Ta Muốn Làm Một Gã Thiện Lương Trùm Phản Diện

Chương 17: Dọc đường trò chuyện (1)




Chương 17: Dọc đường trò chuyện (1)

Giữa trưa bầu không khí bắt đầu trở nên nóng bức hơn khá nhiều. Lúc này bên trong một gian phòng thuộc tòa điện phủ trên không trung, Nguyễn Nguyên Mạnh đang cùng với Dương Tuyết ưu nhã thưởng thức lấy những phút giây thư nhàn hiếm có. An vị tại độ cao cách mặt đất đến vài trăm thước, điều này làm cho hai người đối với hoàn cảnh trước mắt vốn dĩ đã hứng thú nay lại càng thêm nhiệt tình.

Hoa vàng rơi ở góc nhà, nhớ người con gái năm nào làm thơ.

Nàng rằng thân thế bơ vơ, cha đi mẹ mất bốn bề âu lo.

Trời xanh sao lại đắn đo, mau mau buông xuống ngó qua phàm trần.

Một thân kinh mạch phế phần, tu vi không có gia tài cũng ly.

Nàng rằng kiên quyết không bi, mang theo ý chí một lòng nghịch thiên.

Một lần rơi xuống thâm uyên, bốn phương công pháp quy về cùng thân.

Chín năm mài một kim thần, hai mươi hai tuổi kinh hoành bát hoang.

Diệt trừ tất cả ác lang, thù cha nợ mẹ nhất thời đáp xong.



Nàng rằng tâm trí trống không, trời nam biển bắc một mình cô đơn.

Trăm năm như một chẳng hơn, gót son in dấu khắp bề cửu châu.

Giúp người giải nạn kết cầu, trừ gian vệ đạo phát dương chính thuần.

Thế nhân vui sướng ăn mừng, hỏi thăm danh tính lập đền báo ân.

Hoa vàng như một hóa thân, nơi nơi đều nói nàng là Mai tiên.

Nàng rằng nếu đã có duyên, chỉ mong mang lấy thân mình gánh thiên.

Đến khi trời đất bình yên, dẫu cho tan xác tàn hồn cũng vui.

Đắm chìm trong mùi thơm thoang thoảng tới từ An thần hương, lúc này hai bàn tay Nguyễn Nguyên Mạnh đang lưu loát bay múa bên trên thanh Thập lục huyền cầm cổ kính. Từng động tác co duỗi nhằm điều chỉnh âm điệu liên tiếp được hắn đưa ra, tất cả bọn chúng đều cực kì nhịp nhàng và cũng cực kì ăn khớp. Không cần l·ạm d·ụng quá nhiều kỹ thuật, tiếng đàn của Nguyễn Nguyên Mạnh vẫn diễn tả hết sự hào hùng, ý chí cao xa ẩn chứa trong thân thể một nữ nhân có số phận long đong.

Nhờ có bầy Hắc quang đại lực điểu phi hành vững vàng, cộng thêm cả tòa điện phủ được thiết kế khá là tinh vi, vì thế mà mỗi một nốt nhạc vừa phát ra đều giữ lại âm sắc tốt nhất. Song hành cùng với những tiếng đàn êm ái kia là một giọng ngâm thơ véo von, giảng thuật tường tận con đường đã qua của vị Mai tiên thần bí. Mặc dù Nguyễn Nguyên Mạnh có đôi lần phát hiện ra Dương Tuyết bị lệch nhịp. Bất quá do xuất phát từ tự tâm diễn dịch, nàng cũng xem như thành công khắc họa nên thân ảnh cô tịch được miêu tả bên trong bài thơ.

Khúc nhạc dù cho hay đến đâu cũng đều có lúc ngừng lại. Theo một tiếng thở dài, Nguyễn Nguyên Mạnh dẫu không muốn nhưng cũng đành lưu luyến đánh xong hợp âm sau cùng. Gian phòng trong thoáng chốc đã trở về với trạng thái tĩnh lặng, tựa như đang cố ý kéo dài thêm thời gian để cho hai người nghệ sĩ tận hưởng hết những dư vị cuối cùng.



Không biết trải qua bao lâu, sau khi đã điều chỉnh tốt những tia cảm xúc hỗn tạp, Nguyễn Nguyên Mạnh mới cẩn thận thu hồi Thập lục huyền cầm trở về trong nhẫn trữ vật. Bởi vì cả hai ngồi đối diện với nhau, lại thêm vẫn luôn một mực chú ý đến từng cử chỉ của hắn, cho nên Dương Tuyết xem như chứng kiến toàn bộ tình cảnh mới vừa rồi. Đưa tay cầm lấy ấm trà trên bàn, khéo léo rót cho mỗi người một tách, đến khi hơi khói đã bốc lên nghi ngút, lúc này nàng mới mỉm cười mở lời trêu chọc thiếu niên đối diện.

- Ngươi tuy ngoài miệng nói rằng sẽ đề phòng Thái thượng trưởng lão, thế nhưng mỗi một hành vi mà ngươi làm ra lại theo một cách vô thức giữ gìn lấy nàng.

Sớm đã luyện được bản lĩnh nghe lời đoán ý, không quá khó để Nguyễn Nguyên Mạnh nhận thấy mùi vị ghen tỵ trong lời nói trên. Mất vài giây suy tính, cuối cùng hắn cũng quyết định ngó lơ phản ứng tới từ mỹ nữ. Bằng vào kinh nghiệm nhiều năm, hắn cho rằng bản thân tốt nhất vẫn nên tránh xa nữ nhân vòng tranh đoạt. Có đôi khi chỉ bởi một vài chi tiết mười phần đơn giản, các nàng sẽ tha hồ khơi gợi câu chuyện, từ đó mở rộng chủ đề mỗi lúc một lớn hơn. Tất nhiên Nguyễn Nguyên Mạnh cũng không ngu ngốc tới mức phớt lờ đối phương, chỉ là hắn thông minh để lựa chọn một cách tiếp cận hợp lý hơn mà thôi.

- Ta cũng chẳng còn cách nào khác nha! Tỷ tỷ ngươi hẳn phải biết, Hắc Huyền cầm không chỉ là một loại nhạc cụ, bản thân nó còn là v·ũ k·hí cấp bậc Hoàn mỹ. Nếu ta để nó xuất hiện trong một cuộc đấu giá hội bất kỳ, ngươi tin hay không sẽ có vô số người vì nó mà phát điên đâu?

Trên thực tế đây không phải là Nguyễn Nguyên Mạnh đang ăn nói lung tung, trái lại thì những điều bên trên kia hoàn toàn là sự thật. Tại Long Việt đại lục, v·ũ k·hí được phân chia ra làm năm cấp độ cơ bản là Phàm phẩm, Tinh phẩm, Hoàn mỹ phẩm, Bán thần khí và Thần khí. Nếu như Bán thần khí và Thần khí thuộc dạng trân bảo ngàn kim khó cầu, vậy thì v·ũ k·hí Hoàn mỹ phẩm lại chính là mục tiêu cả đời mà vô số tu sĩ phấn đấu để đạt được.

Thập lục huyền cầm là một loại đàn tranh cổ xưa, xuất hiện từ rất lâu bên trên Long Việt đại lục. Bên cạnh việc đóng vai trò làm công cụ dùng để tìm kiếm sự thư giãn, nó còn là một loại v·ũ k·hí được sử dụng khá là rộng rãi. Tùy theo nhu cầu của từng người, Thập lục huyền cầm sẽ có những thiết kế mang tính chất riêng biệt. Thanh Hắc Huyền cầm trong tay Nguyễn Nguyên Mạnh là do sư tôn hắn đích thân nhờ vả một vị đại sư đúc thành, dùng để làm lễ vật nhân dịp sinh nhật lần thứ tám của hắn.

Giống như cái tên Hắc Huyền của nó, toàn bộ cây đàn đều được bao phủ trong màu đen thần bí. Phần thân đàn có dạng hình hộp với chiều dài ước chừng gần một thước hai, được làm từ loại gỗ kỳ lạ mang tên Cô Mặc. Đây là loại thực vật không chỉ dẫn âm thanh cực tốt, ngoài ra nó còn bền chắc chẳng thua kém gì những loại kim chất quý hiếm. Hai đầu của chiếc đàn tồn tại một ít sự sai biệt về kích thước, từ đó tạo nên sự thon gọn khá là mỹ cảm.

Bên cạnh phần mặt đàn được uốn thành dạng vòm để tạo nên tính vang vọng tốt hơn, dây đàn và nhạn đàn cũng được bố trí theo cách rất kỹ lưỡng. Dây đàn có xuất xứ từ gân của loài Hải sư sống dưới biển sâu. Vẫn là một màu đen tuyền như những bộ phận khác, nó có thể chịu đựng linh lực đánh vào liên tiếp mà không hề hư hại một chút nào. Cuối cùng là các nhạn đàn, bọn chúng được điêu khắc từ móng vuốt Phi thiên dực long, loài thằn lằn bay chúa tể khoảng rừng rậm thuộc cực Nam đại lục. Ngoại trừ dùng để chống đỡ dây đàn, đây còn là những mảnh ám khí cực kì sắc bén, có thể đồng thời phát ra dưới nhiều góc độ khác nhau.



Dương Tuyết dĩ nhiên biết rõ thanh Hắc Huyền cầm kia có ý nghĩa như thế nào. Vừa rồi sở dĩ nàng buộc miệng trêu chọc, chủ yếu là do nữ nhân tâm bất ngờ quấy phá mà thôi. Hiện tại trông thấy Nguyễn Nguyên Mạnh vội vàng d·ập l·ửa, nàng cũng biết điều không làm khó dễ thêm nữa. Thong thả tận hưởng hương vị trà đắng còn đọng lại trong thực quản, mãi cho đến khi cảm nhận thấy sự sảng khoái đã vọng về, lúc này Dương Tuyết mới làm ra vẻ mặt miễn cưỡng, phụng phịu đôi má hồng đáp lại thiếu niên.

- Làm như chỉ mỗi mình ngươi có Hoàn mỹ v·ũ k·hí không bằng! Người ta cũng có vài thanh đó thôi.

Chứng kiến Dương Tuyết ngồi đấy nói chuyện không đau eo, nói thật bây giờ Nguyễn Nguyên Mạnh rất muốn tát vào mông nàng mấy cái cho bỏ sự tức giận. Thân là đường chủ Vạn kim đường, chịu trách nhiệm quản lý tài nguyên bên trong Tố nữ các, không quá khi nói Dương Tuyết chính là một phú bà chân thực. Đừng nhìn Nguyễn Nguyên Mạnh có địa vị rất cao, kỳ thật nếu so về của cải dự trữ, hắn chẳng thể nào sánh bằng được nữ nhân này.

Sở dĩ nói Dương Tuyết giàu có, chủ yếu là do chức vụ của nàng vô cùng đặc biệt. Kể từ khi Nguyễn Nguyên Mạnh đối với Tố nữ các đề xuất cải tiến chiến lược phát triển, Vạn kim đường dần dần đóng một vai trò ngày càng trở nên quan trọng hơn. Từ chỗ cùng với thương hội hợp tác mở rộng phạm vi kinh doanh, cho tới việc đưa ra những phương án điên cuồng thu quét tài nguyên. Mỗi một khâu trong đó đều mang đến nguồn lợi tức vô cùng to lớn, chính vì vậy mà có một số việc theo thời thế phát sinh đã là điều không thể nào tránh khỏi được.

Tuy nói tu sĩ trong mỗi môn phái phần lớn đều trung thành tuyệt đối với thế lực của mình. Thế nhưng đã là người thì đều tồn tại tư tâm. Nếu một sự việc có lợi với bọn họ mà không làm ảnh hưởng quá lớn tới sư môn, nhiều khả năng bọn họ sẽ thờ ơ mà xem như chưa hề có việc gì xảy ra. Trường hợp của Dương Tuyết cũng như vậy, theo vô số con đường khác nhau chảy về, cuối cùng lượng tư nguyên mà nàng nhận được là một con số cực kì khổng lồ. Tất nhiên những cao tầng chân chính trong Tố nữ các cũng đều phát hiện điều này, bất quá đối với việc đã độc hưởng phần lớn quyền lợi như bọn họ tới nói, những thứ kia vẫn chỉ là những hạt muối đem bỏ vào biển rộng mà thôi.

- Hừ hừ! Còn không mau đưa phí bịch miệng đây! Bằng không tỷ tỷ cũng đừng trách đệ đệ trở mặt vô tình đi mật báo với sư tôn. Đến lúc đó để ta xem tỷ tỷ có còn đắc ý khoe khoang được nữa hay không?

- Tốt tốt! Đệ đệ ngoan muốn thứ gì cứ việc nói, tỷ tỷ nhất định sẽ tặng cho ngươi.

Nghe thấy Nguyễn Nguyên Mạnh nửa thật nửa giả buông lời, Dương Tuyết lập tức chớp lấy thời cơ thuận thế mà lên. Đã từ rất lâu nàng liền có ước muốn nhỏ nhoi, đó là dùng tư nguyên đập thẳng vào mặt của người nào đó. Cứ mỗi lần bị Nguyễn Nguyên Mạnh khi dễ, nàng lại thầm tưởng tượng lấy những tình cảnh hạnh phúc khi thoải mái “h·ành h·ạ” đối phương. Đáng tiếc Nguyễn Nguyên Mạnh quá mức khôn khéo đi, dẫu cho nàng có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, sau cùng cũng đều bị hắn thành công hóa giải một cách mười phần nhẹ nhõm. Lần này kết quả vẫn không có gì thay đổi, mang theo vẻ mặt giống như nhìn đồ ngốc quan sát lấy Dương Tuyết, Nguyễn Nguyên Mạnh cười như không cười trực tiếp chỉ ra ý đồ của nàng.

- Muốn dùng tài nguyên chi phối ta, tỷ tỷ đây là đang nằm mơ giữa ban ngày hay sao?

Mặc dù vừa bị thẳng thừng từ chối, thế nhưng Dương Tuyết không hề tỏ ra nao núng một chút nào. Nàng ưa thích nam nhân có nội tâm cường đại, tuy nhiên thỉnh thoảng nàng vẫn muốn tô điểm địa vị của mình trong lòng đối phương. Điều này thoạt nhìn thì có chút mâu thuẫn, bất quá ai bảo nàng là một nữ nhân tài mạo song toàn đâu. Đó là chưa kể tới, bên ngoài kia còn có vô số nam nhân tình nguyện vì nàng tiến hành đấu tranh, tất cả chỉ để đổi lấy hồng nhan nở một nụ cười mà thôi.

- Hi hi! Người ta thử một chút không được hay sao hả? Nếu đệ đệ cảm thấy khó chịu, tỷ tỷ đây không đề cập tới việc này nữa. Lại nói đệ đệ hôm nay mời ta tới đây đánh đàn ngâm thơ, chắc hẳn không phải chỉ muốn thư giãn thôi đúng không?

Phát hiện cuối cùng câu chuyện cũng quay về tới chủ đề chính, Nguyễn Nguyên Mạnh ám thầm thở dài một hơi trong lòng. Có đôi lúc hắn chỉ mong sao đám nữ nhân trong Tố nữ các đều giống như Tiểu Nguyệt, vừa nhu thuận lại vừa khả ái biết nghe lời. Bất quá đó cũng chỉ là mơ ước, hắn so với ai khác càng hiểu rõ thực tế cay đắng như thế nào. Nhanh chóng thu lại những suy nghĩ viễn vong, Nguyễn Nguyên Mạnh lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một tấm thẻ ngọc, nhẹ nhàng đẩy sang vị trí của mỹ nữ đối diện.

- Đàn hát là để giúp hai chúng ta giải tỏa tinh thần. Còn đây là những thông tin ta tổng hợp lại từ trong mộng cảnh. Bên trong đó bao gồm tuổi thơ, tính cách và cả hành trình quật khởi của Hoàng Quốc Khánh. Tỷ tỷ hãy hỗ trợ ta nhìn xem, chúng ta nên bắt đầu thao tác từ đâu nào.