Ta Muốn Làm Một Gã Thiện Lương Trùm Phản Diện

Chương 38: Hoàng Quốc Khánh




Chương 38: Hoàng Quốc Khánh

Bầu trời hoàng hôn đang được nhuộm dần bởi một màu cam đỏ óng ánh. Nương theo chút ít tia sáng còn sót lại khi mà thái dương chuẩn bị lặn xuống, ở phương xa từng cánh chim nhỏ bắt đầu ríu rít nối đuôi nhau bay trở về tổ sau cả ngày dài kiếm ăn mệt mỏi. Vô số thanh âm véo von liên tiếp từ nhiều hướng cùng một lúc phát ra, bọn chúng đóng vai trò tương tự như những tiếng còi tự nhiên, báo hiệu cho thời điểm chuyển giao giữa ngày và đêm đã sắp sửa đến gần.

Trên một con đường lớn được trải đầy đá mịn, lúc này có không ít tu sĩ đang hối hả đẩy nhanh tốc độ, nhằm mục đích kịp thời tiến vào Mạch ngọc thành ngay trước khi bóng đêm buông xuống. Nổi bật giữa dòng người hiện tại là đội ngũ gồm mười chiếc xa vận, tất cả đều được kéo đi bởi những con hắc ngưu với vóc dáng cực kì khỏe mạnh. Mặc dù tốc độ của bọn chúng không phải là quá nhanh, đã thế lại còn cường ngạnh mà chiếm lĩnh lấy vị trí trung tâm nhất. Tuy nhiên đám tu sĩ đang theo sau cũng chẳng dám vượt lên để cùng sánh vai, đơn giản là bởi toàn bộ đội xe đều đã được treo lên những lá cờ xí có thêu chữ “Hoàng”.

Đi tại phía trước đội ngũ là hai con tuấn mã một đen và một trắng. Ngồi bên trên chúng nó lúc này là một cặp nam nữ, thoạt nhìn thì tuổi tác vẫn còn chưa quá đôi mươi. Trong đó, người thiếu niên đang cưỡi trên hắc mã có vẻ bề ngoài tương đối gầy gò. Hắn mang theo một mái tóc hơi ngã về nâu sắc, phần trước mặt được uốn thành những lọn xoăn rợn sóng khẽ áp sát vào hai bên lỗ tai. Điều này khiến cho gương mặt với đôi gò má cao đã trung hòa đi phần nào sự thiếu cân xứng. Kết hợp những chi tiết trên, lại cộng thêm đôi mắt sói cùng với cánh mũi dọc dừa, có thể đoán được sau khi trưởng thành đối phương chắc hẳn sẽ là một vị mỹ nam tử chính hiệu.

Song hành bên cạnh thiếu niên là một tên thiếu nữ tràn ngập khí tức tươi mát của tuổi trẻ. Nàng sở hữu gương mặt thanh tú với đôi mắt lấp lánh được tô điểm bởi hai hàng lông mi cong dài. Nước da trắng hồng làm nền cho chiếc mũi cao và đôi môi đỏ mộng, trong khi tại dưới khóe miệng của nàng còn xuất hiện thêm một nốt ruồi duyên trông vô cùng hấp dẫn. Theo mỗi nhịp bạch mã tiến lên, phần đuôi tóc thiếu nữ đang được buộc hờ cũng đi cùng với đó mà tung bay lấy. Từ trên đỉnh của vầng trán hơi ngắn, có ba đường tóc thắt bím được kéo dài mãi đến tận vùng xương gáy. Điều này giúp cho nàng vừa có vẻ ngây ngô, đồng thời lại vừa pha trộn vào một chút khí khái nam nhi hào phóng.

Không những là một đôi tuấn nam mỹ nữ, cả hai người còn mang theo phong thái thong dong, trông khác biệt hoàn toàn so với các tán tu thông thường. Nếu như thiếu niên đang khoác lên mình một bộ cẩm y có phần rộng rãi, vậy thì toàn thân thiếu nữ lại được bao trọn trong lớp trang phục bó sát vào người. Mặc dù thời gian hiện tại đã khá là muộn, thế nhưng cả hai vẫn tỏ ra tương đối ung dung, không ngừng nói cười qua lại tạo nên bầu không khí vô cùng vui vẻ.

- Quốc Khánh ca, lần này sau khi áp tải dược liệu đến nơi, tin tưởng ngươi sẽ được gia tộc khen thưởng không ít nha.

Tiếp nhận nụ cười chân thành tới từ thiếu nữ, Hoàng Quốc Khánh chỉ hơi nhẹ gật đầu xem như tán đồng. Bất quá từ sâu nơi đáy mắt hắn, một chút vẻ trầm tư đột nhiên hiện ra nhưng rất nhanh liền bị cho đè ép xuống. Đối với chi tiết này, dù cho là nữ tử hay là đám hộ vệ gần đó cũng đều không hề phát giác được. Trong mắt bọn hắn bây giờ, thiếu niên vẫn đang mang theo tư thế mười phần lười biếng, giống như là chẳng thèm bận tâm đến bất cứ chuyện gì vậy.

- Ha ha! Có lẽ sẽ được ban tặng kha khá linh thạch đi! Tới lúc đó nếu Tiểu Linh ngươi muốn, chúng ta có thể cùng ăn chung một bữa thật no nê nha.

- Hi hi! Có người bao ăn uống lẽ tất nhiên ta phải tận tình hưởng dụng rồi. Đáng tiếc là mỹ thực ở đây đơn giản quá, so với Phiêu hương thành bên kia rõ ràng kém xa hơn rất nhiều.

Nhìn xem Dương Mỹ Linh chép chép miệng làm ra vẻ tưởng niệm, Hoàng Quốc Khánh cũng không tự giác nhớ tới những món ngon bên trong Túy Nguyệt tửu lầu. Đừng nhìn cả hai tòa thành nằm ở lân cận nhau, thế nhưng khi xét về mức độ thoải mái thì Mạch ngọc thành chẳng thể nào sánh bằng đối thủ được. Mặc dù bản thân Hoàng Quốc Khánh chính là nhị công tử của Hoàng gia, kể từ khi sinh ra liền được hưởng lấy những đãi ngộ hơn người. Tuy nhiên do phần lớn hàng hóa trong thành đều đã bị cao tầng chi phối, cho nên tại đây không phải lúc nào linh thạch cũng phát huy ra được giá trị của mình.

- Như vậy đi! Trước mắt chúng ta cứ ăn tạm một bữa lót dạ đã! Chờ sau khi phụ thân bãi bỏ lệnh giới nghiêm, đến lúc ấy ta lại mang ngươi sang Phiêu hương thành chơi đùa một phen được không?

- Ân, hy vọng ngày đó sẽ đến sớm đi! Lại nói Phó thành chủ cũng thật là, rõ ràng chuyện lần trước Quốc Khánh ca ngươi chẳng hề có lỗi lầm gì, vậy mà ngài ấy lại còn bày ra lệnh cấm, không cho phép ngươi tự tiện đi ra khỏi thành nữa chứ.

Nghe được thanh mai trúc mã thay mình nói lời bất bình, dù cho trong lòng Hoàng Quốc Khánh cực kì thư thái nhưng cũng chẳng dám biểu hiện quá mức rõ ràng. Dù sao thì bên cạnh còn có không ít hộ vệ đang nhìn chăm chú, nếu như lúc này hắn thật sự tỏ vẻ đắc ý vong hình, vậy thì sợ là thời gian mà bản thân bị cấm đoán nhất định sẽ còn kéo dài thêm nữa.

Chứng kiến thiếu niên lén lút ám chỉ với mình, Dương Mỹ Linh tất nhiên cũng biết tình cảnh khó xử mà hắn phải đối mặt hiện giờ. Ngay tại thời điểm nàng muốn lên tiếng an ủi đối phương vài câu, bất chợt bóng dáng Mạch ngọc thành cao lớn đã dần dần hiện ra ở trong tầm mắt của đám người. Buồn bực nuốt trở lại lời muốn nói vào lòng, Dương Mỹ Linh chỉ đành hướng về phía Hoàng Quốc Khánh đổi giọng, với ý định thúc giục hắn tăng thêm tốc độ lên đường.

- Quốc Khánh ca, trời đã bắt đầu tối xuống, chúng ta vẫn là nên sớm vào thành đi thôi.

Trông thấy đích đến đã còn cách mình không quá xa, Hoàng Quốc Khánh khẽ gật đầu xem như đồng ý với lời đề nghị của thiếu nữ. Nhanh chóng quay sang kiểm kê lại đội ngũ một lần cuối, sau khi đã đảm bảo tất cả vẫn một mực ổn thỏa, lúc này hắn mới tập trung khí tức, cao giọng động viên tâm tình của đám người xung quanh.

- Đối diện chính là Mạch ngọc thành, mọi người hãy khẩn trương thêm một chút nữa nào. Càng vào thành sớm bao nhiêu, chúng ta lại càng nhanh chóng nhận lấy khen thưởng bấy nhiêu. Đến lúc ấy, tất cả có thể tha hồ mà nở mày nở mặt ở ngay trước vợ con của mình nha.

- Tuân lệnh nhị công tử! Chúng huynh đệ mau nhanh tay nhanh chân lên!

Cứ như vậy, bằng vào hai con tuấn mã lao v·út dẫn đường, đám hắc ngưu theo sau cũng bắt đầu háo hức gầm rú chứng tỏ không chịu thua kém lấy. Chẳng mấy chốc, bức tường thành cao gần chục thước đã hiên ngang đứng ở trước mặt của đám người. Bởi vì một trong hai tên thủ vệ canh cổng chính là Hoàng gia tử đệ, cho nên khi trông thấy cờ xí của gia tộc mình đang phất phới nơi xa, hắn đã nhanh chóng mở rộng cả hai cánh cửa thành nhằm chờ đợi đội xe tiến vào.

Cùng với tên tộc nhân trước mặt gật đầu chào hỏi, Hoàng Quốc Khánh hơi khẽ ghìm xuống cương ngựa trước khi dẫn đầu đoàn người nhập thành. Do đây là Hoàng gia đội xe, cho nên theo quy định sẽ được miễn bỏ hết thảy các thủ tục kiểm tra thông thường. Cũng bởi nguyên nhân như vậy, mặc dù tên Trương gia thủ vệ ở bên cạnh rất muốn làm khó dễ một chút, đáng tiếc là hắn vẫn chẳng thể tìm được cơ hội nào để mà giở trò cản trở cả. Không thèm bận tâm đến ánh mắt xem kỹ tới từ một gã tôm tép nhỏ nhoi, chờ thêm vài phút để cho con hắc ngưu cuối cùng đi qua cửa, lúc này Hoàng Quốc Khánh mới nhìn sang Dương Mỹ Linh, cùng nàng nói lời cáo biệt để chuẩn bị quay trở lại tổ trạch của mình.

- Chúng ta tách ra tại đây vậy! Tiểu Linh ngươi hãy mau chóng về nhà! Sáng mai sau khi giao phó xong với phụ thân, ta sẽ tự mình đi tìm đến ngươi.

- Ân, ta chờ Quốc Khánh ca tới để bao ta ăn ngon đấy nhé!

Vẫy vẫy tay tạm biệt thiếu niên, Dương Mỹ Linh mỉm cười mang theo hai tên thủ vệ rẽ sang một hướng khác so với đám đông. Nhìn xem bóng lưng thanh mai trúc mã càng lúc càng xa, mãi đến khi đối phương đã hóa thành một chấm đen nơi cuối tầm mắt, Hoàng Quốc Khánh mới ra hiệu cho đội ngũ tiếp tục lên đường đi về phía Hoàng gia tổ trạch.

Qua hơn mười phút không có bất cứ biến cố nào xảy ra, cuối cùng tất cả cũng thành công kết thúc lấy nhiệm vụ lần này. Sau khi gặp mặt tộc lão trông giữ kim khố, Hoàng Quốc Khánh liền tranh thủ cùng với đối phương ghi chép lại danh sách dược liệu do bản thân vừa vận chuyển vào. Đến lúc này, hắn mới không nhịn được mà thả lỏng toàn bộ cơ thể khỏi những áp lực đã đặt ra trước đó. Mỉm cười nói lời từ biệt với vị tộc lão còn đang cặm cụi làm việc, Hoàng Quốc Khánh bắt đầu chậm rãi dạo bước thẳng về hướng đình viện thuộc quyền sở hữu của mình.

Dọc theo đường đi, mỗi khi gặp phải những tên đệ tử gác đêm, mặc kệ thái độ mà đám người này đối với bản thân là ra làm sao, Hoàng Quốc Khánh cũng đều dùng lấy một bộ mặt lạnh nhạt để ứng phó lại. Bởi vì thiên phú tu luyện quá mức yếu kém, mười tám tuổi vẫn chỉ mới là Luyện thể cảnh trung kỳ, cho nên địa vị của hắn tại Hoàng gia thật sự vô cùng lúng túng. Tuy ngoài mặt là con trai gia chủ hiện giờ, thế nhưng tu vi thực chất lại còn thua xa những tộc nhân phổ thông. Theo một lẽ hiển nhiên, nhiều năm qua Hoàng Quốc Khánh đã phải hứng chịu không ít sự dè bỉu nhằm thẳng vào người. Nhất là trong hoàn cảnh ở phía trên vẫn còn tồn tại một vị huynh trưởng, người được cho rằng đã hoàn mỹ kế thừa hết những điều tốt đẹp nhất từ vị phụ thân kia, khỏi phải nói cuộc sống mà Hoàng Quốc Khánh từng trải khó khăn đến mức độ nào.

Đối mặt với bầu không khí có phần cô quạnh, Hoàng Quốc Khánh chỉ có thể thở dài một cách tràn đầy bất đắc dĩ. Đạp từng bước chân một lên trên những phiến đá thân thuộc, bỗng chốc nội tâm hắn lại cảm thấy một sự nặng nề rất khó diễn tả bằng lời. Bởi vì mải mê đắm chìm trong hàng loạt suy tưởng lung tung, do đó Hoàng Quốc Khánh cũng chẳng biết bản thân đã về đến nhà từ lúc nào. Hoảng hốt nhìn xem tấm biển có ghi số mười hai ở phía trên, hắn không khỏi bật cười giống như đang tự mỉa mai lấy chính mình.

Chứng kiến cánh cửa nhà vẫn một mực đóng kín, bên trong đó thì hoàn toàn tối đen thoạt nhìn cực kì thiếu sức sống, Hoàng Quốc Khánh đoán là đoạn thời gian gần đây chẳng có một ai đến nơi này để tìm mình. Đưa tay phủi nhẹ đi lớp bụi bặm đang bám trên khóa cửa, sau vài lần thao tác hắn cũng thành công mở ra đại môn để tiến vào. Mất chút ít thời gian nhường cho căn nhà trở nên thông thoáng hơn, chờ tới khi cảm thấy mọi thứ đã dần lắng xuống, lúc này Hoàng Quốc Khánh mới chậm rãi bước đến vị trí vốn được đặt những viên quang thạch. Bất quá ngay tại thời điểm hắn dự định thắp sáng gian phòng, một giọng nói từ phía sau lưng đột ngột truyền đến, làm cho hắn thiếu chút nữa liền cho rằng có người muốn công kích mình.

- Ta chờ ngươi về rất lâu rồi!