Ta Muốn Làm Một Gã Thiện Lương Trùm Phản Diện

Chương 21: Dọc đường trò chuyện (3)




Chương 21: Dọc đường trò chuyện (3)

Thật ra trong lời nói của Nguyễn Nguyên Mạnh vẫn còn ẩn tàng một vài thứ. Chẳng hạn như việc Thái Huỳnh Diễm My đã phát hiện ra hắn là dị biến từ cách đây nhiều năm về trước. Bất quá chuyện này hắn không định nói với Dương Tuyết, dù sao thì có một số bí mật càng ít người biết sẽ càng tốt không phải sao? Trong đầu vừa sắp xếp ngôn từ hết sức cẩn thận, ngoài miệng Nguyễn Nguyên Mạnh vẫn cứ tiếp tục giảng giải một cách vô cùng trôi chảy.

- Mấu chốt vấn đề nằm ở chỗ Hắc Kiếm. Chúng ta đều biết một chuyện, nhờ vào thân pháp đặc thù có thể ẩn tàng tung tích, nàng chính là người thu thập tình báo tốt nhất bên trong Tố nữ các. Nếu thật sự muốn giá·m s·át hai người chúng ta, sư tôn lẽ ra nên để Hắc Kiếm âm thầm bám theo thì sẽ càng tốt hơn không phải sao?

- Ý của đệ đệ là ngay từ đầu Thái thượng trưởng lão đã trực tiếp ngã bài? Nói cách khác, nàng muốn nhắc nhở chúng ta, Hắc Kiếm chính là đối tượng truyền lại tin tức giữa đôi bên đúng không?

- Không chỉ bấy nhiêu đó! Tỷ tỷ có cảm thấy hiếu kì, nếu sư tôn đã sớm biết trước tương lai, vậy thì những năm gần đây nàng thật sự yên vị một chỗ mà không làm bất cứ chuyện gì hay sao?

Nghe đến đây Dương Tuyết xem như đã đoán được Nguyễn Nguyên Mạnh muốn ám chỉ điều gì. Trước kia nàng vẫn luôn cho rằng, Thái thượng trưởng lão là một người chỉ thích dùng thực lực tuyệt đối đi nghiền ép kẻ khác. Thế nhưng từ những sự việc phát sinh gần đây có thể thấy, đối phương không những sở hữu tu vi cao cường, ngay cả tâm cơ cũng phải nói thuộc dạng vô cùng thâm trầm. Trong lúc nhất thời Dương Tuyết cảm thấy bản thân mình thật sự quá thất bại. Lần này nếu không phải Nguyễn Nguyên Mạnh làm việc cẩn thận, nhiều khả năng nàng còn bị mơ mơ màng màng không biết đến bao giờ.

- Thái thượng trưởng lão đây là đang bố cục một bàn cờ to lớn, trong khi đó hai chúng ta cũng chỉ là những con cờ bên trên thôi phải không? Chờ khi chúng ta đến nơi đến chốn, nhiều khả năng sẽ còn có những con cờ khác dần dần nổi lên mặt nước chứ hả? Lại nói dưới hoàn cảnh như thế này, liệu những kế hoạch mà chúng ta làm ra sẽ còn có hiệu quả nữa sao?

Nhìn thấy Dương Tuyết bắt đầu có vẻ chán nản, Nguyễn Nguyên Mạnh lập tức nắm chặt lấy bàn tay nàng xem như an ủi. Dù sao thì mục đích mà hắn phân tích những thứ kia, chủ yếu vẫn là muốn nữ nhân trước mặt nhận rõ hơn tình huống hiện giờ mà thôi. Bất quá cái gì cũng có giới hạn của nó, nếu như không thể khống chế tốt chừng mực, sợ là phe mình chưa ra trận cũng đã bắt đầu tan rã dần rồi. Vỗ nhẹ lên mu bàn tay trắng nõn mịn màng, trong lúc cả hai đang truyền tải sự ấm áp cho nhau, Nguyễn Nguyên Mạnh cũng tranh thủ trấn an nội tâm vị đường chủ vốn dĩ cường thế này.

- Tỷ tỷ đừng quá bi quan! Sư tôn dù cho thủ đoạn có kinh thiên đến mấy, nàng cũng không thể tính đến ta sẽ bị mộng cảnh kịch thấu tương lai đúng không. Hiện tại tuy chúng ta vẫn nằm trong sự kiểm soát của nàng, tuy nhiên nàng cũng bị buộc phải thay đổi một phần kế hoạch đó thôi. Quan trọng hơn hết tỷ tỷ ngươi phải nhớ rõ một điều, địch nhân thật sự của chúng ta là Hoàng Quốc Khánh chứ không phải là sư tôn.

Nghe được thiếu niên khuyên bảo, Dương Tuyết cũng dần dần hồi phục trở lại sự tỉnh táo vốn có. Vừa rồi nàng sở dĩ không kìm chế nổi cảm xúc bản thân, nguyên do là bởi nàng quá quan tâm đến sự an nguy của Nguyễn Nguyên Mạnh đi. Phải biết chuyện này không hề liên can gì đến Dương Tuyết, nếu muốn nàng hoàn toàn có thể lựa chọn rời khỏi đây bất cứ lúc nào. Nếu không phải tình cảm giữa hai người sâu đậm, nàng làm sao có đủ dũng khí để đương đầu với một cường giả cấp bậc Ly phàm cơ chứ.



- Là tỷ tỷ thất thố, nhường đệ đệ ngươi chê cười rồi. Yên tâm đi, dù có chuyện gì xảy ra ta vẫn sẽ luôn ủng hộ ngươi.

Không để cho nàng nói hết lời, Nguyễn Nguyên Mạnh vội vàng cúi đầu xuống hôn nhẹ lên đôi bàn tay đã có phần lạnh giá. Rất nhanh tại vị trí mà da thịt hai người tiếp xúc, nhiệt độ bắt đầu chậm rãi được đẩy lên cao dần hơn. Giữ yên tư thế như vậy tới gần một phút, mãi cho đến khi Dương Tuyết bắt đầu hô hấp hỗn loạn, Nguyễn Nguyên Mạnh mới mỉm cười buông ra bàn tay của nàng.

- Đừng suy nghĩ quá nhiều! Trước mắt hai chúng ta vẫn rất an toàn. Chỉ cần giải quyết xong Hoàng Quốc Khánh, tương lai phía sau sẽ càng tốt đẹp hơn đó thôi.

- Ân! Vì tương lai hạnh phúc, tỷ tỷ nhất định sẽ giúp đỡ đệ đệ ngươi đánh g·iết tên kia. Phải rồi lúc nãy đệ đệ muốn hỏi ta cách để chèn ép hắn đúng không? Kỳ thật ta đã mường tượng ra một phương án sơ lược, nếu muốn bây giờ tỷ tỷ có thể nói cho ngươi nghe nha.

- Tốt! Ta rất mong chờ!

Cứ như vậy, một đôi nam nữ từ chỗ ngồi đối diện với nhau đã dần dần chuyển sang tư thế ôm ấp vô cùng thân mật. Âu yếm vòng tay choàng qua cổ Nguyễn Nguyên Mạnh, Dương Tuyết ưu nhã ngồi lên đùi thiếu niên, trong khi đôi môi thơm thì vẫn chậm rãi nói ra kế hoạch của mình. Không biết nàng đã thì thầm điều gì, chỉ thấy hai tay người nào đó rất nhanh liền đã trở nên linh hoạt hẳn lên. Theo thời gian trôi qua, gương mặt Dương Tuyết trong thoáng chốc đã chuyển sang màu ửng đỏ. Cuối cùng khi mà mọi cảm xúc đã dâng trào, nương theo một tiếng thét dài, thân thể nàng đột nhiên run rẩy lên một cách mười phần dữ dội. Phải chờ cho đến vài phút sau đó, đôi nam nữ mới yên tĩnh trở lại như lúc ban đầu.

- Đáng ghét! Người ta rõ ràng đang nghiêm túc, vậy mà đệ đệ ngươi cứ thích phá đám không thôi.

- Ha ha! Lúc nãy là ai nói lo sợ Hắc Kiếm nghe lén đó hả? Hiện giờ dù cho nàng có muốn cũng chỉ nghe thấy mỗi thanh âm tỷ tỷ ngươi ca hát thôi không phải sao?

Tiếc nuối rút dần bàn tay không thành thật ra khỏi lớp vải êm ái, Nguyễn Nguyên Mạnh cũng tranh thủ vận chuyển linh lực trong cơ thể để làm khô những vết tích bên trên. Không chờ cho Dương Tuyết kịp thời phản ứng, Nguyễn Nguyên Mạnh lập tức ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn xoay một cái, trong chớp mắt hắn đã tựa nhẹ chiếc cằm của mình lên bờ vai nữ nhân, cùng nàng ngắm nhìn khoảng không rộng lớn nơi ngoài trời xa. Đối với một loạt thao tác tới từ Nguyễn Nguyên Mạnh, Dương Tuyết chỉ giữ im lặng xem như chấp nhận lấy. Bởi vì một nơi nào đó đang truyền đến cảm giác khó chịu, giờ phút này nàng thật sự rất muốn đấm tên đáng ghét trước mặt vài cái cho thỏa nỗi xấu hổ trong lòng.



- Hừ hừ! Vừa rồi những gì tỷ tỷ nói ngươi có nghe rõ không hả? Chờ đã, nhìn đệ đệ ngươi biểu hiện, hẳn là ngươi sớm đã có kế hoạch rồi có đúng hay không?

- Nào có! Nào có! Tỷ tỷ đa tâm quá rồi nha! Ta dù cho có tinh minh cỡ nào đi chăng nữa cũng chẳng thể so kịp với tỷ tỷ đó thôi. Nếu tỷ tỷ không ra tay, ta làm sao có thể đánh bại Hoàng Quốc Khánh được cơ chứ.

Mặc dù đã bị mỹ nhân đoán trúng tâm sự, bất quá Nguyễn Nguyên Mạnh vẫn đủ thông minh mà lựa chọn một mực từ chối lấy. Sở dĩ hắn nhờ Dương Tuyết giúp đỡ, chủ yếu vẫn là muốn để nàng có thêm cảm giác tham dự và tán thành. Có đôi khi bởi vì từ đầu đã lỡ bỏ ra công sức, sau này dù cho gặp phải khó khăn đến đâu, người ta vẫn sẽ giữ vững sự chấp nhất để mà một mực đi xuống tiếp. Nói cách khác hiện tại Dương Tuyết càng nhiệt tình bao nhiêu, trong tương lai nàng nhất định sẽ càng khó có khả năng phản bội bấy nhiêu.

- Lại dẻo miệng nữa rồi! Mà thôi tỷ tỷ mặc kệ đệ đệ ngươi đó, ngươi muốn làm sao thì cứ làm đi. À phải rồi, tỷ tỷ vẫn còn một thắc mắc, đệ đệ có thể giải thích giúp ta được không?

- Ân! Tỷ tỷ cứ nói đi!

- Là như thế này, nếu đệ đệ đã sớm biết Thái thượng trưởng lão sẽ bố trí cạm bẫy. Tại sao ngươi còn muốn nhảy vào đó, trong khi ngươi hoàn toàn có thể lựa chọn yên lặng đi theo nàng không phải sao? Đừng nói với tỷ tỷ, ngươi không nhìn ra nàng đối với ngươi là xuất phát từ thật lòng đó nha.

Nghe được Dương Tuyết đặt ra nghi vấn, Nguyễn Nguyên Mạnh trong nháy mắt đã không còn lộ vẻ vui mừng giống như trước nữa. Điều này xảy ra không phải là do hắn bất ngờ, trái lại hắn kỳ thật đã sớm suy tính đến vấn đề trên. Ôm chặt lấy nữ nhân trước mặt, khi mà khoảng cách giữa hai người hầu như chỉ có thể tính bằng từng li một, lúc này hắn mới trầm giọng nói ra phỏng đoán của mình.

- Ta đã từng thử đặt mình vào vị trí của sư tôn, trở thành một người trùng sinh nắm giữ trong tay những tin tức về tương lai. Lúc ấy ta đã tự hỏi chính mình, ta sẽ tiếp tục hướng sự việc theo quỹ tích cũ hay là sẽ cải biến vận mệnh của bản thân.

- Không cần phải động não cũng có thể khẳng định, nếu là Thái thượng trưởng lão thì nàng chắc chắn sẽ lựa chọn cái thứ hai có đúng không?



- Đúng vậy! Mặc dù ta chưa biết được Hoàng Quốc Khánh làm sao có thể hấp dẫn đến sư tôn. Thế nhưng ta dám cam đoan, một khi nàng sớm phát hiện những mánh khóe kia, sự cao ngạo của nàng sẽ không cho phép nàng để mọi chuyện lặp lại thêm một lần nữa.

- Chờ đã! Nếu sự việc giống như đệ đệ ngươi nói, vậy thì ngươi càng nên ẩn nhẫn mới đúng nha.

Bởi vì phát hiện thấy điểm mù trong lập luận của Nguyễn Nguyên Mạnh, Dương Tuyết lập tức ngoáy đầu ra đằng sau, dùng mái tóc đen tuyền của mình ngăn chặn lấy miệng thiếu niên. Dở khóc dở cười giúp nàng điều chỉnh lại vị trí giống như cũ, Nguyễn Nguyên Mạnh mới mang theo vẻ mặt nhu hòa, chậm rãi thủ thỉ vào vành tai với hai chiếc khuyên nhỏ bé bên trên.

- Lúc đầu ta cũng có dự định như vậy. Thế nhưng bản tính của ta thì tỷ tỷ ngươi cũng rõ rồi, sống nhàn nhã nhớ tới ngày gian nguy nha. Cho đến bây giờ tình trạng Hoàng Quốc Khánh như thế nào ta còn chưa nắm rõ, nói không chừng sư tôn còn có những an bài khác cho hắn nữa thì sao. Giả sử một ngày nào đó quỹ tích tương lai một lần nữa phục khắc, đến lúc ấy nếu ta không có sự chuẩn bị, sợ là chẳng còn cách nào để lật bàn nữa rồi.

- Đệ đệ đang lo lắng Thái thượng trưởng lão sẽ thu nhận tên kia vào Tố nữ các đó hả?

- Ân! Chuyện thiên hạ ai có thể cam đoan tính trước hết được cơ chứ. Lại nói nhìn tình huống giữa ta và hắn bây giờ, tỷ tỷ hãy thử ngẫm nghĩ xem nó có quen thuộc lắm không?

Nghe đến đây Dương Tuyết bất giác cũng trở nên mười phần nghiêm túc. Nàng biết Nguyễn Nguyên Mạnh tuyệt đối sẽ không nói đùa vào lúc này, do đó hẳn là bên trong còn ẩn tàng một điều gì đó mà nàng chưa từng chú ý tới. Cũng chẳng để cho Nguyễn Nguyên Mạnh chờ đợi quá lâu, rất nhanh Dương Tuyết đã biết thiếu niên đang e ngại điều gì. Mang theo nét mặt khó có thể tin, nàng dùng giọng nói run rẩy thử thăm dò xem những gì mình nghĩ là có đúng hay không.

- Đệ đệ đừng nói là Thái thượng trưởng lão đang muốn nuôi cổ nha. Không thể nào... Nếu sự thật là như vậy thì cũng quá đáng sợ rồi.

Khẽ thờ dài một hơi thay cho câu trả lời của mình, Nguyễn Nguyên Mạnh trong lúc nhất thời cũng không biết nên nối tiếp câu chuyện ra làm sao. Kỳ thật phỏng đoán trên xuất hiện là do hắn tình cờ suy tính đến trong lúc vô ý mà thôi. Tuy nhiên khi một mực nghiền ngẫm về nó, hắn nhận ra điều này là hoàn toàn có khả năng xảy ra. Lấy thuần dương khí trong cơ thể mình làm cơ sở, chỉ cần giữa Nguyễn Nguyên Mạnh và Hoàng Quốc Khánh còn có một người tồn tại đến sau cùng, tới lúc ấy người thu được lợi ích lớn nhất vẫn sẽ là mỹ nữ sư tôn không phải sao?

Mặc dù về mặt tình cảm Nguyễn Nguyên Mạnh rất muốn đặt niềm tin vào đối phương. Tuy nhiên khi dùng lý trí để suy xét, hắn thật sự chẳng dám gật bừa. Long Việt đại lục là một nơi mà vốn dĩ kẻ mạnh vi tôn, tu sĩ vì một món thiên tài địa bảo hoàn toàn có thể liều sống liều c·hết với nhau. Vậy thì khi đứng trước cơ hội đột phá Ly phàm cảnh, liệu nàng có còn đủ định lực để chống lại sự cám dỗ này được chứ? Phải biết nếu trực tiếp hấp thu thuần dương khí, khả năng nàng đột phá là cao đến tám phần. Trong khi đó, nếu sử dụng biện pháp song tu, con số trên giảm lại chỉ còn một nửa mà thôi.

Hàng loạt suy nghĩ hiện ra trong đầu khiến cho Nguyễn Nguyên Mạnh dần rơi vào trạng thái thất thần. Điều này vô tình làm cho Dương Tuyết cứ ngồi chờ đợi mãi mà chẳng thấy ai đáp lời mình. Bởi vì hiếu kì nên nàng không nhịn được đưa mắt âm thầm liếc nhìn xem. Ngay khi trông thấy đôi đồng tử vốn dĩ sáng sủa nay lại trở nên cực kì mê mang, Dương Tuyết biết là giờ phút này tốt nhất vẫn là không nên quấy rầy đến đối phương. Khẽ thở dài một hơi, nàng cũng học theo người nào đó dõi mắt nhìn về cảnh vật bên ngoài kia, đồng thời từ trong đôi môi xinh đẹp, thỉnh thoảng sẽ có một vài thanh âm nho nhỏ truyền ra, thứ mà có lẽ chỉ mỗi một mình nàng mới nghe thấy được.

- Chỉ mong mọi chuyện không đi đến một bước kia mà thôi.