Ta Muốn Làm Một Gã Thiện Lương Trùm Phản Diện

Chương 33: Bị nhằm vào




Chương 33: Bị nhằm vào

Nhìn theo bóng lưng nam tử đang chật vật rời đi, Nguyễn Nguyên Mạnh chỉ có thể lắc đầu thể hiện rõ sự tiếc nuối. May mắn tìm được một gã thoạt nhìn khá là thông thạo tin tức, hắn vốn còn muốn nhân tiện nghe ngóng thêm một vài vấn đề, thử xem cái nhìn của quần chúng đối với các thế lực trong Phiêu hương thành là như thế nào. Đáng tiếc, đầu óc tên kia chuyển ngoặc quá mức nhanh chóng, khi nhận ra bản thân vừa mới bàn luận thị phi lung tung, hắn liền lập tức rút lui mà chẳng hề có một chút lưu luyến nào.

- Hi hi! Đường đường là Thiếu các chủ Tố nữ các, vậy mà đơn giản liền bị người ta cho lừa đi một khối linh thạch hạ phẩm. Nếu chuyện này để cho đám tỷ muội trong các biết, ta đoán bọn nàng đều sẽ cười đến mức không nhặt được mồm mất.

Nhìn xem Dương Tuyết có chút hả hê, đang dùng lấy ánh mắt giễu cợt trêu tức mình, Nguyễn Nguyên Mạnh bởi vì phải cố kị nhiều người xung quanh, cho nên chỉ còn cách giữ im lặng làm ra bộ dáng không thèm bận tâm đến. Chứng kiến người nào đó có khổ khó nói nên lời, Dương Tuyết thấy vậy bèn vừa cười vừa ôm chặt cánh tay hắn hơn, điều này vô tình làm cho Nguyễn Nguyên Mạnh cảm thụ được không ít xúc cảm tốt đẹp.

- Được rồi, đừng có bày ra vẻ mặt cay cú nữa nào! Nếu muốn, tỷ tỷ lập tức giúp ngươi đi bắt tên kia trở lại nha. Đến lúc đó, đệ đệ có thể chậm rãi khảo vấn hắn, như vậy sẽ càng thêm tốt hơn không phải sao?

Vừa dùng giọng điệu mè nheo vỗ về, Dương Tuyết còn vừa đem đầu mình cạ cạ vào ngực của tình nhân. Đối với một màn này, không biết từ lúc nào toàn thân Nguyễn Nguyên Mạnh đều đã nổi hết da gà cả lên. Nói thật hắn không nghĩ tới, giai nhân trước mặt vậy mà lại bạo dạng đến như vậy. Bất quá khi trông thấy đám người gần đó đều đang mải mê xem náo nhiệt, Nguyễn Nguyên Mạnh mới coi như đã hiểu được mấu chốt của vấn đề.

- Còn dám ăn nói lung tung, vậy thì cũng đừng trách ta dùng roi mây quất lên mông ngươi. Chúng ta đều là những người có thân phận, ai lại đi vì một khối linh thạch mà làm ra sự việc thất đức như thế chứ.

Nghe được b·ị đ·ánh mông uy h·iếp, Dương Tuyết ngược lại càng tỏ ra hưng phấn thêm vài phần. Tiếp tục ép sát cơ thể căng tràn sức sống của mình vào người Nguyễn Nguyên Mạnh, Vạn kim đường đường chủ khẽ liếm liếm môi, trông bộ dáng chẳng khác gì một dục nữ bị bỏ đói lâu ngày, hiện đang tận lực bày ra nội tình nhằm câu dẫn nam nhân vậy.



- Tốt nha! Tốt nha! Người ta đang cảm thấy rất là khó chịu đây này, đệ đệ ngươi mau chóng tới giúp cho người ta giải tỏa nào.

- Ân, tỷ tỷ ngươi thật sự muốn như vậy sao? Rất tốt, đã thế thì ta cũng cố mà chiều theo ý thích của ngươi vậy. Bất quá sau khi sự tình kết thúc, ta sẽ đem toàn bộ quá trình trên tổng kết lại, chờ đến khi quay về Tố nữ các sẽ kể một cách tường tận cho Thanh Huyền nghe. Không biết tỷ tỷ cảm thấy đề nghị này như thế nào?

Nếu như trước đó tươi cười vui sướng bao nhiêu, vậy thì giờ đây vẻ mặt của Dương Tuyết lại càng khó coi bấy nhiêu. Đều là những cao tầng trong Tố nữ các, hơn nữa cả hai còn cùng Nguyễn Nguyên Mạnh có mối quan hệ mập mờ, khỏi phải nói giữa nàng và Thanh Huyền tồn tại sự cạnh tranh ra sao rồi. Một khi để cho đối thủ biết chuyện mình bị nam nhân h·ành h·ạ, hơn nữa còn là trói lại đ·ánh đ·ập cái loại kia, Dương Tuyết đã có thể mường tượng ra chuỗi ngày đen tối đang chờ đợi mình sắp tới. Thế là bằng vào một tốc độ đáng kinh ngạc, Vạn kim đường đường chủ thoáng chốc đã trở về với dáng vẻ đoan trang, khác hẳn hoàn toàn với nét kiều diễm vừa mới bày ra cách đây chưa lâu.

- Hi hi! Nói cái gì đó, người ta chỉ vui đùa một chút thôi mà. Đệ đệ ngươi thân là người làm đại sự, trước mắt vẫn là nên tập trung vào những chuyện trọng yếu đi thôi. Lại nói, lúc nãy không phải ngươi còn nhắc nhở ta chú ý đến tên Bùi Hải kia sao, chẳng lẽ người này còn có vấn đề gì nữa hả?

Cuối cùng thành công đè ép xuống ý đồ làm loạn tới từ mỹ nhân, Nguyễn Nguyên Mạnh cũng xem như yên tâm mà theo dõi tiếp cục diện trước mặt. Đối với Dương Tuyết thỉnh thoảng lại náo lên trò đùa dai theo kiểu giống với vừa rồi, hắn mặc dù cảm thấy có đôi chút mệt lòng, bất quá chỉ cần liên tưởng đến đây tựa như là một dạng khác tình thú, vấn đề kỳ thật cũng không phải là quá khó để mà tiếp thu lấy. Mỉm cười nhéo nhẹ lên bàn tay Dương Tuyết, phát hiện thấy giai nhân đang dùng ánh mắt hiếu kì nhìn mình, Nguyễn Nguyên Mạnh mới nhẹ giọng nửa đùa nửa thật trả lời nàng.

- Dựa theo kinh nghiệm của ta, những kẻ thường làm ra dáng vẻ hào hoa giống như tên kia, nếu như không phải là tiểu nhân trong hình hài quân tử, vậy thì cũng thuộc dạng nam nhân có nội tâm cực kì âm tàn. Bởi vì nguyên nhân này, do đó ta mới muốn nhờ tỷ tỷ ngươi quan sát hắn, nhìn xem bản chất của đối phương là như thế nào.

- Ồ, nhìn giọng điệu này, có vẻ như đệ đệ ngươi không chán ghét loại người như vậy nhỉ?

- Ta tại sao phải đi chán ghét cơ chứ? Chỉ cần tên kia không trêu chọc đến trên đầu ta, hắn có làm cái gì cũng là quyền tự do của hắn mà thôi. Hơn nữa, nếu như đối phương thật sự có bản lĩnh, đây không phải càng thích hợp với kế hoạch do hai người chúng ta vạch ra hay sao?



Nguyên lai trước đây khi bàn cách đối phó Hoàng Quốc Khánh, Dương Tuyết đã gợi ý cho Nguyễn Nguyên Mạnh một phương án, đó chính là bồi dưỡng tay sai dùng để thay mình hành sự. Bằng vào biện pháp này, bọn họ chẳng những có thể tránh cùng khí vận chi tử trực tiếp giao phong, bên cạnh đó việc ở sau màn thao tác còn giúp cho hai người chiếm giữ hoàn toàn thế chủ động.

Có điều cách làm trên tuy tốt, thế nhưng việc lựa chọn đối tượng lại bắt đầu gây khó dễ cho bọn họ, nhất là lượng tình báo có được về các thế lực ở vùng biên cảnh này là cực kì hiếm hoi. Tuy nhiên hiện tại khi nhìn vào thái độ của Nguyễn Nguyên Mạnh, Dương Tuyết cho rằng mình có thể thử thăm dò tên Bùi Hải kia một chút, nhìn xem thực hư của kẻ này là như thế nào.

- Nếu đệ đệ đã có quyết định, tỷ tỷ sẽ một mực ủng hộ ngươi đến cùng. Lại nói, căn cứ vào tình huống trước mắt, có vẻ như cả hai tên kia đều đang rơi vào thế hạ phong thì phải. Ta nghĩ thông qua việc quan sát bọn hắn giải quyết khó khăn, chúng ta cũng có thể tạm thời ước định xem mục tiêu có thật sự phù hợp với kế hoạch này hay không.

Giống như những gì Dương Tuyết nói, trong lúc hai người bọn họ cùng với Lê Lãm trò chuyện, cục diện ở gần đó cũng đã có những diễn biến mới. Đầu tiên là một trong ba tên tán tu cao điệu lên án Bùi Hải nhóm người, thậm chí trong lời nói của hắn còn không ngần ngại mà thể hiện rõ sự trào phúng. Điều đó tất nhiên làm chọc giận hai vị công tử ở phía bên này, khi mà Thiếu môn chủ Kim đao môn là Cao Trọng Nghĩa cũng đã đứng ra, muốn hỗ trợ huynh đệ tốt của mình nhanh chóng giải quyết khốn cảnh.

Không thèm để ý tới ba cặp mắt giễu cợt đang nhìn chằm chằm vào mình, Cao Trọng Nghĩa bất ngờ hướng thẳng về nơi mà chủ quầy bán hàng đang đứng. Nhìn thấy đối phương chỉ là một lão già còng lưng, hắn cũng chậm rãi thu hồi lại sự khó chịu trong lòng. Lấy từ trong nhẫn trữ vật ra mười khối linh thạch hạ phẩm, Cao Trọng Nghĩa mang theo dáng vẻ vô cùng hào sảng, trực tiếp chỉ tay vào hàng loạt vật phẩm đang được bày ra trên quầy, trong đó còn bao gồm cả phiến đá mà đám người vẫn đang tranh đoạt.

- Lão trượng, lúc nãy ngươi nói phiến đá này trị giá ba khối linh thạch hạ phẩm đúng không? Như vậy đi, bây giờ ta sẽ dùng mười khối linh thạch hạ phẩm để mua lại toàn bộ hàng hóa ở đây. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết một câu, có muốn bán hay không là được rồi?



Theo như Cao Trọng Nghĩa thấy, huynh đệ tốt của mình đến lúc này còn muốn đi giảng đạo lý với người ta, đây có khác gì là tự mình đang làm khó dễ chính mình đâu. Nhìn ba tên kia ăn nói thô thiển thế kia, rõ ràng đối phương đều là những kẻ thuộc tầng lớp dưới cùng tại Phiêu hương thành mà. Đối với hạng người này, càng bàn luận lý lẽ thì sẽ càng trở nên không xong, do đó cách tốt nhất vẫn là cứ việc mặc kệ bọn hắn đi thôi. Hơn nữa, nếu như không may để cho gia trưởng trong nhà biết, bọn họ vậy mà giống như các oán phụ cùng người ta cãi nhau ngay giữa đường, Cao Trọng Nghĩa tin tưởng một trận quở mắng dành cho mình là chẳng thể nào tránh khỏi được.

Đang lúc chủ quầy chuẩn bị gật đầu thỏa hiệp, một tên tán tu có lẽ là do quá bức xúc trước cách làm của Cao Trọng Nghĩa, hắn vậy mà đột nhiên xông thẳng lên phía trước, vung mạnh quyền đầu nhằm đúng vào gương mặt vị thiếu gia công tử này. Bất quá thân là Thiếu môn chủ Kim đao môn, Cao Trọng Nghĩa tất nhiên không phải là một nhân vật tầm thường. Vội vàng đạp mạnh mũi chân xuống mặt đường, ngay khi nắm đấm của đối phương sắp sửa chạm vào thân mình, hắn lập tức lùi lại phía sau vài bước, từ đó thoát khỏi nguy hiểm một cách cực kì ngoạn mục.

- Binh! Binh! Bang! Bang!

Bởi vì không đánh trúng Cao Trọng Nghĩa, quyền phong do gã tán tu phát ra trực tiếp phá vỡ một bức tường ngay ở gần đó. Trông thấy một màn này, Kim đao môn Thiếu môn chủ không khỏi hít sâu vào một hơi vì kinh ngạc. Hắn chẳng thể nào ngờ tới, một người thoạt nhìn qua thô kệch như vậy, thế mà cư nhiên lại là cao thủ cấp bậc Luyện khí cảnh. Nếu như mới vừa rồi hắn phản ứng chậm một chút, sợ là bản thân đã bị linh lực của đối phương cho kích thương rồi. Mang theo dáng vẻ ngưng trọng nhìn về phía nam tử đối diện, Cao Trọng Nghĩa vừa cẩn thận giữ một khoảng cách, vừa tranh thủ lấy v·ũ k·hí ra sẵn sàng ứng phó tên địch nhân xa lạ này.

- Linh lực ngoại phóng, các hạ che giấu cũng quá sâu đi! Bất quá ba vị tự tiện động thủ tại phường thị như vậy, chẳng lẽ không sợ sẽ bị vệ binh bắt giữ hay sao?

- Ha ha! Im mẹ nó đi! Đám nhị đại các ngươi suốt ngày chỉ biết dựa thế mà bức ép kẻ yếu, ngày hôm nay Nhị Hổ này sẽ dạy cho các ngươi hiểu một đạo lý, muốn đi ra ngoài cùng người khác tranh đoạt bảo vật, vậy thì trước tiên cần nhìn kỹ xem bản thân mình có bao nhiêu cân lượng đi đã.

Tượng đất còn có ba phần lửa giận, huống hồ gì nhân vật chính ở đây lại là một vị quyền quý công tử giống như Cao Trọng Nghĩa. Nhìn thấy Nhị Hổ cư nhiên dám tay không tấc sắt nhào thẳng về phía mình, hắn lập tức nắm thật chặt thanh đại đao trong tay, bắt đầu vận chuyển linh lực trong cơ thể chờ đợi địch nhân đi đến gần. Trải qua vài nhịp hô hấp, khi mà khoảng cách giữa hai người ước chừng chỉ còn vài thước, một đường đao khí bất ngờ theo hướng đại đao của Cao Trọng Nghĩa phát ra, nhằm đúng vùng đỉnh đầu của Nhị Hổ chém thẳng một mạch xuống dưới.

- Ha ha! Nghe đồn ngươi hiện tại đã là tu sĩ Luyện khí cảnh trung kỳ, đã vậy để ta thử xem ở cùng một cảnh giới, liệu hào môn tử đệ là ngươi có sánh bằng những tán tu giống như chúng ta hay không đây?

Đối mặt với luồng đao khí màu vàng đang bổ thẳng lên đầu mình, Nhị Hổ vậy mà không hề tỏ ra nao núng một chút nào. Sau khi hét to một tiếng chấn vang đám người xung quanh, hắn nhanh chóng điều động linh lực trong cơ thể, làm cho quyền đầu vốn dĩ thô ráp lại bị bao phủ trong một lớp khí lãm có màu cam nhạt. Ngay lập tức, Nhị Hổ đã mang theo uy thế vô cùng mạnh mẽ, vung thẳng nắm đấm về phía tuyệt kỹ mà Cao Trọng Nghĩa vừa mới thi triển. Trong nháy mắt, đao khí hoàng sắc và quyền phong cam sắc đã thẳng tấp v·a c·hạm vào nhau. Từ vị trí hai phương tiếp xúc, một làn sóng xung kích nhanh chóng được hình thành, bắt đầu âm thầm phát tán sang những khu vực lân cận.

Đến lúc này, đám người gần đó mới kịp thời lấy lại được tinh thần. Đầu tiên là Bùi Hải, tuy cảm thấy sự việc còn có chỗ khác thường, thế nhưng khi trông thấy huynh đệ mình bị người ta tập kích, hắn cũng không còn thời gian để suy nghĩ thêm quá nhiều. Bất quá ngay tại thời điểm Bùi Hải dự định tiến lên hỗ trợ, gã tán tu đang cùng hắn giằng co nãy giờ vậy mà cũng cùng lúc động thân, cường ngạnh phong tỏa mọi con đường mà hắn có thể đặt chân đến.

- Ha ha! Bùi Hải công tử đúng không? Ta từng nghe rất nhiều người nhắc qua, ngươi chuyên lợi dụng thương đội sau lưng mình, thường xuyên khi dễ những tán tu giống như chúng ta. Nếu đã như vậy, hôm nay Đại Hổ này sẽ thay mặt cho những người bị hại kia, hướng về phía ngươi tìm kiếm một câu công đạo vậy.