải ai cũng dễ dàng vượt qua được rào cản như lạch trời kia. Đối với những ai có linh hồn lực yếu kém tới nói, việc phải dành từ năm đến mười năm để hoàn thành vốn không phải là chuyện gì hiếm có. Ở phương diện này, vốn dĩ có ưu thế tiên thiên như Nguyễn Nguyên Mạnh cũng cần dành một năm thời gian mới xấp xỉ xông quan thì đủ hiểu nó khó khăn như thế nào rồi.

Quay trở lại với hiện tại, nhờ vào các loại trận pháp được thiết kế tinh vi, vô số dòng năng lượng thuộc hai thái cực khác nhau không ngừng gội rửa lên thân thể Nguyễn Nguyên Mạnh. Đây là cách rèn luyện mà sư tôn đã an bài cho hắn, Nguyên Mạnh chỉ biết bằng cách này có thể kích phát toàn bộ thể chất đặc thù của mình mà thôi. Kỳ thật trước đây Nguyễn Nguyên Mạnh cũng không quá để tâm tới vấn đề này. Đối với hắn khi ấy mà nói, cứ nghe theo lệnh sư tôn, chậm rãi tu luyện để một ngày nào đó đạt đến cảnh giới giống với nàng là được rồi. Thậm chí hắn còn thường xuyên dành ra một ít thời gian rãnh rỗi, tranh thủ ngẫm nghĩ lại những ký ức đã qua ở kiếp trước. Cũng nhờ vào những lần như thế, hắn mới có thể đưa ra nhiều ý kiến nhằm phát triển Tố nữ các theo một cách mới hoàn toàn.

Tuy nhiên cuộc sống của thiếu niên đã dần dần thay đổi, nói chính xác hơn thì trên thân Nguyễn Nguyên Mạnh xuất hiện một vài chỗ khác thường. Không biết vì sao, cứ cách một đoạn thời gian, trong đầu hắn lại đột nhiên hiện lên những hình ảnh vừa quen thuộc mà cũng vừa xa lạ. Lúc đầu hắn chỉ cho rằng bản thân mình gặp phải ảo giác, nhưng mà theo tần suất đồ vật kia xuất hiện mỗi lúc một nhiều, Nguyên Mạnh biết bản thân mình gặp phải vấn đề lớn rồi.