Chương 25: Mai Phương Phương
Một đêm dài lặng lẽ trôi qua, khi những tia nắng ban mai đầu tiên còn chưa hiện lên, bầu không khí bên trong Mai gia tổ trạch đã trở nên nhộn nhịp mười phần. Theo từng tiếng huyên náo từ nơi xa vọng lại, Nguyễn Nguyên Mạnh thoáng chốc cũng đã b·ị đ·ánh thức khỏi trạng thái nhập thần. Chậm rãi thay đổi tiết tấu hô hấp, chờ cho linh lực ở vùng đan điền đã lắng xuống, lúc này hắn mới bắt đầu mở lấy đôi mắt vốn dĩ khép kín, làm phô bày ra một vầng hào quang vô cùng sáng chói.
Thời gian vài giờ có thể nói là quá ngắn, để nhường tu vi Nguyễn Nguyên Mạnh phát sinh sự biến chuyển rõ rệt. Tuy nhiên hiện tại cơ thể hắn lại đang tràn đầy sức sống, khi mà những sự mệt nhọc tích tụ do đi đường xa đã bị phai mờ hoàn toàn. Rời khỏi chiếc giường đơn êm ái, Nguyễn Nguyên Mạnh rất nhanh liền làm xong những thủ tục vệ sinh thường ngày. Mang theo vẻ mặt trông đã tươi tỉnh hơn khá nhiều, sau khi cẩn thận chỉnh đốn lại bộ dáng bề ngoài, cuối cùng hắn mới nhẹ bước đi ra khỏi phòng, nhằm chào đón một ngày mới tốt lành.
Rời xa phủ thành chủ, nơi được coi là nụ hoa trong tổng thể kiến trúc khổng lồ, Nguyễn Nguyên Mạnh thong thả đi dọc theo con đường lớn hướng về phía cổng chính. Tối hôm qua trong lúc dự tiệc, hắn đã từng thông báo với Mai Xuân Hồng, nói về ý định đi dạo một vòng Phiêu hương thành. Đứng trước yêu cầu này, Mai gia gia chủ dù cho trong lòng có đôi chút không yên, tuy nhiên bởi chẳng biết phải dùng lý do gì để từ chối, sau cùng nàng cũng chỉ đành mỉm cười mà chấp nhận lấy.
Toàn bộ Mai gia tổ trạch có tất cả năm lối ra vào, trong đó mỗi một lối đi sẽ tương ứng với một cánh hoa nhất định. Bất quá chỉ có cánh hoa nằm theo hướng mặt trời mọc mới được coi là chủ thể, đó cũng chính là nơi mà Nguyễn Nguyên Mạnh đang hướng tới. Lúc này thái dương đã dần lên cao, vì thế mà có không ít Mai gia đệ tử bắt đầu chú ý đến người khách nhân xa lạ. Có lẽ là do sớm được các tộc lão dặn dò, bọn họ khi chạm mặt với Nguyễn Nguyên Mạnh cũng chỉ gật đầu xem như chào hỏi, trước khi tiếp tục quay trở về với công việc mỗi ngày của mình.
Đạp bước trên con đường được trải từ đá mịn, có thể nói nội tâm Nguyễn Nguyên Mạnh hiện giờ đang vô cùng thư thái. Là một nhân loại chân chính, hắn thừa nhận bản thân mình cũng bị mắc phải những khuyết điểm cố hữu. Kiếp trước khi còn là một kẻ vô danh, Nguyễn Nguyên Mạnh cực kì ước ao được người khác chú ý tới. Thế nhưng sau khi sống lại một kiếp này, mỗi ngày đều phải chứng kiến mọi người xung quanh tung hô, nói thật có nhiều khi hắn thực sự cảm thấy rất ngột ngạt.
Hiện tại thì khác, phần lớn người bên trong Mai gia đều không biết Nguyễn Nguyên Mạnh là ai. Do đó hắn có thể thả lỏng tinh thần, không cần quá mức bận tâm tới hình tượng của mình. Tuy nhiên khi mà Nguyễn Nguyên Mạnh còn chưa kịp cao hứng bao lâu, trước mặt hắn đã xuất hiện một đạo bóng hình xinh đẹp đang mỉm cười rạng rỡ. Sau khi trông thấy nữ nhân kia, đầu óc Nguyễn Nguyên Mạnh lập tức vận chuyển nhanh chóng, nhằm mục đích suy diễn xem ý đồ mà đối phương đến đây là gì.
Tối hôm qua ở trên bữa tiệc, bởi vì tránh cho vị hôn phu của nữ nhân trước mặt hiểu lầm, Nguyễn Nguyên Mạnh không chú ý quá nhiều tới sự hiện diện của nàng. Bây giờ khi một lần nữa chạm mặt, hắn mới có thêm thời gian để đánh giá kỹ càng đối phương. Nói như thế nào đây, bởi vì có linh lực tẩm bổ thân thể, do đó đa số tu sĩ trên Long Việt đại lục đều sở hữu vẻ bề ngoài tốt đẹp. Chính vì thế nên không quá bất ngờ khi ở trong mắt Nguyễn Nguyên Mạnh, Mai Phương Phương cũng được xem là một vị mỹ nhân hiếm có.
Khoác lên mình tà áo dài lục sắc che đến quá đầu gối, bên dưới là một chiếc quần trắng bao phủ tới mắt cá chân, nhờ vào đó mà toàn bộ thân thể căng tràn nhựa sống của Mai Phương Phương đã được tô điểm vô cùng rõ nét. Nếu so sánh với những tuyệt sắc giai nhân mà Nguyễn Nguyên Mạnh từng gặp qua, Mai Phương Phương có lẽ không chiếm được bao nhiêu ưu thế. Bởi vì gương mặt có phần hơi tròn, điều này khiến cho ngũ quan vốn dĩ cân đối lại vô tình bị mất đi sự hoàn mỹ. Bất quá thông qua mái tóc cắt ngang trán, nàng cũng xem như bù đắp được phần nào nhược điểm chí mạng này.
Không biết là đã phát hiện ra, bản thân đang bị thiếu niên đứng đối diện đánh giá hay chưa, chỉ thấy nụ cười trên mặt Mai Phương Phương vẫn luôn được duy trì không đổi. Dưới những cơn gió nhẹ đầu ngày liên tiếp thổi qua, phần tóc dài thả ở sau lưng nàng cũng nương theo đó mà phất phới. Mặc dù Nguyễn Nguyên Mạnh đối với nữ nhân này không quá hứng thú, thế nhưng hắn phải thừa nhận một điều, đối phương rất biết cách phơi bày ra ngoài sự khả ái vốn có của mình.
- Mai tiểu thư buổi sáng tốt lành! Xem ra hôm nay là ngày may mắn của ta, mới sáng sớm vậy mà đã tình cờ trông thấy mỹ nhân rồi.
Nghe được Nguyễn Nguyên Mạnh trêu chọc, hai má Mai Phương Phương thoạt nhìn có đôi chút đỏ lên. Giống như là muốn che giấu đi sự ngượng ngùng của mình, nàng lập tức chấp hai bàn tay nhỏ ra phía trước bụng, đồng thời hơi cúi thấp đầu xuống xem như để bái chào. Chờ cho đến khi nàng ngẩng đầu trở lại, gương mặt tròn nhỏ đã hoàn toàn quay về với vẻ thanh thuần vốn có.
- Thiếu các chủ buổi sáng tốt lành! Kỳ thật Phương Phương ở đây là đang chờ đợi Thiếu các chủ.
Đối diện với sự thẳng thừng tới từ vị Mai gia tiểu thư này, Nguyễn Nguyên Mạnh quả thật cảm thấy mười phần bất ngờ. Mặc dù hắn đã sớm suy đoán qua, nàng xuất hiện ở đây hẳn là tồn tại mục đích nào đó. Ban đầu Nguyễn Nguyên Mạnh còn cho rằng, đối phương sẽ tìm một lý do để tiếp cận mình. Thế nhưng hiện tại có thể nhìn ra, nữ nhân trước mặt cũng không phải là hạng người đơn giản giống như vẻ bề ngoài kia.
Sở dĩ Nguyễn Nguyên Mạnh phán đoán như vậy, chủ yếu là do chỉ cần thông qua một câu nói đơn giản, đối phương vậy mà đã chặn lại ý định đi dạo một mình của hắn. Thử nghĩ xem, phía trước cho dù nàng có dùng bất cứ một cái cớ nào đi chăng nữa, hắn đều hoàn toàn có thể giả vờ u mê để mà không tiếp lời. Bây giờ thì khác, đối diện với một mỹ nữ tỏ ý đang chờ đợi mình, dù cho Nguyễn Nguyên Mạnh có lãnh tính đến đâu thì cũng không tiện buông lời chối từ nàng. Đến lúc này hắn mới xem như hiểu ra, câu nói đừng coi thường người trong thiên hạ là có ý nghĩa như thế nào.
- Ồ, Mai tiểu thư nói là đang chờ ta? Có thể cho ta biết là vì lý do gì hay không?
Có lẽ là còn chưa nhìn ra, cũng có thể là cố tình làm ngơ sự qua loa trong lời nói của Nguyễn Nguyên Mạnh, Mai Phương Phương vẫn mang theo dáng vẻ ôn nhu, nhẹ giọng giải thích mục đích mà mình có mặt ở nơi đây.
- Hôm qua sau khi biết tin Thiếu các chủ muốn ra ngoài du ngoạn, Tổ mẫu đã phân phó để Phương Phương đi theo bồi tiếp ngài. Bằng vào sự hiểu biết đối với Phiêu hương thành, Phương Phương tin tưởng bản thân có thể giúp cho Thiếu các chủ tham quan hết những nơi trọng yếu nhất. Tất nhiên nếu Thiếu các chủ cảm thấy Phương Phương không tốt, xin ngài cứ việc nói ra để Phương Phương trở về học tập nhiều hơn.
Đối phương đã hạ thấp tư thái đến một bước này, Nguyễn Nguyên Mạnh còn có thể nói thêm gì nữa cơ chứ. Nói thật, hiện tại trong lòng hắn có đôi chút khó chịu, khi mà hành vi này của Mai gia chẳng khác gì đang muốn giá·m s·át lấy hắn. Tuy nhiên sau khi ngẫm nghĩ kỹ lại, Nguyễn Nguyên Mạnh nhận ra khả năng trên là không quá lớn. Phải biết hiện tại Mai gia đang bị dội không ít nước bẩn lên người, nếu bây giờ lại tiếp tục làm cho cao tầng sinh lòng nghi ngờ, đây chẳng khác gì đang muốn nói cho thế nhân biết, bọn họ thật sự chuẩn bị tạo phản hay sao.
Không phải là Nguyễn Nguyên Mạnh quá mức tự đại, trên thực tế sự sai lệch về thực lực giữa đôi bên là rất lớn. Giả sử Mai gia lựa chọn cấu kết với các thế lực ngoại lai, vậy thì động tĩnh tạo nên tuyệt đối sẽ không hề nhỏ, đến lúc ấy mọi chuyện đã chẳng thể nào giấu được hệ thống tình báo do Tố nữ các bỏ công xây dựng rồi. Trước mắt nếu tình huống xấu nhất đã bị loại trừ, như vậy những khả năng tiếp theo thật sự khiến cho Nguyễn Nguyên Mạnh không khỏi suy ngẫm nhiều hơn.
- Mai tiểu thư chớ xem nhẹ mình, có ngươi đi theo bên cạnh dẫn đường, đây là điều mà ta cầu còn không được đâu. Hiện tại nhân lúc trời còn chưa nắng quá to, nếu Mai tiểu thư đã chuẩn bị xong, vậy thì chúng ta cùng khởi hành đi thôi.