Ta Muốn Làm Một Gã Thiện Lương Trùm Phản Diện

Chương 15: Thu xếp gia sự




Chương 15: Thu xếp gia sự

- Lách tách... Lách tách...

Trong đêm tối, thanh âm do nước mưa va đập vào mái ngói bất ngờ lại trở nên vang vọng lạ thường. Đứng tại gian phòng nằm trên tầng cao nhất của Tố nữ lầu, Nguyễn Nguyên Mạnh đang tận hưởng lấy sự mát mẻ mà cơn mưa trái mùa mang đến. Sau khi các loại trận pháp phòng hộ bị triệt tiêu đi, khoảng cách giữa trong và ngoài gian phòng đã rút ngắn lại hơn bao giờ hết. Đứng lặng yên dưới bầu không khí như thế, hắn trông chẳng khác gì một thiếu niên phổ thông, trong đầu còn mang theo tư tưởng vẫn thanh tràn đầy nghệ thuật.

Quay trở về sau khi đã cùng với Dương Tuyết thảo luận xong kế hoạch trong tương lai. Ngay khi chuẩn bị ngưng thần tĩnh tọa, Nguyễn Nguyên Mạnh lại bất ngờ phát hiện, ngoài trời vậy mà đột ngột nảy sinh mưa to đến lạ thường. Từ khi còn nhỏ, hắn đã rất thích ngắm nhìn quang cảnh dưới mưa, nhất là những trận mưa chính vào giữa lúc đêm khuya thanh lãnh thế này. Màn che sớm đã bị kéo ra, từng đợt gió từ bên ngoài thổi vào, đi kèm theo đó còn xen lẫn những hạt nước mưa to như hạt đậu, tất cả đều đập thẳng vào gương mặt anh tuấn làm cho hắn cảm thấy mười phần sảng khoái.

Chậm rãi nhớ lại lần giao lưu với Dương Tuyết cách đây chưa bao lâu, nói thật nội tâm Nguyễn Nguyên Mạnh lúc này có đôi chút bồn chồn. Dù sao thì đang sống yên bình mười mấy năm qua, hiện nay sắp sửa phải động thân cùng khí vận chi tử đối đầu, dẫu cho nắm giữ tiên cơ nhưng hắn vẫn không thể tránh được sự xao động trong lòng. Trước tạm thời chưa bàn tới kết quả cuối cùng sẽ ra sao, chỉ riêng việc có thể chính diện c·ướp mất dần cơ duyên của vai chính là đủ để làm hắn hưng phấn rồi.

Tất nhiên Nguyễn Nguyên Mạnh vẫn chưa tự cao tới mức xem thường địch nhân, đặc biệt đối phương còn là kẻ mang theo khí vận trong người. Liên tưởng tới kế hoạch sơ bộ trong đầu, bây giờ hắn chỉ hận mình chưa thể nào rời khỏi Tố nữ các, từng bước dồn Hoàng Quốc Khánh vào chốn đường cùng mà thôi. Đang lúc hắn còn mải mê tưởng tượng những khả năng có thể xảy ra, một chiếc áo khoác bất ngờ choàng lên vai làm cho hắn không khỏi giật mình. Ngay lập tức, một trận hơi ấm theo y phục truyền tới, tuy nó rất nhỏ nhưng vẫn đủ để khiến hắn cảm thấy thư thái trong lòng.

- Mưa trái mùa mang theo lượng lớn âm hàn khí, công tử nên cẩn thận kẻo tổn hao đến thân thể.

Ngoái đầu nhìn thấy một bàn tay nhỏ nhắn đang vuốt thẳng từng nếp gấp trên áo mình, khóe miệng Nguyễn Nguyên Mạnh bỗng chốc cong lên, nở ra một nụ cười mười phần rực rỡ. Tiểu Nguyệt bởi vì chiều cao khiêm tốn nên phải không ngừng nhón lấy mũi chân, liên tiếp chuyển động qua lại nhằm chỉnh đốn y phục cho hắn. Có lẽ là do nữ nhân trực giác, không biết từ lúc nào hai má thiếu nữ đả đỏ dần lên, cho thấy rõ nội tâm nàng đang rung động đến mức độ nào.

- Công tử... Tiểu Nguyệt đã làm sai điều gì hay sao?

- Nói cái gì đó? Ngươi là của ta tốt nhất tiểu thị nữ. Ta đây nếu không coi trọng ngươi, biết đâu một ngày nào đấy ngươi lại trốn đi, lúc ấy ta có hối hận cũng chẳng còn kịp nữa rồi.

Một tay Nguyễn Nguyên Mạnh bắt lấy bàn tay Tiểu Nguyệt, bàn tay còn lại của hắn đột nhiên nâng lên, trực tiếp nhéo lấy chiếc mũi nhỏ cao v·út đang liên tiếp hí hoáy trước mặt mình. Vốn còn đang ngại ngùng vì bị trêu chọc, trong nháy mắt hai má thiếu nữ từ màu hồng đã chuyển dần sang trắng nhợt. Đôi mắt nàng bắt đầu rưng rưng, nhìn qua trông giống như một con cừu nhỏ vừa mới bị khi phụ quá mức vậy. Bất quá đến lúc này thiếu nữ nào còn có tâm tư để lo lắng về ngoại hình nữa cơ chứ. Không kịp suy nghĩ thêm nhiều, Tiểu Nguyệt ngay lập tức chu cái miệng nhỏ, nhanh chóng bày tỏ sự trung thành của mình.

- Xin công tử tin tưởng Tiểu Nguyệt, cả đời này ta chỉ muốn ở bên cạnh để hầu hạ cho ngài mà thôi.

- Vậy sao? Nếu ta nói ta dự định chờ ngươi lớn lên, đến khi đó sẽ tìm một nam nhân tốt gả đi, ngươi cảm thấy như thế nào?

- Đừng mà công tử! Đừng từ bỏ Tiểu Nguyệt! Ngài là thân nhân duy nhất của ta trên đời này. Nếu không có ngài ở bên cạnh, ta sợ mình sẽ chẳng thể nào sống tiếp được.

Mặc dù còn muốn đùa thiếu nữ lâu thêm một chút, thế nhưng nhìn thấy trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện hai hàng thanh lệ, Nguyễn Nguyên Mạnh bỗng nhiên cảm thấy bản thân có phần hơi quá phận. Có thể nói là từ sau khi bị mộng cảnh h·ành h·ạ, hắn bất giác đối với mọi người xung quanh mình tràn ngập sự nghi ngờ. Vừa rồi sở dĩ nói ra những lời kia, chủ yếu là do hắn muốn thử thăm dò Tiểu Nguyệt một chút mà thôi. Phải biết thiếu nữ trước mặt là một trong số ít người thân cận nhất với hắn, một khi nàng ngã vào trận doanh đối thủ, sợ là hậu quả gây ra sẽ nghiêm trọng vô cùng.

- Được rồi! Ban nãy là do ta ăn nói lung tung, Tiểu Nguyệt vừa xinh đẹp lại vừa ngoan ngoãn, trên đời này làm gì có ai nhẫn tâm từ bỏ ngươi được cơ chứ.

Nhẹ nhàng giúp thiếu nữ lau sạch nước mắt, bởi vì Nguyễn Nguyên Mạnh không quá chú ý bảo dưỡng khi luyện thể, từng vết chai trên bàn tay bắt đầu chà xát lên gương mặt thanh tú. Bất quá đối với Tiểu Nguyệt tới nói, nàng hoàn toàn chẳng có một chút khó chịu nào, trái lại thiếu nữ còn làm ra bộ dáng mười phần hưởng thụ. Dịu dàng cọ nhẹ mái đầu với hai quả đào phía trên, trông nàng lúc này chẳng khác nào một con mèo nhỏ, vừa dễ thương lại vừa yếu đuối, khiến ai nhìn qua cũng đều muốn che chở cho.

- Tiểu Nguyệt không trách công tử! Nếu công tử thích, cứ việc la mắng ta thế nào cũng được.

- Ha ha! Cô gái ngốc! Ngươi xem ta là biến thái à? Yên tâm đi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta nhất định sẽ chiếu cố tốt cho ngươi.

- Ân, cảm ơn công tử!

Cứ như vậy, một đôi nam nữ dần dần quấn chặt vào cùng nhau. Lúc này bọn họ nào còn quan tâm tới trời mưa, nào còn để ý tới những phiền não xung quanh nữa chứ. Đối với Tiểu Nguyệt, nàng đã đạt được người thân nhất tín nhiệm. Trong khi đó, Nguyễn Nguyên Mạnh cũng thu về lợi ích không nhỏ, nhất là hắn có thể tự tin khẳng định, lòng của thiếu nữ xem như đã thuộc về mình. Hít vào mùi thơm trên mái tóc đối phương, sau khi chứng kiến thân hình thiếu nữ run lên vì ngượng ngùng, lúc này hắn mới khẽ nói nhẹ vào tai nàng mục đích chân chính của mình.

- Một đoạn thời gian tới, nếu không có gì thay đổi ta sẽ rời khỏi Tố nữ các. Đến khi ấy ta cần ngươi phối hợp một chút, ngươi đồng ý hay không?

Nghe được Nguyễn Nguyên Mạnh dự định rời đi, Tiểu Nguyệt trong lúc nhất thời cũng chẳng còn dám thút thít thêm nữa. Kể từ khi đi theo bên cạnh đối phương, thời gian nàng và hắn tách ra chưa bao giờ là quá lâu. Hiện tại Nguyễn Nguyên Mạnh cư nhiên bày tỏ sẽ rời đi, điều này thật sự khiến cho thiếu nữ cảm thấy vô cùng bất ngờ. Mặc dù có đôi chút lưu luyến, thế nhưng mới vừa rồi bị Nguyễn Nguyên Mạnh hù dọa qua, đến bây giờ nàng chỉ còn cách nhu thuận gật đầu, lặng lẽ hỏi thăm một ít tình huống mà thôi.

- Tiểu Nguyệt có thể làm những gì giúp cho công tử? Mời ngài cứ việc nói ra, ta sẽ cố gắng hết sức mình.

- Đừng quá khẩn trương! Những ngày tiếp theo ta sẽ tung ra tin tức muốn bế quan, đến lúc ấy ngươi chỉ cần hành sự một cách thật tự nhiên là tốt rồi.

Là một thiếu nữ thông minh, Tiểu Nguyệt rất nhanh liền hiểu được dụng ý trong lời nói của Nguyễn Nguyên Mạnh. Theo thiếu nữ thấy, thân phận công tử cực kì cao quý, việc che giấu hành tung sẽ càng giúp cho hắn an toàn hơn khi ra ngoài. Tuy bước chân vào con đường tu luyện chưa bao lâu, thế nhưng nàng vẫn thường nghe các tỷ muội trong Tố nữ các nhắc qua, thế giới của cường giả nguy hiểm ra làm sao. Công tử còn quá trẻ, nếu không phải sớm biết bản thân khó lòng ngăn cản, nàng thật sự chẳng muốn nhường hắn rời đi một chút nào. Tất nhiên một khi đã thông suốt mọi thứ, nàng ngay lập tức nở nụ cười thật tươi, mang theo giọng điệu tự tin bày tỏ nỗi lòng mình.

- Xin công tử an tâm! Tiểu Nguyệt sẽ thu xếp việc nhà thật tốt! Ngài ở bên ngoài cũng nên cẩn trọng, ta mỗi ngày đều sẽ cầu nguyện cho ngài.