Chương 14: Bắt đầu sắp đặt (3)
Kiếp trước Nguyễn Nguyên Mạnh từng có một ước muốn mà hắn cho là không thể nào thỏa nguyện được. Thoạt nghe qua tưởng chừng như đó là một điều gì đấy cao xa, thế nhưng thực tế thì nó lại cực kì giản đơn. Khi ấy bởi vì mỗi ngày đều phải miệt mài ngoài công trường, có đôi lúc Nguyễn Nguyên Mạnh bất ngờ cảm thấy bản thân mười phần cô độc. Cứ mỗi lần như vậy, hắn chỉ mong sao bên cạnh mình xuất hiện một nữ nhân, nàng không cần xinh đẹp, không cần quá giỏi giang, chỉ cần có thể dành thời gian cùng hắn bồi bạn là đủ lắm rồi.
Không hiểu vì sao lại xuyên qua đến thế giới này, thỉnh thoảng Nguyễn Nguyên Mạnh lại tự hỏi, liệu có khi nào vào một ngày xấu trời nọ, thời điểm một lần nữa mở mắt sau giấc ngủ dài, hắn sẽ nhận ra bản thân đã đánh mất tất cả những gì mà mình đang có. Cũng mai là trong lúc mê man nhất, Dương Tuyết lại tình cờ hiện diện, đóng vai trò giống như một hồng nhan tri kỉ ở bên cạnh hắn. Mặc dù mối quan hệ trên sở dĩ hình thành được, phần lớn là nhờ vào những tính toán nhỏ nhặt, thế nhưng không thể phủ định một điều là, những người trong cuộc đều thật sự cảm thấy rất hài lòng.
Có lẽ là do trận đòn khi trước mang đến hiệu quả, hiện tại sắc mặt Dương Tuyết thoạt nhìn mười phần diễm lệ. Đôi má hơi gầy lúc này đã trở nên hồng nhuận vô cùng, ánh mắt nhu hòa đang tràn ngập nước, tất cả như để minh chứng cho sự hấp dẫn không thể nào cưỡng lại được tới từ nữ nhân này. Tất nhiên thân là một nam nhân, Nguyễn Nguyên Mạnh chẳng thể nào từ chối được sự dụ hoặc trước mắt. Có điều không giống với những người khác, lực tự chủ của hắn kỳ thật là vô cùng tốt.
- Dương tỷ, ngươi tin tưởng trên đời này sẽ có báo mộng chứ?
Vốn dĩ còn đang mong chờ thiếu niên kể cho mình nghe khó khăn mà hắn gặp phải, Dương Tuyết nào có ngờ tới đối phương vậy mà lại nhắc đến mộng cảnh, thứ mà rõ ràng chẳng mấy liên quan đến vấn đề khi trước một chút nào. Mặc dù có đôi chút bất ngờ, thế nhưng bằng vào sự thấu hiểu đối với Nguyễn Nguyên Mạnh, Dương Tuyết rất nhanh liền nhận thấy được điểm khác thường bên trong đó. Mang theo vẻ mặt tràn đầy nghi vấn, nữ nhân tựa nhẹ lên vai thiếu niên, trông dáng vẻ nàng hiện tại không khác gì một con chim nhỏ, nũng nịu tìm kiếm hơi ấm trong tổ của mình vậy.
- Ý của đệ đệ ngươi chính là, ngươi đang gặp rắc rối có liên quan tới mộng cảnh hay sao?
- Quả nhiên nói chuyện cùng người thông minh thật sự thoải mái vô cùng. Nói thật, sư tôn quyết định giao Vạn kim đường cho ngươi quản lý là việc làm đúng đắn nhất của nàng.
- Đừng trêu đùa tỷ tỷ, nếu không có ngươi hết lòng tiến cử, vị trí này làm sao đến lượt ta cơ chứ. Chờ đã... Khi không đệ đệ ngươi lại nhắc tới Thái thượng trưởng lão, đừng nói với ta chuyện này còn liên quan đến nàng nữa nha.
Dịu dàng kề sát trán mình lên trán Nguyễn Nguyên Mạnh, Dương Tuyết khẽ thổi một làn gió thơm lên sóng mũi thiếu niên, điều này làm cho trong lòng người nào đó cảm thấy cực kì thư thái. Đáng tiếc khi mà hắn còn chưa tận hưởng được bầu không khí hương diễm bao lâu, nữ nhân đã nhanh chóng nhận ra ẩn ý bên trong những lời mà hắn mới vừa nói xong. Tất nhiên nội tâm suy nghĩ là một chuyện, những gì Nguyễn Nguyên Mạnh thể hiện ra bên ngoài lại trái ngược một cách hoàn toàn.
- Nữ nhân thông minh thật sự rất có mị lực, thế nhưng quá thông minh sẽ đem tới cho nam nhân áp lực vô cùng.
- Hi hi! Đừng ngồi đấy làm bộ ca thán, tỷ tỷ còn không hiểu ngươi cái này tiểu nam nhân là hạng người gì hay sao? Không cần rào trước đoán sau nữa! Nói đi, tỷ tỷ có thể làm giúp ngươi chuyện gì nào?
- Ngươi không sợ sư tôn ta? Phải biết nàng chẳng phải dễ dàng ứng phó đâu đấy.
Mặc dù Nguyễn Nguyên Mạnh tin tưởng Dương Tuyết sẽ đứng về phía mình, tuy nhiên nhằm tăng thêm tính đảm bảo, hắn không ngại thử thăm dò nàng thêm một lần nữa. Đối với loại hình nữ nhân giống như Dương Tuyết, một khi gặp phải sự khiêu khích, hắn tin chắc nàng sẽ một mực dũng mãnh mà xông tới. Quả nhiên không ngoài Nguyễn Nguyên Mạnh dự đoán, nghe thấy thiếu niên nghi ngờ mình, Dương Tuyết ngay lập tức bĩu môi, khuôn mặt nàng thể hiện rõ vẻ bực tức phản bác lại.
- Đáng ghét! Đừng tưởng ta không biết Thái thượng trưởng lão cưng chiều ngươi như thế nào. Cho dù ngươi có lật tung Tố nữ các, ta dám cam đoan nàng vẫn sẽ xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
- Vậy sao?
Trông thấy cảm xúc của Nguyễn Nguyên Mạnh bỗng nhiên thấp xuống, Dương Tuyết phần nào đoán được sự việc lần này không phải tầm thường. Nhanh chóng thu lại vẻ mặt vũ mị khi trước, nữ nhân dùng lấy ánh mắt nghiêm túc, nhìn thẳng vào đôi đồng tử thiếu niên đối diện. Dần dần bàn tay nàng khẽ vuốt lấy hai lọn tóc bạc đang thả trên vai hắn, từ trong đôi môi kiều diễm, một giọng nói nhu hòa phát ra, giống như muốn hòa tan người trước mặt vào lòng mình.
- Đệ đệ ngoan, dù cho có chuyện gì xảy ra, tỷ tỷ vẫn sẽ luôn ủng hộ ngươi!
- Cảm ơn tỷ tỷ!
Mạnh mẽ vòng tay ôm chặt lấy nữ nhân vào lòng, nương theo từng cơn gió đêm đang gào thét, Nguyễn Nguyên Mạnh bắt đầu nói về những trải nghiệm của bản thân trong vài ngày trở lại đây. Từ chỗ bất ngờ nằm mộng cho tới những nội dung kình bạo bên trong đó, nói chung ngoại trừ việc che giấu mình là người xuyên việt, hắn hoàn toàn thổ lộ với nữ nhân toàn bộ nỗi lòng cũng như sự kìm nén, thứ đã t·ra t·ấn hắn trong đoạn thời gian tương đối đặc thù này.
Không biết trải qua bao lâu, ngay khi Nguyễn Nguyên Mạnh miệng lưỡi khô khốc kể xong mọi chuyện, lúc này Dương Tuyết mới chậm rãi thả lỏng ra đôi lông mày lá liễu xinh đẹp. Nguyễn Nguyên Mạnh cho rằng đối phương sẽ khuyên bảo hắn không nên tin tưởng vào mộng cảnh, thế nhưng bất ngờ là nữ nhân lại mang theo vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú hỏi ra những điều mà mình cảm tháy nghi hoặc.
- Ngươi nói là những thứ phát sinh bên trong mộng cảnh chỉ có một phần giống với thực tại thôi đúng không? Ý ta là các chi tiết đã diễn ra trong quá khứ, bọn chúng có thực sự ăn khớp với quá khứ của chúng ta chứ?
- Ân, về cơ bản thì đôi bên vẫn có chỗ tương đồng, mối quan hệ giữa các cá nhân có liên quan cũng không sai biệt quá nhiều. Chẳng lẽ Dương tỷ cảm thấy những giấc mộng kia không đáng tin cậy hay sao?
- Không phải như vậy! Lúc nãy ngươi có nói, khi ngươi muốn diệt trừ đối thủ, ngươi liền bị cảnh cáo đó thôi. Điều này xem như phần nào minh chứng, những giấc mộng kia tuyệt đối không thể xem thường. Sở dĩ ta đưa ra nghi vấn trên là bởi vì, ta sợ sự khác biệt giữa mộng cảnh và thực tế sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta.
Chứng kiến mỹ nhân đã dùng từ “chúng ta” để ám chỉ, Nguyễn Nguyên Mạnh âm thầm thở dài nhẹ nhõm trong lòng. Kỳ thật mới vừa rồi hắn đang đánh cược toàn bộ tương lai của mình. Bởi vì thân phận hiện tại không thể tự do hành động, tu vi bản thân lại chẳng phải cao siêu khó lường, việc Nguyễn Nguyên Mạnh muốn tự mình giải quyết Hoàng Quốc Khánh là cực kì khó khăn. Chính vì thế hắn mới thử lôi kéo Dương Tuyết đứng về phía mình. Về phần Thái Huỳnh Diễm My, nói thật hắn sợ thế giới quỹ tích sẽ áp đặt, làm cho nàng và tên kia phát sinh thêm những sự việc ngoài ý muốn, từ đó gián tiếp gây hại cho chính mình.
- Tỷ tỷ quả nhiên cũng chú ý đến điều này sao? Không giấu giếm gì ngươi, ta dự định tìm cách điều tra tình trạng của Hoàng Quốc Khánh hiện giờ. Một khi có thể xác định mọi chuyện giống với trong mộng cảnh, đến lúc ấy ta cần ngươi hỗ trợ giải quyết mối hậu hoạn này.
- Đệ đệ có biện pháp đối phó hắn rồi sao? Nếu như chưa có tốt nhất đừng nên hành động lỗ mãng. Tỷ tỷ chẳng muốn nhìn thấy ngươi gặp phải nguy hiểm một chút nào.
- Yên tâm, ta sẽ không trực tiếp ra tay. Trên thực tế, ta đoán không chỉ mỗi chúng ta mới muốn tiêu diệt hắn mà thôi. Tin tưởng ta, chỉ cần thao tác đúng chỗ, nhất định tên kia sẽ mỗi bước một khó đi cho mà xem.
Vừa nói chuyện, vừa tựa nhẹ cằm lên vai mỹ nhân, hai mắt Nguyễn Nguyên Mạnh dần dần phát ra ánh sáng đầy sắc bén. Có lẽ là do yêu thương cuồng nhiệt, cũng có thể là do bị thiếu niên tự tin làm ảnh hưởng, Dương Tuyết trong lúc không tự giác vậy mà cũng mỉm cười công nhận. Bất quá đối với một người từng trải như nàng tới nói, m·ưu đ·ồ kĩ càng sẽ giúp nàng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
- Đệ đệ muốn tự mình đi điều tra tin tức sao?
- Ân, tất nhiên là muốn rồi, sự việc càng ít người biết thì càng tốt đúng không? Đáng tiếc tỷ tỷ ngươi cũng biết, sư tôn theo dõi ta sát sao như thế nào. Một khi ta tự tiện rời khỏi Tố nữ các, sợ là sẽ có không dưới hai vị Ngự không cảnh cường giả bám theo ngay lập tức đó thôi.
- Hi hi! Đáng đời, ai bảo ngươi sinh ra anh tuấn làm gì, đã thế lại còn ăn nói dẻo quẹo nữa chứ. Nếu như ngươi không khắp nơi trêu ong dẫn bướm, bây giờ đã không phải ngồi ở đây buồn bực rồi nha.
Không chờ cho Dương Tuyết nói xong, Nguyễn Nguyên Mạnh lập tức cúi đầu xuống gặm lấy bờ môi đỏ mộng trước mặt. Rất nhanh đôi nam nữ này liền quên đi hoàn cảnh xung quanh, triệt để hòa vào trong khoái cảm dâng trào. Thời gian cứ như thế chậm rãi trôi qua, phải hơn mười phút sau đó hai người mới nuối tiếc từ từ tách nhau ra. Một đường tơ bạc nhanh chóng kéo dài, làm cho bầu không khí vốn đã đầy mập mờ nay lại càng thêm nồng nặc xuân tình.
- Không cho phép nói lung tung! Nếu ta trở thành một cái đầu gỗ không hiểu phong tình, đến lúc đó ngươi đừng có mà khóc thét đấy nhé.
- Hi hi! Người ta đùa một chút thôi mà! Đừng có giận nha, tỷ tỷ có biện pháp giúp ngươi rời khỏi Tố nữ các mà không làm bất cứ ai nghi ngờ. Mau gọi người ta là mật ngọt nhỏ, người ta sẽ nói cho đệ đệ ngươi biết nè.