Ta Muốn Làm Một Gã Thiện Lương Trùm Phản Diện

Chương 31: Nhìn xem náo nhiệt




Chương 31: Nhìn xem náo nhiệt

Cùng nhau ăn xong bữa trưa, sau đó lại tiếp tục trải qua một hồi bàn luận, cuối cùng đám người cũng xem như xác định được phương hướng phát triển sắp tới. Kế đến Nguyễn Nguyên Mạnh bắt đầu nhường chúng nữ nhân tách ra, để cho các nàng đi phụ trách những phần việc thuộc về mình. Đối với điều này, Mai Phương Phương tuy tỏ ra có đôi chút phân vân, bất quá sau khi suy nghĩ thiệt hơn, nàng cũng đồng ý quay trở về tổ trạch, nhằm sớm thông báo tin tức để cho gia chủ kịp chuẩn bị.

Cứ như vậy, bên cạnh Nguyễn Nguyên Mạnh hiện giờ ngoại trừ Dương Tuyết, tính ra cũng chỉ còn có mỗi Hắc Kiếm mà thôi. Bởi vì phong cách trang phục quá mức gây chú ý, do đó ngay khi vừa rời khỏi Túy Nguyệt tửu lầu, nữ nhân kia liền nhanh chóng ẩn thân, trong thoáng chốc đã không thấy tăm hơi ở đâu. Thế là tình huống bây giờ lại bất ngờ tương đồng với ban sáng, khi mà Nguyễn Nguyên Mạnh tiếp tục mang theo một vị mỹ nữ, thong thả dạo bước qua từng khu phố bên trong Phiêu hương thành.

- Này, đang suy nghĩ điều gì đó? Nhìn dáng vẻ của đệ đệ ngươi hiện tại, nói thật không có tý nào giống như là đang đi du ngoạn cả. Chẳng lẽ là bởi vì có tỷ tỷ xuất hiện, ngươi không tiện tán tỉnh những nữ nhân khác, do đó trong lòng mới nảy sinh bất mãn phải không?

Có lẽ là do trời nắng dẫn tới tâm tình không tốt, cũng có khả năng là thật sự cảm thấy nhàm chán, Dương Tuyết đối với cảnh vật ở hai bên đường đều tỏ ra vô cùng thờ ơ. Thay vào đó, lúc này ngược lại nàng đang rất hiếu kì, muốn tìm hiểu xem vì lý do gì, suốt quãng đường dài Nguyễn Nguyên Mạnh vẫn cứ giữ một sự trầm mặc như vậy.

Kể từ khi ly khai tửu lầu, ngoại trừ thỉnh thoảng còn đáp lời nàng vài câu, thời gian khác đối phương đều khá là yên tĩnh. Điều này làm cho Dương Tuyết mười phần lo lắng, nàng thật sự sợ hãi mị lực của mình bị giảm xuống, vì thế mà người nào đó mới tỏ ra lạnh nhạt như thế kia.

Nhìn thấy Dương Tuyết còn đang cố gắng diễn kịch, trông bộ dáng tựa như chỉ là vô tình hỏi qua. Nguyễn Nguyên Mạnh mặc dù cảm thấy buồn cười, thế nhưng cũng chẳng muốn vạch trần nàng làm gì. Quả nhiên đầu óc của nữ nhân là một thứ cực kì khó đoán, có đôi khi các nàng tinh minh một cách đáng sợ, đổi lại thì nhiều lúc bất ngờ trở nên ngơ ngác, thậm chí là ngây thơ tới mức mười phần đáng yêu. Bất quá nhớ tới khi trước đối phương vừa làm khó mình, vì thế nên hắn không trả lời thẳng mà quyết định trêu đùa nàng, coi như làm một sự trừng phạt nho nhỏ vậy.

- Ha ha! Còn có thể là vì chuyện gì nữa đây? Không phải tỷ tỷ muốn ta ưu tiên phân phối lợi ích cho Vạn kim đường hay sao? Bây giờ đệ đệ phải căng đầu căng cổ lên để tìm kiếm biện pháp, một bên nhằm giúp cho tỷ tỷ ngươi vui lòng, đồng thời một bên còn cần đảm bảo nhường những người khác không có lời ra tiếng vào. Vốn dĩ ban đầu ta còn dự định, cùng với tỷ tỷ một chỗ tận tình chiêm ngưỡng lấy dị vực phong tình. Đáng tiếc hiện tại xem ra, ta chẳng còn tâm trạng nào để mà đi thưởng thức cảnh đẹp nữa rồi.

Giống như là muốn tăng thêm tính thuyết phục, Nguyễn Nguyên Mạnh còn phối hợp lắc lắc đầu, thể hiện rõ sự bất đắc dĩ của mình. Nhìn thấy một màn này, khỏi phải nói Dương Tuyết hiện tại tức giận đến mức độ nào. Rõ ràng khi trước nàng làm như vậy hoàn toàn là vì hắn, muốn tránh cho đối phương bị những người khác nghi kị, vậy mà bây giờ tên này còn ở đây cố tình trêu chọc nàng. Càng buồn bực hơn chính là, bởi vì phải phòng ngừa Hắc Kiếm đang ẩn thân bên cạnh nghe lén, Dương Tuyết trong lúc nhất thời cũng chỉ còn cách cắn chặt răng nhẫn nhịn.

- Hừ hừ! Rất tốt! Nếu đã như vậy, tỷ tỷ đây sẽ chống mắt lên chờ đợi, để xem đệ đệ ngươi sẽ chiếu cố ta ra làm sao. Bất quá tỷ tỷ nói trước, một khi ngươi không thể làm cho ta hài lòng, vậy thì cũng đừng trách tỷ tỷ trở mặt vô tình đấy nhé.

Trông thấy mỹ nhân liên tiếp bĩu môi, trợn trắng mắt thể hiện rõ sự bất mãn trong lòng, Nguyễn Nguyên Mạnh chỉ cảm thấy bộ dáng này của nàng thật là đáng yêu. Ngày hôm nay, Dương Tuyết mặc một bộ trường bào màu tím, phần dưới nếp gấp còn đính kèm thêm một cái ngọc bội phỉ thúy có điêu hình chim phượng. Mái tóc nàng cũng đã được búi cao lên, làm lộ ra bên ngoài chiếc cổ trắng nõn vô cùng hấp dẫn. Có thể nói, nếu như không phải vị trí nào đó quá mức cằn cỗi, Nguyễn Nguyên Mạnh tin tưởng mị lực của nàng sẽ còn tăng lên rất nhiều.

Phát hiện khu vực n·hạy c·ảm thỉnh thoảng lại bị dò xét qua, vốn dĩ vẫn còn đang giận dỗi, trong nháy mắt Dương Tuyết đã gần như sắp sửa bị phá phòng. Nàng biết nàng nhỏ, thế nhưng người nào đó có cần thiết tỏ vẻ khinh bỉ như thế không hả. Lại nói, ngày bình thường tên kia chẳng phải rất thích xoa bóp chúng hay sao, khi ấy hắn còn nói cái gì là muốn trợ giúp nàng phát dục nữa cơ đấy. Nói thật, nếu hiện tại chỉ có hai người với nhau, Dương Tuyết nhất định phải cắn tên đáng ghét này vài cái cho thỏa nỗi lòng của mình.

- Nhìn cái gì? Từ sáng tới giờ ngươi nhìn vị Mai gia tiểu thư kia còn chưa đủ hay sao hả? Như thế nào, nói cho tỷ tỷ nghe thử xem, giữa hai chúng ta ai mới là người trông có liệu hơn đây?

Mặc dù còn muốn tiếp tục đả kích vóc dáng của Dương Tuyết, bất quá Nguyễn Nguyên Mạnh cũng không dự định quá mức chọc tức nàng. Hiện tại đã có thể đánh lạc hướng đối phương, làm cho nàng quên đi việc tìm tòi tâm tư của hắn, Nguyễn Nguyên Mạnh rất tự giác khi lách qua vấn đề chí mạng bên trên. Thả tầm mắt nhìn về phía một đám người đang tụ tập ở gần đó, vừa ra hiệu cho Dương Tuyết cùng đi đến dò xét, hắn vừa mỉm cười mà dùng lời lẽ ngon ngọt trấn an lấy nàng.

- Đang yên đang lành, ta tự nhiên lại đi đánh giá người xa lạ làm gì chứ? Trong mắt của ta, ngoại trừ một vài nữ nhân có địa vị đặc thù, những người còn lại cũng đều là hồng phấn khô lâu mà thôi. Hơn nữa, vị Mai tiểu thư kia đang mang theo hôn ước trên thân, ta nào có dư thời gian để đi quan tâm tới nữ nhân của người khác nha.

- Thật không? Ta còn cho rằng, đệ đệ ngươi sẽ vô cùng ưa thích luận điệu này đâu. Cái gì nhân thê, cái gì đeo mũ, đây chẳng phải đều là lý tưởng cao xa mà nam nhân các ngươi hướng tới hay sao?

- Khụ... Khụ... Mặc dù hai người chúng ta mười phần thân thiết, thế nhưng tỷ tỷ ngươi cũng đừng vì vậy mà tự tiện hạ thấp nhân phẩm của ta nha. Phải biết rằng, bên trong Tố nữ các sở hữu vô số mỹ nhân xinh đẹp, thế nhưng ta thậm chí còn chẳng trêu ghẹo qua mấy người. Cho nên đối với những thứ bị coi là đi trái với lẽ thường kia, đệ đệ đây sẽ kiên quyết phản đối cho tới cùng, tuyệt nhiên không có bất cứ một chút nào liên quan đến nó cả.

- Ân, ân, tỷ tỷ tin ngươi có được chưa? Yên tâm đi, ta rất tin tưởng ngươi, hơn nữa còn là vô cùng tín nhiệm cái loại kia.

Chứng kiến mỹ nữ đang cười híp híp mắt, vừa đi vừa vỗ nhẹ vai mình xem như an ủi, Nguyễn Nguyên Mạnh lúc này cũng chỉ có thể giữ vững im lặng nhằm tỏ vẻ kháng nghị. Ở chiều ngược lại, khi nhìn thấy thiếu niên bên cạnh mười phần chật vật để tự biện minh, tâm tình Dương Tuyết mới coi như hả hê được phần nào. Đang lúc nàng dự định thừa cơ tiến lên, tiếp tục đè ép khí diễm của người nào đó. Bất chợt, Dương Tuyết cảm nhận được bàn tay mình đã bị đối phương cho nắm lấy, đồng thời một thanh âm rất nhỏ nhanh chóng truyền vào trong tai, làm cho nàng cũng tạm thời buông xuống ý định vui đùa khi trước.

- Đừng làm khó đệ đệ nữa được chứ? Hiếm hoi lắm mới có một lần đi ra ngoài, chúng ta vẫn là nên tranh thủ thời gian này để quan s·át n·hân tình thế thái đi thôi.

Bĩu bĩu môi nhằm thể hiện bản thân đang cực kì bất mãn, mặc dù vậy Dương Tuyết vẫn rất biết điều mà để yên cho thiếu niên nắm chặt tay mình. Tuy bề ngoài còn tỏ ra mạnh miệng muốn ngăn cấm tên kia này nọ, thế nhưng nàng thừa biết nếu như mình tiếp tục quá phận, sợ là cái mông sẽ không tránh khỏi bị đối phương cho oanh tạc một lần. Nhớ tới cái loại cảm giác vừa đau lại vừa thoải mái kia, trong nháy mắt hai chân Dương Tuyết không khỏi đi nhanh hơn mấy phần.

- Tốt, tốt! Tất cả đều nghe theo tiểu nam nhân ngươi được chưa? Thật là, người ta vừa mới muốn xoay người một chút, vậy mà ai kia đã phản ứng mạnh mẽ như thế rồi. Đáng ghét, lần sau đừng hòng tỷ tỷ cho phép ngươi sờ mó lung tung nữa nhé, hừ hừ.

Trông thấy Vạn kim đường đường chủ đã chấp nhận nhường bước, Nguyễn Nguyên Mạnh chỉ khẽ mỉm cười, mau chóng dẫn theo mỹ nhân đi nhìn xem cảnh náo nhiệt ở trước mặt. Không biết từ khi nào, hai người đã dạo chơi đến một dãy phường thị, nơi chuyên mua bán các loại vật phẩm ly kỳ cổ quái. Lúc này, ngay bên cạnh một quầy hàng nhỏ, đang có một nhóm người đứng giằng co với nhau khá là căng thẳng. Xung quanh bọn họ là rất đông quần chúng vây xem, bất quá thoạt nhìn thì không có một ai ở gần đấy có ý định xông lên ngăn cản cả.

Khi Nguyễn Nguyên Mạnh dắt tay Dương Tuyết đến nơi, bầu không khí tại đây cũng đã được đẩy lên đến mức cao trào. Chỉ thấy đoàn người bên trong ẩn ẩn chia ra làm hai phe khác nhau, trong đó một bên là hai vị thiếu gia công tử, dẫn theo hơn mười tên hộ vệ hùng hùng hổ hổ ở đằng sau. Ngược lại tại phía đối diện, nhìn kỹ thì cũng chỉ có ba tên tu sĩ, hơn nữa căn cứ vào cách ăn mặc để phán đoán, những người này còn rất có thể là các tán tu phổ thông. Rõ ràng cho dù là xét về nhân số hay là thế lực sau lưng, ba người bọn họ cũng đều nằm ở thế yếu nếu so với những kẻ trước mặt.

Mặc dù hai phe đều không ai chịu nhường ai, bất quá do mỗi bên đều có sự cố kị riêng, vì thế mà đến giờ phút này tất cả vẫn giữ được sự tỉnh táo nhất định. Chứng kiến theo thời gian trôi qua, quần chúng quanh mình mỗi lúc một kéo đến đông hơn, hai vị thiếu gia công tử không khỏi nhíu chặt lông mày vì lo lắng. Sự việc trước mắt đã vượt qua bọn hắn dự kiến, nếu như không tìm cách xử lý thật tốt, nhiều khả năng sẽ còn gây ảnh hưởng đến mặt mũi của gia tộc mình. Nghĩ đến đây, một người trong số đó lập tức đi lên phía trước, sau khi ưu nhã khép lại cây quạt xếp trên tay, lúc này hắn mới bắt đầu dùng giọng điệu nửa khuyên bảo, nửa uy h·iếp trực chỉ thẳng thừng vào ba người ở đối diện.

- Các vị mời nghe tại hạ nói một lời! Từ xưa tới nay vật tốt đều thuộc về người có năng lực. Hiện tại hai phe chúng ta ai cũng muốn sở hữu khối đá kia. Nếu đã như vậy, tại sao mọi người không tuân theo quy tắc cũ, ai ra giá cao hơn sẽ thu được vật phẩm về tay mình. Không biết ba vị cảm thấy đề nghị này như thế nào?