Chương 2: Có người muốn cướp cải trắng
Nghị sự cứ như thế tiếp tục diễn ra. Sau khi thảo luận qua về Vạn bảo đấu giá hội, đám người cũng bắt đầu bàn tính đến những vấn đề quan trọng khác. Bởi vì mỗi ngày đều phải tiếp nhận vô số tin tức tới từ các thành trấn. Do đó các nàng còn cần phải nhanh chóng đưa ra những phương án ứng phó thật kịp thời, nhằm tránh xảy ra bất cứ tình trạng ngoài y muốn nào. Nói chung thời gian mở mỗi một lần nghị sự đều tiêu tốn khá lâu, có lúc là một ngày nhưng có đôi khi cũng là vài ngày.
Tất nhiên mọi việc cũng đều có giới hạn của nó. Sau nhiều lượt thảo luận qua lại, cuối cùng lần nghị sự này xem như đã đi đến hồi kết. Thế nhưng đúng ngay tại thời điểm trên, một vị trưởng lão khác lại giống như chợt nhớ ra điều gì đó. Chỉ thấy nàng vội vã đứng dậy, cung kính hướng về phía Trần Mỹ Vân hỏi thăm ý kiến.
- Bẩm báo các chủ! Còn có một sự việc ta cho là khá trọng yếu. Tuy nhiên nó có đôi chút không tiện để nói ra tại đây cho lắm. Nếu được, mong ngài cho thuộc hạ được phép mật báo riêng!
Ánh mắt hơi hơi chớp động, Trần Mỹ Vân tựa như vô tình lướt qua thân ảnh vừa mới lên tiếng. Là một vị Các chủ chuyên cần, mỹ phụ rất nhanh liền nhận ra người kia chính là Thanh Huyền trưởng lão. Không giống như những nữ nhân khác, đối phương có một nước da bánh mật tạo nên sự khác biệt khá rõ rệt. Có lẽ là bởi yếu tố trên lại cộng thêm việc nàng buộc lấy một bím tóc đuôi sam ở sau đầu, nhiều người đều cảm thấy vị trưởng lão này cực kì năng động.
- Ồ, còn có chuyện gì mà ngay cả Thanh Huyền trưởng lão ngươi cũng phải ngượng ngùng mở miệng đâu? Nếu ta nhớ không nhầm, cả Tố nữ các chúng ta ai ai không biết, ngươi nổi danh lớn mật nhất nha. Đúng rồi, đến ngay cả Thiếu các chủ mà ngươi còn dám trêu chọc nữa cơ mà.
Nghe thấy ngôn từ như lang như hổ tới từ Các chủ, toàn bộ nữ nhân bên trong căn phòng nhất thời đều trở nên ồn ào hẳn lên. Vốn dĩ cả đám còn đang chuẩn bị giải tán để quay về tu luyện, hiện giờ khi nghe đề cập tới Thiếu các chủ, trong nhất thời các nàng đều tự thúc giục bản thân tập trung toàn bộ tinh thần. Về phần người trong cuộc là Thanh Huyền trưởng lão, lúc này khuôn mặt trái xoan mười phần thanh tú cũng đã đỏ hết cả lên. Đặc biệt là khi nghe được các tỷ muội bên cạnh châm chọc, vị trưởng lão này trong phút chốc cũng chỉ còn biết xấu hổ giẫm chân.
- Được rồi! Mọi người cũng đừng có chó chê mèo lắm lông! Đừng tưởng ta không biết, tất cả các ngươi đều có ý đồ đối với Thiếu các chủ nha. – Quan sát thấy thủ hạ khó nói nên lời, Trần Mỹ Vân chỉ khẽ mở miệng, cười như không cười nhìn về phía những người bên cạnh.
- Hi hi! Các chủ minh giám! Chúng ta chỉ là đang dùng trái tim chân thành đi thưởng thức tài hoa của Thiếu các chủ mà thôi.
- Đúng vậy! Đúng vậy! Nhìn khắp Bắc vực này, ở cùng độ tuổi làm gì có ai sánh kịp với Thiếu các chủ của chúng ta cơ chứ.
Một loạt âm thanh bàn tán xôn xao làm cho bầu không khí trong phòng nháy mắt liền thay đổi một cách rất chóng vánh. Đối mặt với tình huống trên, Trần Mỹ Vân cũng phải thầm cười khổ trong lòng. Nàng dĩ nhiên biết đám người bên dưới đang suy nghĩ điều gì. Dù sao thì toàn bộ Tố nữ các cũng chỉ mỗi mình tên kia là nam nhân. Vì thế mà chẳng thể trách cả bọn đều như mèo rình mỡ như vậy. Mặc dù đã sớm tường tận mọi chuyện, tuy nhiên mỹ phụ vẫn cố tỏ vẻ thản nhiên giống như chưa hề hay biết gì cả.
- Thư giãn bấy nhiêu là đủ rồi! Thanh Huyền trưởng lão, ngươi mau chóng nói rõ ràng vấn đề vừa rồi đi nào! Ở đây đều là người một nhà, ta tuy làm Các chủ nhưng vẫn luôn xem các ngươi làm tỷ muội của mình. Chính vì thế không có việc gì là không thể công khai với nhau cả.
Nhận thấy Các chủ tỏ vẻ nghiêm túc, toàn bộ nữ nhân trong phòng cũng vội vàng thu lại tâm thái vui đùa. Dù sao thì tại Tố nữ các, ngoại trừ một vài vị Thái thượng trưởng lão ra, địa vị của Trần Mỹ Vân có thể xem là cao quý nhất. Tuy thường ngày mỹ phụ vẫn luôn mang lấy bộ dáng uy nghiêm, thế nhưng giống như nàng vừa mới nói qua, nàng thật sự rất quan tâm tới đám thủ hạ của mình. Bởi vì nguyên nhân này, những người khác đổi lại cũng dành cho vị Các chủ này một sự kính ý thật lòng.
- Thật ra thì đây vẫn chỉ là tin tức ta nghe ngóng được từ các cơ sở ngầm đặt lân cận Bạch vân tông. Theo như thuộc hạ bên dưới báo cáo, nửa năm sau phía Bạch vân tông sẽ tổ chức lễ thành nhân cho thánh nữ của bọn họ.
Thanh Huyền chậm rãi kể rõ tình báo mình biết, thế những khi đến chỗ mấu chốt nàng lại cố tình dừng lại. Điều này tất nhiên khiến cho mọi người bất mãn vô cùng. Một vị trưởng lão vốn tính tình nóng nảy liền không kìm lòng được, lập tức mở miệng chất vấn đồng môn của mình.
- Thanh Huyền, ngươi đừng có úp úp mở mở như thế chứ! Nếu chỉ đơn giản là chuyện này, ta nghĩ ngươi cũng không cần xin phép Các chủ mật báo riêng nha.
- Không sai! Thanh Huyền hôm nay làm sao vậy? Bạch vân tông thánh nữ đâu có liên quan gì đến chúng ta. Hiện giờ Tố nữ các chỉ còn xếp sau Bách thú cốc, những thế lực khác cũng chỉ còn cách theo sau chúng ta nhặt nhạnh chỗ tốt mà thôi.
- Đúng thế đó! Thay vì để ý tới vị thánh nữ kia, ta thấy vẫn là quan tâm tới Thiếu các chủ của chúng ta còn hay hơn.
- Ta tán thành với Dương trưởng lão!
- Ta cũng vậy!
Vô số tiếng bàn luận liên tiếp vang lên, mặc dù vậy đa phần đều là hô hào mặc kệ vị thánh nữ nào đó. Thậm chí một vài trưởng lão còn cố ý hạ thấp thân phận của đối phương. Kỳ thật cũng không thể trách các nàng quá kiêu ngạo, phải biết rằng vị trí thứ hai tại một châu thổ như Bắc châu là cực kì cao quý. Bằng vào ưu thế này, Tố nữ các hoàn toàn có quyền ưu tiên trong nhiều cuộc cạnh tranh tài nguyên tu luyện, từ đó bỏ xa các đối thủ còn lại ở đằng sau.
Trong thấy đám thủ hạ lại bắt đầu nhốn nháo, lần này Trần Mỹ Vân bất ngờ không có trực tiếp ngăn cản bọn họ. Trái lại, mỹ phụ còn mập mờ nhìn lấy Thanh Huyền ở phía dưới, như có như không thúc ép đối phương tiếp tục lời nói mới vừa rồi. Bản thân Thanh Huyền có vẽ như cũng đã nhận ra điều này, không còn cách nào, nàng chỉ đành cười khổ mà nâng cao âm điệu của mình.
- Yên nào! Yên nào các tỷ muội! Ta còn chưa có nói hết đâu, các ngươi mau yên lặng lại để ta trình bày cho xong nào.
- Tốt! Tốt! Ngươi mau lên đi nha, mọi người đều đã mệt mỏi, sớm kết thúc còn về nghỉ ngơi nữa.
Mất vài giây sau đó, cuối cùng đám người cũng thôi không còn lên tiếng làm náo loạn thêm. Chứng kiến một màn trên, Thanh Huyền cũng không tránh được phải âm thầm lao mồ hôi trên trán mình. Nàng sớm đã tưởng tượng đến tình cảnh hiện tại, chỉ là vị trưởng lão này không ngờ tới mọi người phản ứng quá khích mà thôi. Bất quá nếu để bọn họ biết toàn bộ ngọn nguồn câu chuyện, sợ là chẳng mấy chốc sẽ vỡ tổ cả đi. Nghĩ đến đây, Thanh Huyền nhanh chóng hít sâu một hơi, mang theo vẻ mặt kiên quyết, trực tiếp thốt ra một mạch.
- Theo như tin tức mà ta nhận được, Bạch vân tông dự định nhân sự kiện này hướng về Tố nữ các chúng ta xây chắc quan hệ. Đến thời điểm đó, Thánh nữ của bọn họ vừa tròn mười tám, có thể cùng với Thiếu các chủ định ra hôn ước. Nhờ vào đấy hai đại thế lực có thể kết thành minh hữu để về sau cùng nhau tiến thoái.
“Tĩnh” là từ ngữ duy nhất đủ khả năng diễn tả toàn bộ quang cảnh trong phòng lúc này. Tuy nhiên chỉ vài giây sau đó, một đám nữ nhân đã chẳng thể nào giữ nổi bình tĩnh được nữa. Không chờ cho Thanh Huyền nói hết lời, Dương Tuyết đã trực tiếp đưa tay cắt ngang đồng môn giảng giải.
- Bọn họ suy nghĩ khá lắm! Trước chưa nói tới thiên phú vị thánh nữ kia như thế nào, chỉ riêng việc đối phương lớn hơn thiếu các chủ hai tuổi đã là không thích hợp rồi.
- Chính là như thế! Bạch vân tông đây là muốn lợn già ủi củ cải trắng hay sao?
- Hừ hừ! Theo ta thấy, những tên kia nhất định là để mắt tới năng lực của Thiếu các chủ mới đúng. Rõ ràng là việc Thiếu các chủ bày ra chủ ý cho chúng ta vì lý do nào đó đã bị tiết lộ ra ngoài, từ đó dẫn tới những người có tâm dòm ngó mà thôi.
- Đào trưởng lão nói có lý, mặc dù chúng ta cố che giấu bí mật này. Tuy nhiên trên đời không có tường nào kín gió, việc thám tử của đối phương nghe ngóng được cũng chẳng thể nào tránh khỏi. Chỉ là không nghĩ tới, đến bây giờ bọn họ mới chính thức hành động đi.
Hơn mười vị trưởng lão đều lần lượt nói ra ý kiến của mình. Kỳ thật ngay từ đầu khi tiếp nhận các sáng kiến tới từ một người nào đó, Tố nữ các đã lập tức nghiêm lệnh che giấu thân phận đối phương. Lúc ấy vị Thiếu các chủ kia cũng chỉ vừa tròn mười tuổi, thời điểm mà nhân loại còn chưa thể nào tu luyện được. Chính vì thế, Tố nữ các chỉ công bố với ngoại giới rằng, những chủ ý kia đến từ một vị Thái thượng trưởng lão của mình. Nhờ vào đó mà người trong cuộc mới có thể bình yên phát triển, tránh cho các thế lực đối địch bị bức bách dẫn tới ra tay tiêu trừ hậu hoạn. Dẫu sao thì một thiên tài như vậy thật sự là làm cho người ta quá mức chấn động.
Đến thời điểm này, Trần Mỹ Vân cũng không thể nào ngồi yên xem náo nhiệt được nữa. Hơn ai hết, nàng mới là người biết rõ tên kia quan trọng với Tố nữ các như thế nào. Nếu không có gì sai biệt, sợ là tin tức này hiện giờ cũng đã truyền đến tai của vị Thái thượng trưởng lão kia đi. Với tính cách của nàng, chắc hẳn sắp tới Bắc châu lại phải chấn động rồi. Nghĩ đến đây, mỹ phụ bất giác dùng hai ngón tay xoa lấy huyệt Thái dương như để xua tan đi những gì mới vừa thoáng hiện trong đầu.
- Tất cả yên lặng nào! Mọi người ở đây đều là cấp bậc trưởng lão trở lên. Hiện giờ cả bọn đều như gà mất thóc thế kia thì còn ra thể thống gì nữa.
Mặc dù thanh âm của Trần Mỹ Vân không phải quá lớn, nhưng bấy nhiêu đó vẫn là quá đủ để trấn an một dàn mỹ nhân trong phòng. Cũng chẳng thể trách các nàng, thử tưởng tượng xem, phí công bồi dưỡng nam nhân duy nhất trong một nhà toàn nữ tính, đến khi đối phương sắp trưởng thành lại bị người ngoài lăm le c·ướp đi. Đó là chưa kể bọn người kia còn mang theo tâm tư không thuần thì làm sao mà những nữ nhân này có thể ngồi yên được cơ chứ?
- Xin lỗi Các chủ! Là do chúng ta quá khích rồi!
Tất cả trưởng lão đều đồng loạt đứng dậy, cùng nhau cúi đầu nhận lấy lỗi lầm của mình. Trông thấy một màn này, Trần Mỹ Vân cũng không tiện nói thêm quá nhiều. Cuối cùng mỹ phụ đành phải dùng chiến thuật câu giờ, nhằm mục đích xoa diệu đám thủ hạ của mình.
- Ngồi xuống cả đi! Ta biết các ngươi đều quan tâm tới Thiếu các chủ, nhưng mà mọi việc đều cần phải phân tích rõ ràng. Trước mắt việc mà chúng ta cần làm là xác thực độ chính xác của tin tức mới vừa rồi. Nếu như đây chỉ là tin đồn thất thiệt, vậy thì cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra là được rồi. – Thoáng dừng một chút như để chỉnh sửa ngôn từ, vài giây sau nàng mới nói tiếp.
- Trái lại nếu tin tức kia là thật vậy thì khả năng cao phía Bạch vân tông quả thật có m·ưu đ·ồ lớn đối với chúng ta. Dù gì thì Thiếu các chủ và vị Thánh nữ kia chưa từng gặp nhau bao giờ, ta cũng không tin trên đời này còn có chuyện nam nữ cảm mến nhau mà không cần nhìn nhau dẫu một lần.
- Về phần phương án xử lý đi, ta sẽ trực tiếp hồi báo với Thái thượng trưởng lão chờ ngài ấy định đoạt. Lại nói Tố nữ các tuy đều là nữ tử nhưng không vì thế mà chúng ta để người khác tùy ý bắt nạt, các ngươi nói có phải hay không?
- Các chủ anh minh! Chúng ta tình nguyện xông lên tuyến đầu vì Tố nữ các giữ gìn vinh quang.
Đừng nhìn đám nữ nhân thân thể nhu nhược, trên thực tế giờ phút này thanh âm mà bọn họ phát ra thậm chí còn mang theo uy thế lớn hơn nhiều nam nhân khác cộng lại. Đảo mắt một vòng quanh phòng, Trần Mỹ Vân khẽ mỉm cười tỏ rõ vẻ hài lòng khi quan sát thấy một màn này. Đối với nàng tới nói, việc giữ vững sĩ khí mới là điểm mấu chốt, nếu như địch nhân chưa hành động mà phe mình đã r·ối l·oạn cả lên vậy còn tranh đấu cái gì nữa cơ chứ.
- Được rồi! Các ngươi còn có vấn đề gì muốn nói không? Nếu không thì nghị sự lần này kết thúc tại đây.
Hơn mười vị trưởng lão đều hai mắt nhìn nhau giống như đang âm thầm thảo luận điều gì đó. Cuối cùng vẫn là người to gan Thanh Huyền lấy hết can đảm đứng ra đại diện cho các đồng môn hỏi ra điều nghi vấn trong lòng.
- Khởi bẩm Các chủ! Chuyện này liệu có nên nói cho Thiếu các chủ biết hay không?
Nghe được vấn đề này, Trần Mỹ Vân chưa vội trả lời ngay. Chỉ tháy mỹ phụ nhẹ đưa ánh mắt xinh đẹp, chăm chú ngắm nhìn một khỏa quang thạch đang chiếu sáng gần đó. Từ đôi môi của nàng có thể nghe thấy một vài thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu, tựa hồ như đang cảm thán điều gì đó.
- Chẳng cần các ngươi thông báo, tên kia chắc hẳn sớm đã hay biết hết thảy rồi.