Chương 20: Dọc đường trò chuyện (2)
Cuộc sống này có đôi khi thật là trùng hợp, trong lúc hai phụ tử Hoàng Đại Hải còn bận rộn tìm cách chống đỡ áp lực sắp đến, cách đó chừng vài vạn dặm cũng có người đang nhắc tới gia tộc của bọn hắn. Những người này không phải ai khác mà chính là Nguyễn Nguyên Mạnh cùng với Dương Tuyết. Chỉ thấy lúc này đôi mắt Vạn kim đường đường chủ đang chậm rãi khép hờ đi, hai hàng lông mày xinh đẹp cũng bắt đầu nhíu dần lại, tất cả đều cho thấy giờ đây nàng đang vô cùng nghiêm túc suy xét vấn đề.
Biết rõ Dương Tuyết còn cần thêm thời gian để tìm kiếm biện pháp thích hợp, Nguyễn Nguyên Mạnh vì thế mà cũng không gây ra động tĩnh quá lớn làm quấy rầy đến đối phương. Lại nói quãng đường từ Tố nữ các tới đích đến của chuyến đi này là tương đối xa. Bằng vào bốn con Hắc quang đại lực điêu ngày đêm phi hành, Nguyễn Nguyên Mạnh ước tính cũng phải cần từ ba đến bốn ngày thì mới có thể tới nơi. Do đó thay vì liên tục tạo ra áp lực cho phía phe mình, hắn quyết định tranh thủ đoạn thời gian này thư giãn thật tốt, trước khi bắt đầu phải đối mặt với những khó khăn về sau.
Mặc dù rất khó tin nhưng kỳ thật đây lại là lần đầu tiên Nguyễn Nguyên Mạnh c·ách l·y Tố nữ các xa đến như vậy. Trước kia do một mực muốn xây dựng vững chắc căn cơ, phần lớn thời gian đều được hắn dùng để tu luyện và tìm hiểu các loại sách cổ. Mỗi khi muốn thả lỏng tinh thần, lựa chọn hàng đầu mà Nguyễn Nguyên Mạnh tìm tới chính là trêu chọc đám mỹ nữ trong các. Nếu không phải đột nhiên bị quái mộng tập kích, sợ là cuộc sống của hắn vẫn sẽ tiếp tục kéo dài như thế.
Lần này đi đến vùng biên cảnh đối với Nguyễn Nguyên Mạnh vừa là để thăm dò túc địch, đồng thời cũng là để mở rộng tầm mắt của mình. Người xưa từng nói qua, đọc vạn quyển sách cũng không bằng đi một dặm đường. Một khi đã xác định bản thân chính là “rau hẹ” chờ người khác tới thu hoạch, Nguyễn Nguyên Mạnh tất nhiên phải tìm mọi cách nhằm hoàn thiện những thiếu sót còn tồn đọng trước đó.
Bởi vì bên trong tòa điện phủ có lắp đặt sẵn trận pháp phòng hộ, do đó khi thông qua cánh cửa sổ đang được mở rộng, Nguyễn Nguyên Mạnh có thể dễ dàng ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh trên bầu trời. Theo từng áng mây nhanh chóng thoái lui lại phía sau, theo những loài phi hành linh thú không ngừng gào thét thể hiện sự uy mãnh, trong lúc nhất thời Nguyễn Nguyên Mạnh cảm thấy nội tâm mình thoải mái hơn rất nhiều.
- Đệ đệ đang suy nghĩ đến chuyện gì thế? Ngươi giao hết thảy khó khăn cho tỷ tỷ, trong khi bản thân thì ngồi một bên nhàn nhã ngắm cảnh. Thật đúng là cái đồ nhẫn tâm mà!
Đang thả hồn vào những tưởng tượng dường như không có hồi kết, Nguyễn Nguyên Mạnh bất ngờ giật cả mình lên vì những gì mà Dương Tuyết nói. Cũng may bằng vào tu vi hiện tại, hắn rất nhanh liền đã điều chỉnh tốt trạng thái của mình. Mặc dù thừa biết nữ nhân đối diện đang thầm cười trộm vì trò đùa thành công, bất quá Nguyễn Nguyên Mạnh vẫn cố làm ra vẻ mặt bình tĩnh tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
- Người tài ba bao nhiêu thì phải đảm đương trách nhiệm lớn bấy nhiêu. Thiên hạ này ai ai không biết, ngoại trừ mỹ mạo nghiêng nước nghiêng thành ra, tỷ tỷ ngươi còn là một nữ nhân tài trí vô song cơ chứ. Những chuyện mà trong mắt người khác được coi là khó khăn, tuy nhiên đối với ngươi thì nó chỉ là trò trẻ con thôi không phải sao?
Nữ nhân phổ thông sẽ ưa thích được người khác khen tặng xinh đẹp, trong khi đó những nữ nhân có tư sắc lại thường hy vọng đối phương để ý đến tài năng của mình. Đối với một vị đại tài chủ như Dương Tuyết tới nói, được ca ngợi năng lực tự thân chính là điều mà nàng mong muốn nhất. Chỉ thấy ngay lập tức khóe miệng Dương Tuyết liền nở ra nụ cười tràn đầy vui sướng, đôi mắt to tròn nhanh chóng nhấp nháy thể hiện rõ chủ nhân nó đang cao hứng đến mức nào. Nếu không phải phòng bên cạnh còn có những người khác, sợ là nàng đã lao thẳng tới cùng thiếu niên thân thiết rồi.
- Hi hi! Dẫu biết đệ đệ ngươi đang nịnh lấy ta, thế nhưng ai bảo những gì ngươi vừa nói đều là sự thật đâu. Xem ra khó khăn lần này tỷ tỷ không giúp đỡ đệ đệ ngươi là không được nha.
- Nói như vậy, tỷ tỷ hiện giờ đã có biện pháp để chỉnh đốn tên Hoàng Quốc Khánh kia rồi phải không?
- Ân! Nhưng mà bàn luận những chuyện này ngay tại đây thật sự thích hợp sao? Nếu không thì hai chúng ta mau chóng tiến vào phòng ngủ, cùng nhau vai kề vai mật đàm như thế nào?
Tuy ngoài miệng tỏ vẻ muốn dụ dỗ Nguyễn Nguyên Mạnh cùng mình thân mật giao lưu, tuy nhiên trên mặt Dương Tuyết lại hoàn toàn không có bất cứ một tia đùa giỡn nào. Ngồi ở đối diện chứng kiến một màn này, người nào đó chỉ có thể lắc đầu cười khẽ xem như từ chối. Đã quá quen với lối tư duy của mỹ nữ trước mặt, Nguyễn Nguyên Mạnh dĩ nhiên biết đối phương đang muốn ám chỉ điều gì. Có đôi khi trong lúc trò chuyện, nếu muốn dự đoán một người đang có ý đồ ra sao, biện pháp tốt nhất chính là nhìn vào những cử chỉ mà đối phương vô tình làm ra, chứ không phải là những lời mà đối phương đang nói lấy.
- Tỷ tỷ cứ yên tâm! Hiện tại những gì mà chúng ta nói sẽ chẳng bao giờ bị truyền ra ngoài được.
- Ngươi chắc chắn chứ? Phải biết nếu như đệ đệ ngươi suy tính không sai, nàng hẳn là muốn khống chế để mọi thứ nằm trong tầm tay mình. Một khi tin tức bị tiết lộ, sợ là địa vị của ngươi trong lòng nàng sẽ không còn được giống với bây giờ nữa đâu.
Mặc dù chưa biết vì sao Nguyễn Nguyên Mạnh tự tin thế kia, bất quá Dương Tuyết vẫn quyết định lựa chọn tin tưởng vào hắn. Nếu không phải như vậy, nàng cũng chẳng dám dùng lời lẽ chỉ trích Thái Huỳnh Diễm My một cách thẳng thừng. Trông thấy ánh mắt Dương Tuyết vẫn còn có sự đắn đo, Nguyễn Nguyên Mạnh không giảng giải ngay mà trái lại chậm rãi rót thêm một tách trà đưa đến cho nàng. Sau khi làm xong động tác trên, lúc này hắn mới nhẹ giọng nói ra những điều mà mình phỏng đoán.
- Tỷ tỷ vẫn chưa hiểu hết tính cách của sư tôn. Nói như thế nào đây, nàng là một người khá là mâu thuẫn. Một mặt ngươi có thể thấy nàng vô cùng cao ngạo, đối với hầu hết sự vật sự việc bên cạnh đều tỏ ra vẻ thờ ơ. Tuy nhiên một mặt khác có nhiều lúc nàng lại trở nên cực kì cẩn thận, chỉ cần là chuyện mà bản thân cảm thấy hứng thú, nàng nhất định sẽ bỏ ra toàn bộ tinh lực để m·ưu đ·ồ lấy nó.
Nói xong một đoạn dài, Nguyễn Nguyên Mạnh tạm thời dừng lại một chút nhường cho Dương Tuyết có đủ thời gian để tiếp thu. Từ chỗ ban đầu còn nhíu chặt lông mày đầy vẻ trầm tư, dần dần nàng cũng bắt đầu gật gù xem như chấp nhận những lời nói vừa rồi. Ngồi thưởng thức trà đồng thời chứng kiến hết thảy tình huống này, sau khi có thể đảm bảo mỹ nữ đối diện đã tán đồng với mình, tới đây Nguyễn Nguyên Mạnh mới hài lòng nói tiếp vấn đề khi trước.
- Ta biết tỷ tỷ ngươi đang lo lắng Hắc Kiếm và Nguyễn trưởng lão sẽ giá·m s·át chặt chẽ chúng ta. Kỳ thật bây giờ ta đã có thể khẳng định, hai người bọn họ chẳng những để mặc cho chúng ta hành động, thậm chí nếu có sự cố phát sinh, bọn họ tuyệt đối là những người xông lên phía trước đầu tiên.
- Vì sao? Đệ đệ có thể giải thích rõ ràng hơn không?
- Cũng không phải là chuyện gì quá khó đoán! Tại thời điểm ta tỏ ý muốn rời khỏi Tố nữ các, đối với sư tôn thì ta đây đã là một dị số rồi. Lúc ấy khi nàng biết ta sắp sửa đi đến vùng biên cảnh, ta có thể thấy rõ trong mắt nàng hiện lên sự do dự. Bất quá cuối cùng nàng cũng quyết định chấp thuận với yêu cầu của ta. Tất nhiên ở chiều ngược lại, việc để Hắc Kiếm và Nguyễn trưởng lão theo sau cũng có thể coi như là một giao kèo ngầm giữa đôi bên.