Chương 19: Mạch ngọc thành – Hoàng gia (2)
Thời gian dần trôi về đêm khuya, toàn bộ Hoàng gia tổ trạch hiện giờ đã chìm sâu vào bầu không khí tĩnh lặng. Bên trong khuôn viên rộng lớn, các tòa kiến trúc đều nối tiếp nhau đóng kín tất cả cửa ra vào. Trên con đường chính đi qua các đình viện, cứ cách chừng mười thước lại có một trụ quang thạch được dựng lên, từ trên cao liên tục phát ra những chùm ánh sáng màu vàng nhạt. Nhờ có sự tồn tại của bọn chúng, đám Hoàng gia đệ tử đảm nhiệm vai trò gác đêm cũng thư thả hơn khá nhiều.
Lúc này dưới màn trời đậm màu hắc ám, một thanh niên với dáng vẻ cao quý đang vội vàng đảo bước trên con đường cô tịch. Từng thanh âm xào xạc liên tiếp phát ra bởi sự v·a c·hạm giữa giày da vào đá sỏi, điều này làm cho không gian vốn dĩ yên tĩnh trong lúc nhất thời có phần bị khuấy động. Mang theo nét mặt tương đối khẩn trương, thanh niên vẫn một mực đi thẳng về phía trước mà chẳng hề bận tâm đến cảnh vật ở hai bên đường. Thế nhưng ngay khi hắn chuẩn bị tiến vào một khúc quanh, bất ngờ có hàng loạt tiếng bước chân theo hướng đối diện truyền tới, chính vì thế nên thanh niên bất đắc dĩ đành phải tạm thời dừng lại thân hình.
Khoảng cách giữa đôi bên dần dần được rút ngắn lại, rất nhanh nhóm người đằng kia cũng nhận thấy sự hiện diện của thanh niên. Tại thời điểm n·hạy c·ảm như thế này, chứng kiến có người còn dám tự do đi lại trong tổ trạch, đám Hoàng gia đệ tử lập tức đề cao cảnh giác, chuẩn bị hô hào thêm những tộc nhân khác để cùng lùng bắt đối phương. Bất quá trước khi bọn hắn kịp hành động, một tên trong số đó nhờ vào thị lực vượt trội nên đã nhanh chóng nhận ra thân phận của thanh niên. Không dám để cho đồng bạn mình làm ra hành vi lỗ mãng, hắn lập tức chạy nhanh về phía trước, đồng thời còn không quên cúi thấp người thể hiện rõ sự tôn kính của mình.
- Tham kiến đại công tử! Không biết đã trễ như thế này, ngài còn có việc gì muốn làm hay sao?
Vốn còn đang nhíu mày vì bị ngăn chặn đường đi, tuy nhiên khi phát hiện những tên kia là gác đêm đệ tử, Hoàng Hiếu Hòa thoáng chốc liền thu lại sự khó chịu trong lòng. Đây không phải là do hắn có thiện cảm với đám người này, nguyên nhân chủ yếu là bởi hắn đã quen thuộc với việc dùng lấy hình tượng ôn hòa khi tiếp xúc cùng thế nhân. Nhẹ nhàng nâng đỡ tên Hoàng gia đệ tử trước mặt, Hoàng Hiếu Hòa vừa giúp hắn lau đi bụi bặm đang bám trên vai áo, đồng thời vừa mỉm cười đáp trả nghi vấn của đối phương.
- Phụ thân vừa có lệnh cho triệu kiến ta, do đó ta mới không chú ý đến thời gian mà trực tiếp tiến về số một đình viện. Xem ra ta trong lúc vô tình đã làm ảnh hưởng tới nhiệm vụ của chúng huynh đệ, mong các ngươi bỏ qua cho.
Nghe được những lời này, khỏi phải nói đám Hoàng gia đệ tử bây giờ kích động đến mức độ nào. Ngày bình thường đại công tử đối xử với tộc nhân vô cùng thân thiện, hiện tại trong lúc tình cờ gặp gỡ vậy mà đối phương vẫn tỏ ra lễ độ có thừa. Rõ ràng bằng vào thân phận của mình, đại công tử chẳng cần phải giải thích với bọn họ làm gì. Thế nhưng đối phương không chỉ đồng ý ngừng lại chờ đợi, thậm chí còn tự nhận lỗi lầm về phía mình. Có thể nói gia tộc xuất hiện một vị công tử như vậy, đây tuyệt đối là một điều may mắn đối với Hoàng gia đám người.
- Đại công tử nói quá lời! Là do chúng ta đã gây phiền toái cho ngài, làm chậm trễ thời gian của ngài và gia chủ, ngài không trách tội chúng ta đã là một sự may mắn cho chúng ta rồi.
- Đúng thế! Đại công tử đừng như vậy, chúng ta thật sự gánh không nỗi đại lễ này đâu.
- Đúng đấy! Đúng đấy!
Một đám Hoàng gia đệ tử vội vàng hạ thấp thân mình, thể hiện rõ sự tôn kính đối với thanh niên trước mặt. Dù sao thì cả gia tộc đều biết, gia chủ tuy có hai người con trai nhưng chỉ có vị này mới đủ tư cách kế thừa chức vụ kia. Hiện tại nếu bọn họ để lại trong lòng tương lai gia chủ một ấn tượng tốt, về sau biết đâu sẽ được đối phương đề bạt lên những vị trí cao hơn không chừng. Hoàng Hiếu Hòa dĩ nhiên thừa hiểu những người này đang có m·ưu đ·ồ gì, bất quá hắn cũng rất vui lòng chứng kiến hết thảy.
- Chư vị huynh đệ nói gì đấy? Các ngươi khổ cực tuần tra ban đêm đã là có công với gia tộc, ta làm sao đành lòng trách phạt các ngươi cơ chứ. Hiện tại nếu như không còn có chuyện gì khác, ta cần phải tranh thủ thời gian để rời đi ngay. Dù sao thì ta cũng không thể nhường phụ thân bên kia chờ đợi quá lâu, các ngươi nói có đúng không?
- Đại công tử nói rất đúng! Mời ngài cứ việc tự nhiên, không cần phải để ý đến chúng ta làm gì.
- Ân! Vậy ta đi trước một bước, mọi người cứ tiếp tục nhiệm vụ của mình.
- Vâng thưa đại công tử.
Mang theo vẻ mặt mỉm cười như tắm gió xuân, Hoàng Hiếu Hòa bỏ lại sau lưng một đám người đang mười phần cung kính đưa tiễn hắn. Trải qua một vài khúc quanh, khi mà đã xác định không còn ai trông thấy mình, gương mặt Hoàng Hiếu Hòa cũng dần trở về với vẻ lạnh nhạt vốn có. Đối với một người đứng đầu thế hệ trẻ trong gia tộc như hắn mà nói, việc phải khoác lên mình những bộ mặt khác nhau đã là một việc không thể nào tránh khỏi.
Kỳ thật lúc ban đầu Hoàng Hiếu Hòa cảm thấy rất khó chịu với lối sống giả tạo kia. Bất quá sau khi được phụ thân dạy dỗ trong một đêm dài, hắn mới xem như nhìn thấu bản chất của thế giới này. Kể từ đêm hôm đó trở đi, Hoàng Hiếu Hòa đã quyết định sẽ hướng bản thân trở thành một vị gia chủ ưu tú. Hoa ngôn, trở mặt, không ngừng tính kế người khác, có thể nói theo thời gian trôi qua hắn đã dần dần thừa kế lấy những điểm mạnh tới từ phụ thân mình.
Bởi vì mải mê nhớ về quá khứ của bản thân, không biết từ lúc nào Hoàng Hiếu Hòa đã dừng chân ở trước cửa số một đình viện. Trước đây từng có nói qua, toàn bộ Hoàng gia tổ trạch là một chuỗi những căn nhà nối liền với nhau. Để tiện bề phân biệt, người Hoàng gia đã gán cho mỗi căn nhà một con số xem như làm đại diện. Trong đó số một đình viện chính là tòa nhà trung tâm, nơi dành riêng cho gia chủ cư ngụ lại.
Khi Hoàng Hiếu Hòa đến đây, mặc dù không trông thấy bất cứ thủ vệ nào, thế nhưng hắn vẫn mông lung cảm giác được, hiện tại xung quanh đang có ít nhất hai luồng khí tức khóa chặt vào mình. Biết rõ những người kia chính là phụ thân tâm phúc, vì lẽ đó Hoàng Hiếu Hòa chỉ khẽ gật đầu, trước khi một mạch đi thẳng vào bên trong. Rất nhanh hắn liền chứng kiến phụ thân mình đang mang theo dáng vẻ âu sầu, ngồi thừ người ra trên chiếc ghế dựa đặt tại chính giữa thư phòng. Mơ hồ đoán được đã phát sinh chuyện gì, Hoàng Hiếu Hòa vội vàng đẩy nhanh bước chân, khéo léo phát ra tiếng động nhằm đánh thức đối phương khỏi những suy tính sâu xa.
- Phụ thân đại nhân xin bảo trọng thân thể, dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cả gia tộc cũng sẽ nhất quyết tuân theo những chỉ thị của ngài.
Kỳ thật Hoàng Đại Hải đã sớm nhận thấy con trai trưởng đến gần, bất quá do đang bận suy xét những chuyện khác nên hắn mới biểu hiện ra dáng vẻ như vậy. Đối với đứa nhi tử này, Hoàng Đại Hải đã áp đặt lên trên thân hắn rất nhiều thẻ đ·ánh b·ạc. Từ chỗ ưu tiên phần lớn tài nguyên tu luyện, cho đến việc truyền thụ mưu lược và đạo làm người cho đối phương, nói chung Hoàng Đại Hải đã làm tất cả những điều nằm trong khả năng của mình. Đáng tiếc là người tính không bằng trời tính, trước mắt nếu không giải quyết tốt nghịch cảnh mà gia tộc chuẩn bị gặp phải, sợ là những sắp xếp mà hắn làm trong mấy năm nay cũng đành đổ xuống sông xuống biển.
- Là Hòa nhi đó sao? Mau ngồi xuống đi! Bằng trí thông minh của ngươi, hẳn là đã sớm đoán được lý do phụ thân triệu kiến ngươi vào lúc này rồi phải không?
Cẩn thận ngồi vào vị trí đối diện với phụ thân mình, Hoàng Hiếu Hòa gật nhẹ đầu xem như công nhận lời nói trên. Cùng lúc đó, hắn cũng trùng hợp nhìn thấy tấm thẻ ngọc đang nằm gần đấy. Không chần chờ quá lâu, Hoàng Hiếu Hòa lập tức cầm lấy thẻ ngọc, bắt đầu quan sát những tin tức ẩn chứa bên trong. Một bên nhanh chóng đảo qua nội dung, một bên tranh thủ đối chiếu nó với những tin đồn nghe được gần đây, rất nhanh hắn đã hiểu rõ phần nào tình huống hiện giờ. Thở dài một hơi trước khi đặt tấm thẻ ngọc về vị trí cũ, lúc này Hoàng Hiếu Hòa mới ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt dò xét tới từ cha mình.
- Thật không nghĩ đến, nguy cơ lần này còn lớn hơn so với dự tính trước đây của phụ thân. Cũng may gia tộc chúng ta đã sớm có sự chuẩn bị, không đến mức phải chịu thiệt hại quá nặng nề.
Trông thấy con trai trưởng biểu hiện mười phần bình tĩnh, Hoàng Đại Hải cảm thấy nội tâm được an ủi phần nào. Mặc dù đứa nhỏ này nhìn nhận sự việc còn khá phiếm diện, bất quá điều này cũng không thể hoàn toàn trách hắn được. Dù sao thì từ nhỏ cho đến lớn đối phương đều trải qua quá mức suôn sẻ, hiện tại xuất hiện một ít sai sót cũng là chuyện nằm trong dự liệu. Trước mắt nếu đã có cơ hội để rèn luyện, Hoàng Đại Hải cũng không ngại nhường con trai mình mài giũa một phen.
- Nói phụ thân nghe một chút về cái nhìn của ngươi! Nếu ta cho phép ngươi giải quyết chuyện này, ngươi sẽ lựa chọn ứng đối như thế nào?