Ta Muốn Làm Một Gã Thiện Lương Trùm Phản Diện

Chương 18: Mạch ngọc thành – Hoàng gia (1)




Chương 18: Mạch ngọc thành – Hoàng gia (1)

Bắc châu là một châu thổ có diện tích bao la ngút ngàn. Tại đây mỗi ngày đều có thế lực mới sinh ra, đồng thời cũng sẽ có những thế lực khác rơi vào cảnh lụi tàn. Mặc dù từ trên vẻ bề ngoài biểu hiện, năm đại cự bá đứng đầu Bắc châu không nảy sinh quá nhiều xung đột. Tuy nhiên ở những nơi mà người ta không chú ý tới, mỗi giờ mỗi phút vẫn luôn có vô số cuộc giao tranh đang âm thầm diễn ra. Điều này sở dĩ xuất hiện chủ yếu vẫn là do năm thế lực lớn cố tình dung dưỡng gây nên. Ngoài việc liên tiếp khuếch trương tự thân, bọn họ còn không ngừng nâng đỡ những môn phái nhỏ, từ đó ngầm thao túng để mở ra hàng loạt tràn tranh đoạt chiến cực kì tàn khốc.

Mạch ngọc thành là một thành thị nằm trong phạm vi cai quản của Bạch vân tông. Tọa lạc tại vùng biên cảnh xa xôi, từ tòa thành này đi lên phía Đông một đoạn nhỏ chính là vùng lãnh thổ thuộc về Tố nữ các. Bởi vì nắm giữ vị trí địa lý đặc thù, ở đây quanh năm đều có tu sĩ tới từ hai thế lực lớn qua lại giao lưu. Tất nhiên bên cạnh đó còn có các tán tu, những người lựa chọn phiêu bạt khắp nơi nhằm tìm kiếm cơ duyên cho riêng mình.

Tại Bắc châu, quy mô của các thành trấn có thể được phân chia ra làm ba cấp độ cơ bản. Để xếp hạng một tòa thành, người ta thường căn cứ vào diện tích và số lượng dân cư đang sinh sống trong đó. Lấy Tố nữ thành, một thành thị nhất lưu ra làm ví dụ. Tòa thành này với phần nội thành có diện tích chưa quá trăm dặm, thế nhưng nó vẫn là một trong những kiến trúc đứng đầu châu thổ. Nguyên nhân của điều này nằm ở chỗ, tu sĩ cư ngụ tại đây có thực lực bình quân vô cùng mạnh mẽ. Trước chưa nói Thái Huỳnh Diễm My với tu vi Ly phàm cảnh thường xuyên tọa trấn, chỉ riêng các trưởng lão trong Tố nữ các cũng đã đủ để củng cố địa vị cho đại bản doanh của mình rồi.

Là một tòa thành thuộc dạng tam lưu, Mạch ngọc thành có quy mô kém hơn rất nhiều nếu so với những thành thị khác. Bởi vì là khu vực biên cảnh, nơi đây được Bạch vân tông xây dựng để trở thành phòng tuyến đầu tiên giao phong với Tố nữ các. Chính vì vậy mà các thế lực ở đây không quá chú trọng vào việc sản xuất tài nguyên. Trái lại bọn họ thường sử dụng viện trợ do Bạch vân tông cung cấp, nhanh chóng làm lớn mạnh bản thân, nhờ đó bắt đầu tiến hành chiếm đoạt ích lợi tới từ những thế lực đối nghịch.

Bên trong Mạch ngọc thành có ba gia tộc đứng đầu là Hoàng gia, Trương gia và Hồ gia. Ba gia tộc này có quyền ưu tiên chiếm dụng phần lớn tài nguyên, đổi lại bọn họ phải chịu trách nhiệm thực thi những công việc được thượng tầng an bài xuống. Chưa dừng lại ở đó, mỗi một gia tộc vừa kể trên còn nắm giữ tư cách đề cử người đại diện, trực tiếp đảm nhiệm lấy chức vị Phó thành chủ. Những người này sẽ được cho phép tham gia quản lý tòa thành, điều động nhân lực và vật lực khi có sự cố xảy ra. Tất nhiên mọi việc vẫn luôn cần tuân theo một quy tắc bất biến, đó là lợi ích của Bạch vân tông phải được đặt lên hàng đầu.

Nằm ở khu vực phía Đông Nam của Mạch ngọc thành, Hoàng gia tổ trạch trông giống như một con cự thú mang dáng vẻ độc lập độc hành. Chiếm dụng lấy một vùng đất tương đối rộng rãi, tại đây có hơn năm mươi tòa nhà lớn nhỏ, nối liền với nhau thành hình dạng của một đầu hùng sư khổng lồ. Là gia tộc chỉ mới vừa được lập nên cách đây gần trăm năm, Hoàng gia sở hữu nội tình khá là mỏng manh nếu so với hai gia tộc còn lại. Mặc dù Hoàng gia vẫn luôn không ngừng mở rộng nhân khẩu, tuy nhiên đến thế hệ này cả gia tộc cũng chỉ mới có hơn hai trăm người, một con số có thể nói là vô cùng nhỏ bé.

Ban đêm vốn dĩ đã hiu quạnh, tại Mạch ngọc thành điều này lại càng thêm gia tăng lên nhiều lần. Bầu không khí khẩn trương nơi đây trải qua nhiều năm liên tiếp tích tụ, vô tình khiến cho các cư dân trở nên mười phần khép kín. Mỗi đêm khi mà thời gian vừa chỉ điểm chín giờ, đa số tu sĩ đều sẽ lựa chọn ẩn lui vào trong cứ điểm của mình. Không có sự giao lưu, cũng như không có bất cứ một chút tín nhiệm nào tồn tại, có thể nói tu sĩ trong thành chỉ sống với một mục tiêu duy nhất chính là vì bản thân mình.

Lúc này bên trong một gian thư phòng không quá xa hoa, thế hệ này Hoàng gia gia chủ Hoàng Đại Hải đang dùng đôi mắt mê mang nhìn về phía cảnh vật ở ngoài cửa sổ. Dưới ánh sáng nhu hòa tới từ quang thạch, gương mặt trung niên với mái đầu đã ngã bạc quá nửa cũng dần thể hiện rõ sự mỏi mệt. Thời gian cứ như thế chậm rãi trôi qua, mãi cho đến khi một trận gió lạnh bất ngờ ùa vào, hắn mới bừng tỉnh mà thu lại nỗi lòng hỗn loạn đang đè ép trên người.

Buồn bực ném mạnh tấm thẻ ngọc trong tay xuống bàn, Hoàng Đại Hải tỏ ra bất lực khi tựa toàn bộ thân mình lên chiếc ghế dựa đằng sau. Mang lấy vẻ mặt chán nản, hắn bắt đầu khép hờ hai mắt, với hy vọng có thể bình tĩnh lại tâm tình hiện giờ. Sở dĩ Hoàng Đại Hải có biểu hiện thất thố như vậy, nguyên nhân đều nằm ở những tin tức bên trong tấm thẻ ngọc đang nằm lẳng lặng trên bàn kia.

Là Hoàng gia đời thứ hai gia chủ, Hoàng Đại Hải năm nay tuy chưa tới năm mươi tuổi nhưng đã là cường giả Quy nguyên đỉnh phong. Cảnh giới này nếu đặt ở những thế lực lớn sẽ chẳng là gì, tuy nhiên ngay tại Mạch ngọc thành thì đây chính là một cự đầu chân chính. Mặc dù vậy, Hoàng Đại Hải được biết đến không chỉ bởi vì tu vi mạnh mẽ. Trái lại người này nổi tiếng khắp vùng biên cảnh là bởi vì đầu óc nhạy bén, cũng như sự giảo hoạt trong cách đối nhân xử thế của hắn. Tu sĩ bên trong Mạch ngọc thành thường âm thầm gọi vị gia chủ này là Hoàng hồ ly, một cụm từ thể hiện rõ sự e dè và kiêng kị.

Không giống với những tộc nhân khác, Hoàng Đại Hải hơn ai hết mới là người hiểu rõ nhất tình trạng của Hoàng gia hiện giờ. Đừng nhìn bọn hắn mặt ngoài phong quang, kỳ thật tình cảnh gia tộc lúc này chẳng khác gì đang giẫm trên băng mỏng. Bởi vì quật khởi quá nhanh, từ đó dẫn đến nền tảng cơ bản trở nên bất ổn. Hoàng gia không chỉ thua kém hai gia tộc khác về tích trữ, đồng thời số lượng cường giả trong gia tộc cũng chẳng thể nào sánh được đối phương. Nếu không phải đời thứ nhất gia chủ từng lập nên đại công, nhờ vậy được thế lực phía trên lên tiếng che chở cho, sợ là bây giờ Hoàng gia đã sớm bị người ta tiến hành cắn xé rồi.

Tuy nhiên muốn rèn sắt cũng cần tự thân cứng rắn, Hoàng gia nếu chỉ dựa vào ngoại nhân một mực bảo hộ, đây cũng chẳng phải là một biện pháp lâu dài. Nhất là đoạn thời gian gần đây, Hoàng Đại Hải thỉnh thoảng còn nghe được phong thanh, Trương gia và Hồ gia đang có ý định cô lập Hoàng gia ra ngoài. Ban đầu hắn vẫn cho rằng tin tức trên là giả, mâu thuẫn giữa ba gia tộc nào có dễ dàng bị tiết lộ như vậy. Bất quá xuất phát từ thói quen cẩn thận, hắn vẫn quyết định phái đi một tên tâm phúc âm thầm nghe ngóng tình hình. Thế nhưng khi nhìn vào nội dung trên thẻ ngọc mà tên kia vừa gửi về, Hoàng Đại Hải chỉ còn nước thở dài trong vô vọng.

- Ta phải làm sao để đưa gia tộc thoát khỏi nguy cơ lần này đây?

Một bàn tay không ngừng nhào nặn vầng trán, bàn tay còn lại thì liên tục gõ nhẹ vào thành ghế, có thể thấy hiện tại tâm trạng Hoàng Đại Hải đang phiền muộn ra làm sao. Mặc dù trong đầu đã căn nhắc qua một loạt phương pháp, đáng tiếc là hắn chẳng nhìn thấy bất cứ một tia hy vọng nào cả. Nguyên nhân chính làm cho Hoàng Đại Hải trở nên bó tay bó chân như vậy, chủ yếu nằm ở chỗ hiểm cảnh mà Hoàng gia sắp sửa đối mặt lại tới từ các cao tầng ở phía trên.

Thân là một trong ba vị Phó thành chủ, sở hữu quyền quy tuyệt đối tại Mạch ngọc thành, thế nhưng thực tế thì chủ nhân chân chính ở đây cũng không phải là Hoàng Đại Hải. Nói một cách chính xác hơn, ngôi vị Thành chủ được quyết định bởi Nhạn lạc môn, một thế lực khác dưới trướng cự đầu Bạch vân tông. Đừng nhìn cả hai bên đều thuộc dạng cấp bậc tay chân, tuy nhiên quy mô của Nhạn lạc môn hoàn toàn có thể bỏ xa ba đại gia tộc đến cả một đoạn đường dài.

Lần này sở dĩ hai gia tộc kia dám cả gan làm loạn, vấn đề cũng đều nằm ở chỗ Nhạn lạc môn mà ra. Nghĩ đến đây, Hoàng Đại Hải thật sự cảm thấy rất không cam tâm. Kể từ khi lên lãnh đạo Hoàng gia, hắn đã bỏ ra vô số công sức, ngày đêm miệt mài cố gắng chỉ để đề cao nội tình gia tộc mình. Buồn cười là những thứ kia lại chẳng hề làm nên sự biến đổi rõ ràng nào, khi mà trong mắt một vài người thì bọn hắn vẫn chỉ là đám côn trùng không hơn không kém.

Trước đây Hoàng Đại Hải luôn cho rằng, chỉ cần Hoàng gia một mực đảm nhiệm tốt vai trò tay sai, gia tộc bọn họ sẽ có thêm nhiều thời gian hơn để tranh thủ trưởng thành. Thế nhưng Hoàng Đại Hải chẳng thể nào ngờ tới, đang yên đang lành vậy mà vẫn có người nhảy ra, thẳng thừng ngăn chặn con đường đi đến thành công này. Bên trong Nhạn lạc môn, một vị công tử do muốn đề cao tầm ảnh hưởng của bản thân, vì thế mà hắn đã nêu ra một kiến nghị vô cùng bất ngờ, đó là thu hồi trở về toàn bộ quyền cai quản đối với các mỏ mạch ngọc.

Nhắc đến mạch ngọc thì phải nói lên công dụng thần kì của nó. Sở dĩ gọi nó là mạch ngọc, bởi vì bên trên bề mặt loại ngọc này giăng đầy những đường vân tựa như mạch máu. Thông qua một tấm mạch ngọc đã được gia công, tu sĩ có thể dùng linh lực trong cơ thể khắc những thông tin mà mình mong muốn lên đó. Đáng chú ý là toàn bộ tin tức vừa được ghi ra sẽ dần dần bị ẩn tàng đi theo thời gian. Đến lúc ấy cũng chỉ có những người nắm rõ quy luật vận chuyển linh lực thì mới có khả năng gọi trở lại những nội dung này.

Cũng do mạch ngọc có tính bảo mật rất cao, vì lẽ đó các tu sĩ thường xuyên dùng nó như một công cụ, chuyên để ghi chép lại những thông tin quan trọng. Điều này dẫn tới việc khai thác mạch ngọc trở thành công tác vô cùng hấp dẫn, mang đến nguồn lợi tức to lớn cho các thế lực có liên quan. Lại nói Mạch ngọc thành sỡ dĩ được mệnh danh như vậy, nguyên nhân là do trong phạm vi của nó tồn tại lấy năm tòa mỏ ngọc. Mặc dù kích cỡ những mỏ ngọc kia không phải quá đồ sộ, tuy nhiên đây vẫn là một món mồi ngon bị ba gia tộc lớn trông chừng vô cùng gắt gao.

Trước đây cả ba gia tộc trên đã đạt thành thỏa thuận, phân chia lẫn nhau khai thác lấy mạch ngọc trong các mỏ. Trong đó Trương gia và Hồ gia mỗi nhà đều chiếm lấy hai tòa, về phần Hoàng gia bởi vì thấp cổ bé họng nên chỉ nhận thầu một tòa mà thôi. Mạch ngọc sau khi bị đào ra sẽ được phân phối theo tỉ lệ hai và tám. Tức là ba gia tộc có quyền thu về cho mình hai phần sản phẩm, số lượng còn lại thì phải chuyển vận đến Nhạn lạc môn để tiến hành xử lý. Đừng nhìn tỉ lệ chia có chút thấp, thế nhưng không gian trống nhường cho ba gia tộc ngấm ngầm thao tác vẫn là rất lớn.

Đáng tiếc là tiệc vui chóng tàn, nếu quyết định kia được thông qua, ba gia tộc sẽ phải gánh chịu một sự tổn thất cực kì nặng nề. Kỳ thật theo như Hoàng Đại Hải thấy, chỉ cần bọn hắn một mực cắn chặt không chịu nhượng bộ, phía Nhạn lạc môn nhất định cũng phải cố kị mấy phần. Tuy nhiên đối với hai gia tộc còn lại tới nói, việc chèn ép Hoàng gia mới là nhiệm vụ cần ưu tiên hàng đầu. Lần này đối phương đã cùng nhau kết thành đồng minh, quyết định ủng hộ Nhạn lạc môn thu hồi mỏ ngọc. Điều này trực tiếp liền đẩy Hoàng gia rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, dù cho có đồng ý hay không cũng đều khó lòng thoát khỏi nguy cảnh.