Chương 26: Nói chuyện phiếm
Mặc dù hiện tại trời chỉ mới vừa sáng, thế nhưng dòng người bên trong Phiêu hương thành đã vô cùng đông đúc. Theo tầm mắt của Nguyễn Nguyên Mạnh có thể trông thấy, rất nhiều phường thị đã bắt đầu mở rộng cửa để làm ăn. Tuy nói quy mô ở đây không tính là quá lớn, tuy nhiên tại khu vực căng thẳng như vùng biên cảnh, phố xá có thể phát triển đến mức độ này đã là một điều hiếm có rồi.
Dừng chân lại bên cạnh một quầy bán bánh ngọt, sau khi chi ra vài mảnh vụn linh thạch, Nguyễn Nguyên Mạnh cũng mua được cho mình kha khá điểm tâm sáng. Nói đến linh thạch, kỳ thật đây chính là một loại khoáng thạch, đóng vai trò giống như tiền tệ lưu thông trên Long Việt đại lục. Linh thạch sở hữu vẻ bề ngoài tương tự với hồng ngọc, tại khu vực trung tâm của nó có chứa một dạng vật chất đặc thù, thứ sẽ quyết định nên phẩm chất của một khối linh thạch là như thế nào.
Lý do mà linh thạch được xem trọng, tất cả đều nằm ở chỗ loại vật chất kì lạ vừa được đề cập kia. Có thể hiểu theo một cách đơn giản, đó là dạng năng lượng được dùng để thúc đẩy rất nhiều thứ khác nhau. Từ những chuyện nhỏ nhặt như đốt cháy hỏa lô, vận chuyển các loại cơ quan, cho tới làm động lực duy trì vô số dạng trận pháp hoạt động,... Nói chung không biết từ khi nào, linh thạch đã đóng một vai trò cực kì trọng yếu đối với cư dân tại Long Việt đại lục.
Để tiện trong việc sử dụng, người ta thường phân chia linh thạch ra làm bốn cấp bậc. Dựa vào mức độ tinh khiết tới từ năng lượng bên trong nó để phán xét, bốn cấp bậc này theo thứ tự là cao cấp, trung cấp, hạ cấp và tàn thứ phẩm. Trong đó linh thạch cao cấp được xem là quý hiếm nhất, chủ yếu thuộc về sự quản lý của những thế lực lớn. Ngược lại thì tàn thứ phẩm vô cùng phổ biến, bởi vì đây chính là các mảnh vụn còn thừa lại trong quá trình khai thác.
Quay trở về với thực tại, lúc này Nguyễn Nguyên Mạnh đang vừa đi vừa thưởng thức túi bánh ngọt trên tay mình. Cùng song hành với hắn, Mai Phương Phương cũng đã mua lấy một phần tương tự. Bất quá không giống như người nào đó, nàng chỉ cầm theo nó trên tay mà chẳng hề tỏ ra ý định muốn dùng thử. Đối với điều này, Nguyễn Nguyên Mạnh cũng không nói gì nhiều, dù sao thì nữ nhân đa phần đều muốn giữ sự ưu nhã, việc buông thả ăn uống trên đường phố hẳn là không mấy phù hợp đối với các nàng.
Chậm rãi tận hưởng hương vị thơm ngọt đang lan tỏa trên đầu lưỡi mình, Nguyễn Nguyên Mạnh khá là hài lòng về món ăn bình dân vừa mua được. Có lẽ là do nguyên nhân như vậy, sự khó chịu vì có người theo cùng khi trước cũng đã bị phai mờ đi không ít. Mặc dù suốt quãng đường từ nãy tới giờ, Mai Phương Phương vẫn cứ như có như không mà thăm dò lấy hắn. Bất quá nếu xét trên phương diện người dẫn đường, nàng cũng coi như đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.
Sau khi rời khỏi Mai gia tổ trạch, hai người bắt đầu dạo bước đến khu vực buôn bán trong thành. Sở dĩ Nguyễn Nguyên Mạnh lựa chọn nơi này, nguyên nhân là bởi hắn muốn nhìn xem, cư dân ở đây sinh hoạt như thế nào. Trước khi lên đường đến vùng biên cảnh, Nguyễn Nguyên Mạnh từng nói qua với Thái Huỳnh Diễm My, hắn đang có một ý tưởng mới muốn tìm địa phương thử nghiệm. Trên thực tế, điều này không phải chỉ là để ứng phó với mỹ nữ sư tôn, nói đúng hơn thì nơi mà hắn chọn chính là Phiêu hương thành.
Nhìn thấy các hàng quán bắt đầu nhộn nhịp dần lên, Nguyễn Nguyên Mạnh có thể trông thấy sự náo nhiệt trong lối sống của các tu sĩ tại đây. Mặc dù thoạt nhìn tu vi của bọn họ phần lớn chỉ là Luyện thể và Luyện khí, thế nhưng việc mua bán hay trao đổi qua lại vẫn được diễn ra vô cùng tấp nập. Từ chi tiết này có thể khẳng định, Mai gia quản lý Phiêu hương thành vô cùng có sách lược. Thông qua việc thỉnh thoảng lại có tu sĩ cúi đầu hành lễ với Mai Phương Phương, hắn càng cảm nhận được địa vị của Mai gia ở đây là lớn như thế nào.
- Xem ra danh tiếng của Mai tiểu thư là rất tốt nha. Từ thái độ mà những người kia biểu hiện, ta cảm nhận được bọn họ đối với ngươi hoàn toàn là xuất phát từ nội tâm kính trọng. Đây thật sự là một điều chẳng phải dễ dàng mà đạt được, ngươi nói có đúng không?
Trông thấy nữ nhân bên cạnh sau khi nghe mình nói xong liền biến sắc mặt, trong lòng Nguyễn Nguyên Mạnh mới xem như thư thái được phần nào. Đừng nhìn hai người bề ngoài vẫn đang cười cười nói nói mười phần vui vẻ, trên thực tế dù là Nguyễn Nguyên Mạnh hay Mai Phương Phương cũng đều có những ý đồ riêng. Từ khi khởi hành cho đến bây giờ, ngoại trừ việc giảng giải cho Nguyễn Nguyên Mạnh nghe về cơ cấu trong Phiêu hương thành, nàng thỉnh thoảng còn tranh thủ thăm dò thêm mục đích mà hắn đi đến nơi này.
Nói như thế nào đây, bản thân Nguyễn Nguyên Mạnh không phải là một kẻ già mồm, được mỹ nữ kề bên lại còn tỏ vẻ ghét bỏ. Nguyên nhân chủ yếu là do mục đích trong cách hành xử của Mai Phương Phương thực sự quá mức rõ ràng, nhất là đối phương còn là một người đang có hôn ước trên thân. Nếu bên cạnh là một nữ nhân bình thường, Nguyễn Nguyên Mạnh còn có thể tranh thủ trêu đùa thêm vài câu. Đáng tiếc Mai Phương Phương chính là hoa đã có chủ, hắn gánh không nổi cái danh theo dõi vợ của thủ hạ như vậy.
Dường như đã nhận ra, vị Thiếu các chủ trước mặt đang nảy sinh bất mãn, Mai Phương Phương không khỏi thầm cười khổ trong lòng. Ban đầu nàng còn cho rằng, đối phương là người tuổi trẻ khí thịnh, chỉ cần mình tung hô vài câu là có thể moi ra tin tức cần thiết. Thế nhưng nàng nào có ngờ tới, người này không những kín miệng, ngay cả cách ăn nói cũng tỏ ra vô cùng sắc bén. Hiện tại đối diện với một câu tưởng chừng như khen tặng kia, Mai Phương Phương trong lúc nhất thời cũng chưa biết phải ứng phó ra làm sao. Nàng thừa hiểu nếu như mình trả lời không tốt, rất có thể sẽ mang đến cho gia tộc những hậu quả rất nặng nề.
- Thiếu các chủ đừng trêu chọc Phương Phương! Những tu sĩ này sở dĩ tôn trọng Phương Phương, nguyên nhân là do bọn họ cảm tạ Mai gia đã làm tốt nhiệm vụ bảo hộ cho Phiêu hương thành. Trên thực tế, nếu bọn họ biết được ngài chính là Tố nữ các thiếu các chủ, ta tin tưởng bầu không khí sẽ còn náo nhiệt hơn rất nhiều.
Đối với sự nhạy bén của Mai Phương Phương, Nguyễn Nguyên Mạnh xem như đã có thêm một nhận thức mới. Vừa rồi hắn cố tình nói như vậy, mục đích là muốn ám chỉ rằng, người dân trong thành hiện giờ chỉ biết tới Mai gia với vai trò lãnh đạo. Bất quá thông qua việc dùng cụm từ “làm nhiệm vụ” đáp lại, Mai Phương Phương đã chứng minh, những gì Mai gia làm chỉ là nghe theo sự an bài từ thượng tầng mà thôi. Chưa dừng lại ở đó, nữ nhân này còn thuận tiện thổi phồng Nguyễn Nguyên Mạnh một phen. Nói thật, chỉ riêng tình huống mới vừa rồi, địa vị của nàng trong mắt hắn thoáng chốc đã tăng lên mấy phần.
- Mai tiểu thư quá khiêm tốn rồi, những gì mà Mai gia đã làm, cao tầng trong các vẫn luôn ghi nhận lấy. Trước không nói Mai gia từng vô số lần phá tan ám tuyến m·ưu đ·ồ, chỉ mỗi việc các ngươi kinh doanh nơi đây trở thành địa phương phồn hoa đã là cực kì hiếm có. Theo như tình báo mà ta biết được, Mạch ngọc thành bên kia mỗi năm đều phải hướng về phía Bạch vân tông để đòi viện trợ nữa cơ đấy.
Nghe thấy Nguyễn Nguyên Mạnh khen tặng gia tộc mình, Mai Phương Phương không tránh được nở một nụ cười rạng rỡ. Giống như người nào đó vừa nói, những năm gần đây Phiêu hương thành đã có thể phát triển mà không cần Tố nữ các ủng hộ quá nhiều. Mặc dù điều kiện đặc thù dẫn tới không thể tự sản xuất tài nguyên, thế nhưng thông qua việc xây dựng hình thức buôn bán hợp lý, bọn họ vẫn có thể thu về trong túi mình không ít lợi nhuận. Bất quá Mai Phương Phương vẫn còn đủ tỉnh táo để ghi nhớ lấy, do đâu mà gia tộc nàng mới có được thành tích giống như hiện giờ. Một tay che nhẹ lên miệng mình như để giữ gìn dáng vẻ thục nữ, mang theo giọng điệu ngọt ngào, nàng tiếp tục tỏ ra nhún nhường khi hạ thấp người để thay thế cho lời cảm tạ.
- Hi hi! Nếu để tổ mẫu các nàng biết, Tố nữ các quan tâm tới Mai gia như vậy, ta tin tưởng bọn họ sẽ cao hứng đến nỗi không ăn không uống mất. Tuy nhiên Phương Phương cũng thừa hiểu, nếu không phải Tố nữ các cho phép chúng ta tự do kinh thương, sợ là bây giờ Phiêu hương thành cũng chẳng khá hơn những nơi khác là mấy rồi.
Có thể nói, những gì mà Mai Phương Phương vừa đề cập, chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa Tố nữ các và bốn cự đầu còn lại. Dựa theo Nguyễn Nguyên Mạnh góp ý, Thái Huỳnh Diễm My đã chấp thuận để những thế lực dưới quyền mình được phép tự do mua bán. Phải biết điều này trước đó là một sự cấm kị, khi mà năm cự bá chỉ cho phép các thành thị sử dụng nguồn tài nguyên tại chỗ. Đối với những khu vực không thể tự sản xuất, bọn họ sẽ cân nhắc để cung ứng lượng tài nguyên thích hợp, nhằm đảm bảo quyền thống trị tuyệt đối của mình.
Nguyễn Nguyên Mạnh dĩ nhiên biết, cách làm cũ sẽ giúp Tố nữ các xây chắc địa vị vốn có. Thế nhưng nếu muốn tiến xa hơn, hắn cho rằng mình cần thay đổi cơ cấu được coi là thiếu tính uyển chuyển này. Do đó nhiều năm về trước hắn mới đánh liều mà đưa ra lời đề nghị không tưởng như thế kia. Đầu tiên là đồng ý để cho mấy trăm thế lực lớn nhỏ dưới quyền mình giao dịch với nhau, kế đến Tố nữ các sẽ thu về một phần lợi tức xem như thuế vụ, đổi lại bọn họ sẽ không can thiệp vào lượng tài nguyên còn lại trong các phiên giao dịch. Tất nhiên loại hàng hóa nào được phép mua bán, loại hàng hóa nào bị cấm hoàn toàn là do Tố nữ các quyết định.
Bằng cách làm này, rất nhanh Tố nữ các đã không cần tiếp viện tài nguyên cho thế lực phía dưới. Trái lại thông qua việc thu thuế, bọn họ còn mang về một lượng của cải vô cùng lớn. Bất quá việc gì thì cũng đều có tính hai mặt, hành vi trên tuy mang lại hiệu quả rõ nét, thế nhưng đồng thời cũng sẽ để lại những lỗ hổng cực kì chí mạng. Trong đó tình huống thế lực địa phương, bởi vì tự chủ tài nguyên dẫn tới bành trướng nhanh chóng là khó lòng tránh khỏi. Giả sử một ngày nọ thượng tầng Tố nữ các xảy ra vấn đề, rất có thể những người này chính là kẻ sẽ phản bội đầu tiên.
Đối với điều này, tất nhiên Nguyễn Nguyên Mạnh và Thái Huỳnh Diễm My đều đã sớm suy nghĩ đến. Bất quá những lãnh đạo trong Tố nữ các cũng chẳng phải là hạng người bình thường, bọn hắn đã làm ra rất nhiều biện pháp ứng đối, trong đó việc chia cắt những cường giả cấp cao chính là ví dụ điển hình nhất. Mặc dù đầu óc còn đang liên tiếp vận chuyển, tuy nhiên ngoài mặt Nguyễn Nguyên Mạnh vẫn trò chuyện với Mai Phương Phương như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Trông thấy nữ nhân tiếp tục khiêm nhường, hắn biết là dù cho mình có nói gì đi chăng nữa, nàng vẫn sẽ tiếp tục hướng vấn đề quay sang phía bên này mà thôi.
- Mặc dù Phiêu hương thành chỉ mới là địa điểm đầu tiên mà ta lịch luyện. Tuy nhiên khi nhìn cách Mai gia quản lý nơi đây, thật lòng mà nói ta đã có thể yên tâm phần nào. Nếu những địa phương khác cũng đạt được thành tích tương tự như vậy, ta tin tưởng ngày mà Tố nữ các trở thành thế lực đứng đầu Bắc châu đã không còn xa nữa rồi.
Nghe thấy Nguyễn Nguyên Mạnh tuyên ngôn, hai mắt Mai Phương Phương lập tức phát ra hào quang sáng chói. Từ câu nói trên, nàng có thể nhìn ra, vị Thiếu các chủ này khá là tán thành Mai gia bọn họ. Chỉ cần đối phương nói tốt với thượng tầng vài câu, Mai Phương Phương tin tưởng sẽ chẳng còn ai dám đàm tiếu về Mai gia nữa. Lại nói nếu một ngày nào đó Tố nữ các vượt qua Bách thú cốc, đến lúc đó việc Mai gia có thể mở rộng phạm vi cai quản, hẳn không còn là một chuyện quá mức viễn vong nữa rồi.
- Dưới sự lãnh đạo của Thái thượng trưởng lão, Phương Phương cho rằng, tiềm cảnh của Tố nữ các là vô cùng rộng mở. Tuy nhiên đoạn đường này chắc hẳn sẽ không mấy thuận lợi, do đó nếu có chỗ nào cần dùng người, xin Thiếu các chủ hãy nhớ đến Mai gia, chúng ta tuyệt đối sẽ dốc hết sức mình để hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Nghe thấy câu nói này, Nguyễn Nguyên Mạnh trước mắt đã có thể khẳng định mục đích mà đối phương tiếp cận mình là gì. Xem ra lý do mà hắn dùng khi rời Tố nữ các là không quá thiết thực, rõ ràng Mai gia bên này đã phát hiện điểm mù ở trong đó. Trước mắt từ thái độ của Mai Phương Phương có thể phán đoán, Mai gia nhiều khả năng là muốn thông qua hắn để bày tỏ sự trung thành với mỹ nữ sư tôn. Thậm chí dã tâm của bọn họ rất có thể còn lớn hơn, khi mà đối tượng chính trong kế hoạch này không phải ai khác mà chính là người sẽ kế thừa Tố nữ các.
- Ha ha! Những gì Mai tiểu thư vừa nói ta sẽ chuyển cáo lại với sư tôn. Bất quá ngài ấy quyết định như thế nào thì ta hoàn toàn không biết được. Dù sao thì ta vẫn mới chỉ là một tên tu sĩ cấp bậc Luyện thần mà thôi.
Đối diện với nụ cười trên mặt Nguyễn Nguyên Mạnh, Mai Phương Phương chẳng biết phải nói gì tiếp theo. Nàng thật sự không dám tin, thiếu niên trước mặt lại mượn cớ vụng về đến như vậy. Toàn bộ Bắc châu ai không biết, đối phương chính là nhân vật trọng yếu trong Tố nữ các cơ chứ. Đó là còn chưa kể, người này mười sáu tuổi liền đạt đến Luyện thần, so với các nàng dù đã ngoài đôi mươi vẫn chỉ mới là Luyện khí tu sĩ, quả thật đúng là một sự đả kích người không đền mạng mà.
Có lẽ là quá mức lúng túng, cũng có thể là cố ý muốn chuyển chủ đề sang một hướng khác, khi hai người đi đến đoạn cuối con đường, Mai Phương Phương lập tức vượt lên trước dò hỏi Nguyễn Nguyên Mạnh, giống như đang lo sợ hắn sẽ nói thêm những điều gì đó quá đáng vậy.
- Đi thêm một quãng đường nữa sẽ rời khỏi khu buôn bán, Thiếu các chủ nếu còn muốn tham quan thêm nơi nào khác thì có thể nói ra, Phương Phương sẽ dẫn đường giúp cho ngài.