Ta Muốn Làm Một Gã Thiện Lương Trùm Phản Diện

Chương 37: Lựa việc mà làm




Chương 37: Lựa việc mà làm

“Vù vù vù” hàng loạt tiếng gió véo von nối tiếp nhau bất ngờ phát ra, đây giống như là điềm báo rằng thời tiết đêm nay không phải quá mức yên bình. Nhìn xem một vài phiến lá xanh theo cửa sổ bay thẳng vào trong phòng, đi kèm với đó còn có kha khá giọt nước mát lạnh đang ồ ạt đập tới, Nguyễn Nguyên Mạnh ngay lập tức phất tay ra hiệu cho Hắc Kiếm khoan hãy hồi báo sự tình.

Cất bước rời khỏi chiếc ghế dựa được làm từ gỗ quý, hắn nhanh chóng đảo mắt quan sát một vòng cảnh sắc xung quanh Túy Nguyệt tửu lầu. Ánh trăng khi trước vốn dĩ vẫn còn sáng tỏ, hiện tại lại bất ngờ bị một vầng mây đen cho che phủ lấy. Mặc dù vậy, nhờ vào ưu thế từ trên cao nhìn xuống, Nguyễn Nguyên Mạnh vẫn có thể chứng kiến tình cảnh nước mưa đang dội rửa lên từng mái nhà. Đầu tiên chỉ là một chút điểm thấm ướt, thế nhưng theo thời gian trôi qua càng dài, dần dần đã có không ít dòng suối nhỏ chảy thẳng vào các rãnh sâu ở bên dưới.

Bởi vì trời đổ mưa tương đối chóng vánh, lúc này một bộ phận cư dân trong thành đang nháo nhào cả lên để tìm nơi trú ngụ. Những người có tu vi thấp bắt đầu loay hoay lấy ra đồ vật tiến hành che chắn, trong khi kẻ sở hữu năng lực mạnh mẽ thì vô cùng tự ngạo mà vận chuyển cương khí bảo hộ cho bản thân. Nói chung nhờ vào ánh sáng vàng nhạt mờ ảo do các trụ quang thạch mang tới, Nguyễn Nguyên Mạnh cũng xem như may mắn có dịp được thưởng thức phong cảnh phố phường nhộn nhịp nơi biên thùy.

Đưa tay kéo nhẹ tấm rèm che xuống một nửa nhằm tránh cho hai nữ nhân bên cạnh bị ảnh hưởng, cơ thể hắn thì hơi tiến lên phía trước một bước để ngăn chặn lấy bộ phận còn thừa lại. Buông thả mặc kệ cho mấy lọn tóc trắng nương theo gió phất phơ, Nguyễn Nguyên Mạnh không giấu được vẻ thích thú khi hứng trọn từng trận nước mát xối thẳng vào người. Đối diện với tình huống trước mắt, cả Dương Tuyết lẫn Hắc Kiếm đều chẳng hề tỏ ra một chút bất ngờ nào. Dù sao thì chỉ cần là người thân cận với vị Thiếu các chủ này đều sớm biết, hắn có một niềm ham mê rất đặc thù đối với cảnh mưa rơi.

- Được rồi, Hắc Kiếm ngươi hãy hồi báo nhiệm vụ của mình đi!

Ngắm nhìn bóng lưng Nguyễn Nguyên Mạnh, không hiểu vì sao trong lòng Hắc Kiếm lại luôn ẩn ẩn xuất hiện một loại cảm giác, giống như là bản thân đang phải đối mặt với Thái Huỳnh Diễm My vậy. Mặc dù tu vi giữa đôi bên là cực kì sai biệt, thế nhưng từ khí thế cho đến phong cách nói chuyện, Hắc Kiếm bất ngờ phát hiện ra cả hai thật sự tồn tại rất nhiều chỗ tương đồng. Có lẽ cũng do nguyên nhân như vậy, thái độ của nàng đối với vị thiếu chủ trước mặt lại càng thêm cung kính hơn mấy phần.

- Bẩm Thiếu các chủ, sau khi ngài cùng với Dương trưởng lão rời đi, đám người kia vẫn còn tiếp tục kéo dài tranh đấu lấy. Hai gã tán tu dùng lý do vì huynh đệ báo thù, đột nhiên thi triển ra rất nhiều thủ đoạn ác liệt, tựa như là muốn cùng địch nhân của mình liều mạng vậy.

- Lúc đầu người tên Bùi Hải vẫn còn cố ra sức để trấn an lấy những kẻ này. Thế nhưng càng về sau thì sự tình lại càng trở nên mất kiểm soát. Nhất là kể từ khi đồng bạn của hắn bị một gã tán tu cho kích thương, đối phương liền không còn giữ được sự tỉnh táo như trước, bắt đầu vận dụng ra những chiêu số cay độc nhằm đáp trả lại. Cuối cùng, ngay tại thời điểm mà đôi bên đều đã xuất hiện không ít thương tổn, vệ binh lại đúng lúc kéo đến tiến hành ổn định xuống tình hình.



Nghe đến chi tiết này, Nguyễn Nguyên Mạnh bất chợt mở to đôi mắt vốn dĩ vẫn còn đang khép hờ lấy. Mọi chuyện quả nhiên diễn biến giống hệt như trong dự liệu của hắn. Trước tiên là tạo ra xung đột, sau đó lại mượn cớ chấp pháp để bắt giữ mục tiêu. Rõ ràng, hắc thủ sau màn đã bố trí xuống một cục diện hướng thẳng vào Bùi Hải nhóm người. Nếu như hắn đoán không sai, nhiều khả năng đối phương sẽ tiếp tục tung ra những con bài khác, từ đó tận dụng một cách triệt để lợi thế vừa mới được tạo ra này.

- Thái độ của những người kia đối với đám thủ vệ như thế nào? Là ngoan ngoãn nghe theo bọn hắn sắp đặt, hay lại là ra sức phân trần nhằm chối bỏ trách nhiệm của mình?

Mặc dù vừa b·ị đ·ánh gãy lời nói, thế nhưng Hắc Kiếm không có vẻ gì gọi là khó chịu cả. Thân là một tên tâm phúc từ nhỏ đã được Thái Huỳnh Diễm My dốc lòng bồi dưỡng, có thể nói hai chữ “trung thành” đã in dấu rất sâu vào trong tâm trí của nàng. Lần này lĩnh mệnh đi cùng với Nguyễn Nguyên Mạnh, bên cạnh việc đóng vai trò là tay mắt cho chủ nhân ở Tố nữ thành, nhiệm vụ chính mà Hắc Kiếm phải làm chính là tuyệt đối tuân theo vị thiếu chủ trước mặt an bài. Do đó khi nghe đối phương ngoài ý muốn dò hỏi, theo bản năng nàng liền nhanh chóng dò xét kỹ một lần những gì đã xảy ra lúc trước.

- Bẩm Thiếu các chủ, khi trông thấy vệ binh thì hai gã tán tu chỉ hơi phản kháng một chút sau đó liền đầu hàng. Ngược lại nhóm người do Bùi Hải dẫn đầu có vẻ như không quá e ngại vệ binh cho lắm. Thậm chí bọn hắn còn mang thế lực sau lưng mình ra để làm chỗ dựa dẫm, bất quá cuối cùng tất cả vẫn bị đám vệ binh cường thế mà bắt giữ lại.

Có lẽ bởi vì tự nhận bản thân chỉ là một người thủ hạ, cho nên ngoại trừ việc tập trung phục tùng chủ thượng mệnh lệnh, Hắc Kiếm đối với những sự tình khác đều tỏ ra khá là lạnh nhạt. Không giống như nàng, Dương Tuyết đang ngồi trên ghế dựa ở gần đó trái lại có tư duy mở rộng hơn rất nhiều. Trải qua vài câu tường thuật ngắn gọn, Vạn kim đường đường chủ vậy mà đã liên tưởng đến hàng loạt những vấn đề có liên quan. Vội vàng sắp xếp lại những suy đoán đang hiện lên trong đầu, nàng lập tức mang theo vẻ mặt mười phần ngưng trọng, hướng ánh mắt về phía Nguyễn Nguyên Mạnh tựa như để khẳng định lại ý nghĩ của mình.

- Nói như vậy, khả năng cao ngay từ đầu giữa ba tên tán tu và bọn vệ binh liền tồn tại sự ăn ý với nhau. Đối tượng mà nhóm người này nhắm tới chính là Bùi Hải và Cao Trọng Nghĩa, cùng với đó rất có thể còn bao gồm cả hai thế lực đứng ở đằng sau của bọn hắn.

Khẽ gật đầu xem như công nhận những gì mà Dương Tuyết ngờ tới, tuy nhiên không chờ cho nàng kịp nở nụ cười cao hứng, Nguyễn Nguyên Mạnh lại bất ngờ thở dài một tiếng, điều này chẳng khác nào là đang phủ định lấy hành động mới vừa rồi vậy.

- Ta cũng hy vọng mọi chuyện sẽ chỉ dừng lại ở đấy! Bất quá có đôi khi sự việc lại hoàn toàn không hề chiều theo ý muốn của con người, bằng không thì Hắc Kiếm cũng đã chẳng phải chờ đến thời điểm này mới quay trở về rồi. Phải biết trước khi cùng tỷ tỷ ngươi rời khỏi hiện trường, ta còn bí mật để cho nàng theo dõi lấy một người ở nơi đó. Bây giờ xem ra ta đi một bước này vẫn là tương đối thành công, chẳng qua là kết quả thu được không mấy làm cho người ta vui lòng mà thôi.



Ngó lơ gương mặt đang lộ rõ vẻ ngạc nhiên tới từ Dương Tuyết, sau khi nghe thấy Nguyễn Nguyên Mạnh một lần nữa nhắc đến tên mình, Hắc Kiếm vẫn cứ như cũ bình tĩnh tiếp tục hồi báo sự tình.

- Giống như Thiếu các chủ đã dự liệu, người chủ quầy hàng kia quả thật tồn tại vấn đề. Trước khi đám vệ binh đến nơi, đối phương đã tranh thủ lúc hỗn loạn để đào thoát khỏi đó. Thời điểm ấy ta đã kín đáo đánh lên trên cơ thể hắn một cái tiêu kí. Chờ tới khi mọi thứ tạm thời lắng xuống, lúc này ta mới âm thầm đi theo dấu vết ấy để tiến hành điều tra.

- Sau khi thành công ly khai, đối phương liền dùng thuật cải trang để thay đổi ngoại hình của mình. Từ bộ dáng lão già còng lưng, thoáng chốc hắn đã biến hóa thành một người trung niên mười phần phổ thông. Bằng vào bộ dạng trên, hắn dễ dàng ra khỏi Phiêu hương thành để tiến đến vùng rừng rậm nơi biên cảnh. Kế đến người này lại thêm một lần nữa cải biến dung mạo bản thân, trở thành một gã phú gia công tử, mang theo tư thế hiên ngang đi thẳng vào bên trong Mạch ngọc thành. Bởi vì trước kia ngài đã từng nhắc nhở qua, nhường ta không được phép có hành vi đánh rắn động cỏ. Cho nên sau khi đã kín đáo đặt xuống một vài chỗ tiêu kí, ta liền lập tức không để lại dấu vết mà rút lui trở về.

Đóng lại hoàn toàn rèm cửa sổ, ngay khi Hắc Kiếm vừa mới dứt lời, Nguyễn Nguyên Mạnh cũng đã xoay người quay sang vị trí trước đó của mình. Trải qua một hồi được nước mưa tẩy lễ, đầu óc hắn hiện giờ rõ ràng đã thanh minh hơn rất nhiều. Âm thầm dùng linh lực làm khô thân thể, như một thói quen hắn lại tiếp tục ngã lưng vào chiếc ghế dựa êm ái. Nhìn xem Dương Tuyết đang tò mò quan sát mình, Nguyễn Nguyên Mạnh cố tình làm ra bộ dáng kinh ngạc, giống như là không biết vì lý do gì nàng lại có phản ứng như thế vậy.

- Tại sao tỷ tỷ ngươi vẫn cứ nhìn chằm chằm ta cơ chứ? Chẳng lẽ trên mặt ta bị dính phải đồ vật gì khó coi hay sao?

- Đệ đệ ngươi từ lúc nào liền nghi ngờ tên chủ quầy kia? Nếu như không phải nghe hai người các ngươi vừa nhắc tới, nói thật ta thậm chí còn quên mất đi sự tồn tại của đối phương.

- Tỷ tỷ cũng quá mức đề cao ta, trên thực tế đây chỉ là một lần thăm dò may mắn mà thôi. Còn nhớ lúc trò chuyện với gã tên Lê Lãm không? Khi ấy hắn từng có đề cập qua, những người quanh đây mỗi lần tìm thấy đồ vật ly kỳ cổ quái, đa phần đều sẽ lựa chọn đưa đến cho Bùi Hải bên kia giám định lấy.

- Do đó vấn đề ở đây chính là, tại sao một vị lão nhân thoạt nhìn từng trải nhiều sự đời lại không chịu đi theo lối mòn trên. Ban đầu ta cứ ngỡ rằng, đối phương hẳn là đang lo sợ sẽ bị cho đen ăn đen dẫn tới mất cả người lẫn của. Thế nhưng khi ngẫm nghĩ kỹ lại ta liền phát hiện, so với việc bày quầy tìm kiếm vận may, rõ ràng cách làm khi trước sẽ tiện lợi hơn rất nhiều. Nhất là từ trong miệng Lê Lãm ta còn biết được, danh tiếng của nhóm người Bùi Hải vẫn là tương đối tốt. Vậy thì theo lẽ thường chẳng có lý do gì để người này hành động khác lạ như thế cả, có chăng nguyên nhân nằm ở chỗ trong lòng hắn đang có quỷ mà thôi.



Đối với sự cẩn trọng trong cách hành sự của Nguyễn Nguyên Mạnh, hiện tại Dương Tuyết cũng chỉ có thể lắc đầu tỏ vẻ thán phục. Đều cùng một chỗ trải qua những sự tình kia, thế nhưng khi ấy nàng lại chẳng hề chú ý đến chi tiết này. Mặc dù còn có đôi chút tự trách bản thân, tuy nhiên Dương Tuyết thừa biết bây giờ chưa phải là lúc để tự kiểm điểm chính mình. Dùng bàn tay mềm mại xoa nhẹ lên huyệt Thái dương, Vạn kim đường đường chủ mang theo ngữ điệu có vài phần mệt mỏi, trực tiếp hỏi ra vấn đề mà nàng cho rằng là quan trọng nhất hiện nay.

- Dựa theo tình huống trước mắt, rất có thể sự tình lần này chính là do thế lực bên ngoài đang nhằm vào Phúc Lai thương đội cũng như Kim đao môn. Bất quá ban nãy ta còn nhớ đệ đệ ngươi từng nói qua, đây kỳ thật vẫn là một tấm lưới vô cùng khổng lồ. Do đó ta có thể mạnh dạn dự đoán, đối phương nhiều khả năng còn muốn hướng về phía Mai gia và xa hơn là cả Phiêu hương thành.

Chứng kiến Dương Tuyết không giấu được sự lo lắng trong lòng, Nguyễn Nguyên Mạnh khẽ nắm lên bàn tay nàng xem như an ủi lấy. Phát hiện thấy trong mắt tình nhân vẫn luôn là một nét ung dung không đổi, Vạn kim đường đường chủ mới dần dần bình ổn trở lại tâm tình. Mặc dù khá là yêu thích cảm giác được quan tâm như thế này, bất quá bởi vì bên cạnh vẫn còn có người ngoài đang đứng xem, Dương Tuyết chỉ hơi liếc mắt nhìn ai kia một cái sau đó liền rút tay trở về. Đối với cử chỉ tự lừa mình dối người tới từ giai nhân, nội tâm Nguyễn Nguyên Mạnh tuy có đôi chút bất đắc dĩ, thế nhưng cuối cùng hắn cũng đành nhún nhún vai xem như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

- Tỷ tỷ ngươi vừa nói chỉ đúng một phần mà thôi, trên thực tế sự tình diễn biến phức tạp hơn ngươi nghĩ nhiều lắm. Trước mắt chúng ta đã có thể khẳng định, hiện tại bên trong thành đang xuất hiện phản đồ, hơn nữa thân phận của đối phương hẳn là sẽ không thấp. Tuy nhiên điều khiến cho ta càng cảm thấy hiếu kì hơn chính là, tại sao trận t·ranh c·hấp giữa Bùi Hải và ba tên tán tu lại đúng dịp hiện ra ở ngay trước mặt chúng ta như thế.

Trông thấy Dương Tuyết đã bắt đầu chống cằm làm ra vẻ trầm tư, trong khi đó Hắc Kiếm thì vẫn luôn ẩn mình rất kỹ đằng sau lớp áo choàng, Nguyễn Nguyên Mạnh hơi khẽ gõ gõ vài cái lên trên thành ghế, trước khi tiếp tục nói ra những quan điểm của mình.

- Từ xưa tới nay ta vẫn một mực tin tưởng rằng, sự tình thoạt nhìn qua càng trùng hợp bao nhiêu, vậy thì khả năng nó bị người ta cho an bài sẵn lại càng cao bấy nhiêu. Đầu tiên là mâu thuẫn giữa hào môn và tán tu, kế tiếp lại đến việc s·át n·hân ngay tại ban ngày ban mặt, điều này khiến cho ta luôn có cảm giác, tựa như đối phương đang diễn trò cho mình xem vậy. Mặc dù tất cả vẫn đều chỉ là những phỏng đoán tạm thời, tuy nhiên như thế cũng đã là đủ để nhường cho ta phải đề cao cảnh giác hơn rồi. Dù sao thì trong mắt những người biết chuyện tới nói, thân phận của ta chính là một điểm cực kì mấu chốt khi tiến hành bất cứ m·ưu đ·ồ gì.

Nghe đến đây, sắc mặt Dương Tuyết không khỏi khó coi đi vài phần. Nếu như thật sự có người đang muốn nhằm vào Nguyễn Nguyên Mạnh, vậy thì phải nói lá gan của đối phương cũng quá mức to lớn rồi. Chẳng lẽ những người này không lo sợ sẽ bị Tố nữ các tận lực trả thù hay sao? Nghĩ tới đó, hai mắt Vạn kim đường đường chủ lập tức trợn lên thật to, giống như là đã suy tưởng đến một điều nào đấy thật đáng sợ vậy. Thế nhưng chưa chờ cho nàng kịp thời kinh hô, Nguyễn Nguyên Mạnh đã trước tiên một bước lên tiếng, thẳng thừng cắt ngang những lời mà giai nhân muốn nói.

- Được rồi, hiện tại có ngờ vực nhiều đến mấy cũng coi như vô ích mà thôi. Dù sao thì chúng ta vẫn còn cần thêm thời gian, chờ xem phía hắc thủ sau màn bên kia sẽ tiếp tục bày ra những chiêu trò gì. Đến khi ấy, mọi người mới bắt đầu bàn tính tới chuyện ứng phó cũng chưa phải là quá muộn.

- Tất nhiên, việc chỉ ngồi yên một chỗ chịu trận cũng không được coi là biện pháp gì khả quan, do đó ta quyết định sẽ đi sang Mạch ngọc thành một chuyến để dò xét xem thực hư như thế nào. Trong đoạn thời gian ta không hiện diện ở đây, tỷ tỷ ngươi cần phải thay mặt ta để ổn định lấy thế cục hiện giờ. Ta tin tưởng bằng vào thực lực của tỷ tỷ, bọn sâu mọt kia dù cho có nham hiểm đến đâu đi chăng nữa cũng đều sẽ ăn phải những trái đắng mà thôi.

Nhận thấy tình nhân dự định đi sang Mạch ngọc thành, Dương Tuyết thừa biết đối phương đây là muốn thực hiện kế hoạch trước kia. Tuy khá là khó chịu vì không được đi theo bên hắn, thế nhưng Vạn kim đường đường chủ cũng tự hiểu sự tình nặng nhẹ khác biệt như thế nào. Một khi Nguyễn Nguyên Mạnh đã tiến vào địa bàn của địch nhân, vậy thì nàng ở nơi đây lại chính là hậu phương vững chắc nhất của hắn. Nếu như thiếu cân nhắc mà giao vị trí này đến những người khác, nói thật cho dù là Dương Tuyết cũng chẳng làm sao có thể yên tâm được.

- Tốt! Hết thảy đều nghe theo đệ đệ ngươi! Bất quá ngươi phải nhớ cho thật kỹ, chỉ cần cảm thấy sự tình có chỗ không ổn liền lập tức rút lui ngay, tuyệt đối không được phép nóng lòng liều mạng có biết không.