Ta Muốn Làm Một Gã Thiện Lương Trùm Phản Diện

Chương 32: Nghe ngóng tin tức




Chương 32: Nghe ngóng tin tức

Nghe được người thanh niên trước mặt lên tiếng, ba tên tán tu lập tức âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau. Rất nhanh, một gã thoạt nhìn giống như là lãnh đạo của cả bọn đã đứng ra, trợn lên thật to đôi đồng tử của mình, mang theo giọng điệu không coi ai ra gì, chính diện phản bác lại lời nói mới vừa rồi.

- Ngươi con mẹ nó nói chuyện thúi lắm! Rõ ràng là ba người chúng ta đã nhìn trúng phiến đá này trước. Nào có ngờ tới, đám người các ngươi vậy mà lại cưỡng từ đoạt lý, ỷ vào thế lực của mình, giữa ban ngày ban mặt còn muốn ra tay tranh đoạt với chúng ta.

- Mẹ nó! Chớ nói cái gì ai ra giá cao hơn thì được! Ban nãy chúng ta và chủ quầy đã thỏa thuận xong giá cả với nhau. Nếu như không phải là do các ngươi cố tình chen ngang, bây giờ đồ vật đã sớm thuộc về ba người chúng ta rồi. Như thế nào, hiện tại trước mắt đông đảo quần chúng vây xem, các ngươi vẫn còn muốn cường ngạnh c·ướp đoạt nữa hay sao?

Trước thái độ ngày càng hùng hổ dọa người tới từ nam tử tán tu, đừng nói là hai tên thiếu gia hiện còn đang ở trong cuộc, ngay cả ngoại nhân như Nguyễn Nguyên Mạnh cũng cảm thấy khá là khó hiểu. Mặc dù còn không biết phiến đá mà những người này tranh giành là gì, thế nhưng dựa theo thường thức tới nói, lẽ ra bây giờ ba gã tán tu mới là phía cần phải nhún nhường. Dù sao thì đạo lý trong đó kỳ thật rất là đơn giản, đồ vật dẫu cho có tốt đẹp đến mấy đi chăng nữa, một khi không còn mạng để tiêu xài thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Thế nhưng tình huống lúc này thì khác, nói thật nhìn cách đám người kia hành xử, Nguyễn Nguyên Mạnh thậm chí còn xuất hiện một loại ảo giác, chính bọn hắn mới là kẻ chiếm lợi thế trong cuộc giao phong này. Phát hiện ra sự việc có chỗ khác thường, Nguyễn Nguyên Mạnh lập tức nháy mắt với Dương Tuyết, nhường nàng chuẩn bị phối hợp với mình.

Nhanh chóng quan sát một vòng xung quanh vị trí hai người đang đứng, không lâu sau đó Nguyễn Nguyên Mạnh đã tìm thấy mục tiêu để hạ thủ. Khẽ vỗ nhẹ lên bờ vai một tên nam tử đang đứng gần đấy, chờ đến khi người này tò mò quay đầu nhìn lại, hắn liền làm ra bộ dáng khá là hiếu kì, bắt đầu hướng về phía đối phương thử thăm dò làm quen.

- Vị đại ca này, có thể cho tiểu đệ hỏi thăm một chút không?



Vốn dĩ còn đang thích thú mà nghe ngóng náo nhiệt, bất ngờ lại bị người xa lạ tiến đến quấy rầy, nam tử tất nhiên cảm thấy khó chịu vô cùng. Thế nhưng khi phát hiện phục sức trên thân hai người đối diện cực kì sang trọng, hắn ngay lập tức thay đổi hoàn toàn thái độ, mỉm cười chào đón tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

- Ồ, tiểu huynh đệ có vấn đề gì cứ việc hỏi đi! Chỉ cần Lê Lãm này biết, nhất định sẽ cáo tri tất cả với ngươi.

Đối với nam tử tên Lê Lãm lấy lòng, Nguyễn Nguyên Mạnh và Dương Tuyết đều không hề tỏ ra một chút bất ngờ nào. Trước chưa nói hai người bọn họ sở hữu tướng mạo phi phàm, chỉ xét riêng mỗi thần thái và đường lối ăn mặc, bấy nhiêu đó cũng đã đủ để cho những người tinh mắt phải kiêng kị vài phần rồi. Khi nhìn thấy nam tử đã chủ động lấy lòng, Nguyễn Nguyên Mạnh cũng không ngại đưa cho đối phương một vài chỗ tốt nho nhỏ. Kín đáo bỏ vào trong tay nam nhân một khối linh thạch hạ phẩm, chờ tới khi đối phương đã kiểm tra xong chất lượng của nó, lúc này Nguyễn Nguyên Mạnh mới chậm rãi hỏi ra những nghi vấn trong lòng mình.

- Lê Lãm đại ca, ngươi có biết hai nhóm người kia đang tranh nhau đồ vật gì không? Nhìn dáng vẻ của bọn họ, hẳn là thứ đó phải quý giá lắm hả?

Nghe được Nguyễn Nguyên Mạnh đặt câu hỏi, Lê Lãm một bên vừa lén lút đút linh thạch vào trong nhẫn trữ vật, một bên lại tựa như không có bất cứ việc gì, nhỏ giọng giảng giải về những điều mà mình biết được.

- Ta chỉ nghe bọn họ nói qua, món đồ kia hình như là một phiến đá thần bí, ngoài ra bên trên đó còn có rất nhiều hoa văn cổ quái nữa thì phải. Mặc dù ta không rõ công dụng của nó là như thế nào, bất quá dựa theo sở thích của Bùi Hải công tử, đồ vật mà ngài ấy nhìn trúng chắc chắn phải có giá trị rất lớn.

- Ồ, Bùi Hải công tử? Chính là cái vị đang cầm quạt xếp trên tay đó sao?



- Đúng vậy! Nhìn dáng vẻ tiểu huynh đệ tương đối xa lạ, ta đoán hẳn là ngươi chỉ vừa mới đến Phiêu hương thành đi? Nói như vậy cũng khó trách, ngươi không biết danh tiếng của Bùi Hải công tử cũng là chuyện rất bình thường.

Nghe đến đây, cả Nguyễn Nguyên Mạnh và Dương Tuyết đều cảm thấy khá là hứng thú. Nhất là Vạn kim đường đường chủ, ban đầu nàng cứ ngỡ rằng, phía trước đơn giản là một đám người đang hồ nháo mà thôi. Tuy nhiên hiện tại xem ra, bên trong đó vẫn còn che giấu lấy không ít sự tình. Thế là thay vì tiếp tục yên lặng lắng nghe, Dương Tuyết lập tức chủ động chen lời vào, nhằm trợ giúp cho người nào đó khai thác thêm những tin tức quan trọng.

- Vị đại ca này, dựa theo cách nói của ngươi, người công tử tên Bùi Hải kia hẳn là một đại nhân vật có thân phận rất cao chứ hả?

Được nữ tử xinh đẹp bắt chuyện, hơn nữa đối phương còn là một vị mỹ nhân với dáng vẻ vô cùng cao quý, khỏi phải nói hiện tại Lê Lãm đang hưng phấn đến mức độ nào. Bất quá thân là một kẻ quanh năm du tẩu trong thành, hắn đủ thông minh để có thể hiểu được, đâu sẽ là những người mà mình không thể trêu chọc vào. Hốt hoảng di dời tầm mắt sang một hướng khác, Lê Lãm vội vàng đáp lời giai nhân, giống như lo sợ chậm một chút sẽ làm cho nàng sinh lòng bất mãn vậy.

- Tiểu thư nói không sai, phụ thân Bùi Hải công tử chính là nhị đương gia của Phúc Lai thương đội. Tuy ta không biết hai vị đến từ nơi nào, thế nhưng chỉ cần là tu sĩ sinh hoạt trong phạm vi gần ngàn dặm quanh đây, nhất định sẽ đều nghe qua thanh danh của thương đội bọn họ.

Đối với Phúc Lai thương đội, Nguyễn Nguyên Mạnh cũng đã từng được biết đến một hai. Kỳ thật bên trong khu vực cai quản của Tố nữ các, những tổ chức như thế này phải nói là rất nhiều. Bọn chúng được lập ra với mục đích làm trung gian phương, hỗ trợ cho công việc mua bán qua lại giữa các thế lực với nhau. Có thể hiểu theo một cách đơn giản hơn, thương đội sẽ chịu trách nhiệm vận chuyển hàng hóa từ nơi này đến nơi khác, đồng thời lợi tức thu về sẽ được trích ra từ sau mỗi một chuyến hàng.

Lấy Phúc Lai thương đội làm ví dụ chẳng hạn. Bởi vì phần lớn tộc nhân Mai gia còn cần phụ trách nhiệm vụ ổn định Phiêu hương thành, cho nên việc phải điều động từng đội ngũ một đi áp tải hàng hóa là rất khó thực thi. Lúc này sự xuất hiện của Phúc Lai thương đội là mười phần thiết yếu, khi mà tổ chức trên không những có thể đảm bảo tính an toàn trong lúc chuyển hàng đường dài, thậm chí nó còn giúp cho Mai gia tiết kiệm được không ít thời gian cũng như nhân lực và vật lực.



Nhắc đến các thương đội, nói thật Dương Tuyết mới là người có nhiều tình báo hơn cả. Trông thấy Nguyễn Nguyên Mạnh âm thầm nháy mắt với mình, Vạn kim đường đường chủ lập tức hiểu ý, nhanh chóng ghi nhớ lấy thân ảnh của vị Bùi Hải công tử kia. Mặc dù còn chưa biết vì sao Nguyễn Nguyên Mạnh lại có hứng thú với người này, tuy nhiên nàng vẫn quyết định khi quay trở về sẽ tiến hành điều tra kỹ một lần. Gật gật đầu ra hiệu bản thân đã tiếp thu tin tức, kế tiếp Dương Tuyết liền làm ra một bộ dáng kích động, tiếp tục cùng với Lê Lãm bàn luận về chủ đề vừa rồi.

- Thì ra là thành viên của Phúc Lai thương đội nha! Chẳng thể trách đối phương lại mang theo phong thái hào hoa như vậy. Ta đã từng nghe rất nhiều tu sĩ nhắc qua, thương đội này chẳng những có uy tín cao, hơn nữa thái độ khi làm việc cũng vô cùng nghiêm cẩn. Hiện tại nhìn thấy vị Bùi Hải công tử kia hành xử, xem ra tin đồn trên quả thật không sai mà. Đúng rồi, ban nãy đại ca ngươi dường như có đề cập tới, Bùi Hải công tử còn có sở thích nào đó phải không? Liệu có thể nói cho ta nghe một chút được chứ?

- Tiểu thư quá khách khí, đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt mà thôi. Thật ra toàn bộ Phiêu hương thành đều biết, Bùi Hải công tử rất thích sưu tầm các loại kỳ trân dị bảo. Phải rồi, hai vị nhìn thấy người đang đứng bên cạnh Bùi Hải công tử chứ? Người này tên là Cao Trọng Nghĩa, đồng thời cũng là Thiếu môn chủ của Kim đao môn, một thế lực khá có tiếng tăm đóng tại ngoại vi Phiêu hương thành.

- Hai người bọn họ ngoài việc nổi danh là các thiếu niên tài tuấn, điểm trọng yếu nhất chính là tất cả đều cùng chung niềm ham mê đối với vật phẩm ly kỳ cổ quái. Thông thường những người trong thành khi tìm thấy món đồ gì mới mẻ, đa phần đều sẽ đưa đến để cho bọn họ đánh giá. Nếu như đồ vật có thể hấp dẫn được hai vị kia, vậy thì chỗ tốt thu được nhất định sẽ không ít.

- Nếu đã như vậy, xem ra phiến đá mà đám người đang tranh đoạt có giá trị không nhỏ rồi. Lại nói bằng vào thực lực của hai vị công tử kia, ta nghĩ việc bọn họ thu nó vào trong tay chắc hẳn cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

- Đúng vậy nha! Mặc dù ta không nhận ra ba tên nam tử ở trước mặt là ai. Thế nhưng dựa theo hiểu biết của ta, bọn hắn cũng chẳng phải là những đại nhân vật gì. Đã thế hiện giờ cả đám còn không biết thân biết phận, một mặt cắn chặt phiến đá không chịu buông tay, đúng là chẳng biết chữ “c·hết” phải viết như thế nào mà.

Có lẽ là bởi vì quá mức muốn thể hiện trước mặt mỹ nhân, Lê Lãm trong lúc nhất thời vậy mà không kìm chế được lời nói của mình. Phát hiện ra bản thân vừa mới phạm phải sai lầm ngu xuẩn, hắn lập tức không giấu nổi sự hoảng sợ trong lòng. Lén lút quan sát lấy những người bên cạnh phản ứng, chờ tới khi đã khẳng định không có bất cứ ai chú ý đến mình, lúc này hắn mới thở dài lấy một hơi xem như an ổn lại tâm tình. Nhìn thấy một màn này, Nguyễn Nguyên Mạnh dù cho đã biết rõ nguyên nhân, bất quá hắn vẫn cố làm ra dáng vẻ nghi hoặc, hướng về phía nam tử thử thăm dò.

- Lê Lãm đại ca, ngươi đây là đang làm cái gì đâu? Đang yên đang lành, vì sao toàn thân ngươi lại đều là mồ hôi như thế kia chứ?

Đối với người nào đó diễn kỹ, Lê Lãm tuy có đôi chút hoài nghi nhưng cũng chẳng kịp suy nghĩ quá nhiều. Theo như hắn thấy, hai vị trước mặt chính là những nhị đại chưa rõ sự đời, chắc hẳn không phải là cố tình đến đây để gài bẫy mình. Bất quá nhớ tới khi trước bản thân vừa mới nhanh miệng, hắn quyết định thôi không bận tâm đến những chuyện thiên hạ nữa. Dù sao thì ngày hôm nay đã thu được một khối hạ phẩm linh thạch, tính ra đó cũng xem như là niềm vui ngoài ý muốn rồi.

- Này hai vị, ta chợt nhớ ra ở nhà vẫn còn có việc cần phải làm. Nếu như hai vị không còn gì khác yêu cầu, ta xin phép được cáo từ trước vậy.