Chương 13: Bắt đầu sắp đặt (2)
Có lẽ là do khuyết thiếu cảm giác an toàn, cũng có khả năng là do bản tính vốn cẩn thận, Nguyễn Nguyên Mạnh thông thường đều duy trì tính cảnh giác ở mức cao nhất. Bằng vào linh hồn lực mạnh mẽ, hắn có thể rà soát một phạm vi không gian nhất định xung quanh mình. Nếu như chỉ xét riêng về phương diện độ n·hạy c·ảm, hắn rất tự tin không có mấy ai ở Luyện thần cảnh, có thể làm được hiệu quả tương tự.
Bởi vì Hắc Kiếm trước đó lợi dụng bí pháp đặc thù, Nguyễn Nguyên Mạnh hoàn toàn không hề bắt được một chút tin tức nào. Thế nhưng khi Dương Tuyết một mực đi theo sau, việc hắn phát hiện ra nàng thật sự chẳng phải quá khó khăn. Tất nhiên hắn cũng thừa biết, đối phương sẽ không có ý đồ xấu với mình, vì thế mà hắn mới để mặc kệ cho nàng muốn làm gì thì làm.
- Thật không nghĩ đến, Dương tỷ ngươi còn có thói quen ngắm nhìn cảnh đêm nha.
Đối diện với Nguyễn Nguyên Mạnh đang mang theo vẻ mặt một nửa trêu chọc, một nửa hiếu kì, Dương Tuyết bất ngờ lại không hề tỏ ra một chút lo ngại nào. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh thiếu niên, bình rượu trên tay nàng cũng đã bị khai mở tự bao giờ. Tuy thời tiết đêm nay không phải quá tốt đẹp, gió áp gào thét cùng với mây đen giăng kín bầu trời, tất cả giống như đang mách bảo có một trận mưa sắp sửa xảy ra. Thế nhưng bầu không khí càng như vậy, hình ảnh mỹ nhân ngửa cổ nhấp rượu lại càng thêm trở nên ấn tượng.
- Này... Này... Tỷ tỷ ngươi chậm lại một chút! Chẳng lẽ ngươi không lo lắng, như vậy sẽ đánh mất hình tượng tốt đẹp trong mắt ta hay sao?
Rượu mạnh chảy vào từng tấc trong cổ họng, điều này làm cho Dương Tuyết bất giác không tự chủ phát ra một tiếng hít hà tràn đầy khoái cảm. Phải chờ đến vài phút trôi qua, khi mà mọi cảm xúc trong đầu dần dần lắng xuống, nàng mới bắt đầu chú ý đến người nào đó. Mặc dù vậy, Dương Tuyết chưa vội trả lời vấn đề khi trước, trái lại nàng vô cùng khéo léo mà chuyển chủ đề sang hướng khác.
- Đệ đệ hôm nay có tâm sự? Không ngại cùng tỷ tỷ chia sẻ một chút chứ?
Nếu đổi lại ở kiếp trước, có lẽ Nguyễn Nguyên Mạnh sẽ coi như không có chuyện gì, cười đùa cùng đối phương tiếp tục tâm sự. Thế nhưng cái mông quyết định cái đầu, bởi vì ngồi tại vị trí cao quý, có một vài thứ khiến hắn không cho phép bản thân mình lựa chọn thỏa hiệp. Đừng nhìn đây chỉ là một chi tiết nhỏ, tuy nhiên Nguyễn Nguyên Mạnh dám khẳng định, chỉ cần lần này hắn chịu nhả ra, chắc chắn sẽ có vô số phiền phức thay nhau tìm đến hắn.
- Ta nghĩ ngươi đã sớm tinh tường tính cách của ta, chính vì thế đừng để ta cảm thấy khó chịu được chứ?
Vốn dĩ còn đang lặng lẽ liếc trộm, âm thầm xem xét từng phản ứng tới từ thiếu niên bên cạnh, đáng tiếc điều mà Dương Tuyết thấy được lại không mấy khả quan. Nàng đã chẳng thể nào nhớ rõ, đây xem như là lần thứ bao nhiêu bản thân bị đối phương chất vấn. Bất ngờ là nàng vậy mà không thể nào sinh ra được một tia phản cảm, thậm chí còn yêu thích mà tận hưởng loại dị dạng này. Đây cũng là lý do vì sao Nguyễn Nguyên Mạnh tự tin nói ra những lời mới vừa rồi.
- Hừ hừ! Người ta chỉ là sơ ý một chút, ngươi cũng đừng có nhỏ mọn như vậy nha. Lại nói hai người chúng ta thân mật thế kia, một ít chi tiết hoàn toàn có thể bỏ qua có đúng không?
Chứng kiến mỹ nhân dùng ánh mắt ngập nước ngắm nhìn mình, Nguyễn Nguyên Mạnh chỉ khẻ bĩu môi lạnh nhạt. Bởi vì hiểu rõ đối phương yêu thích loại hình nào nam nhân, do đó từ nhiều năm về trước hắn đã bày ra thủ đoạn của mình. Từ chỗ đưa ra một vài đề nghị nhỏ mang tính chất nhờ vả, dần dần hắn lại âm thầm biến dạng thành những nhiệm vụ kèm theo sự cưỡng chế thực hiện. Trong suốt đoạn thời gian trên, hắn sẽ thỉnh thoảng tìm kiếm biện pháp phê phán, không ngừng làm thấp đi sự tự tôn của nàng, từ đó chậm rãi hình thành nên tư tưởng ỷ lại đối với hắn. Nói một cách ngắn gọn, người nào đó đang thi hành các chiêu số dẫn dụ, nhằm mục đích có thể chi phối những suy nghĩ trong đầu đối phương.
- Nói đi, đi theo ta lâu như vậy là vì việc gì?
- Không có nha, tất cả chỉ là do trùng hợp mà thôi.
Không nói thêm bất cứ lời nào, Nguyễn Nguyên Mạnh trực tiếp duỗi ra vòng tay rộng lớn, mạnh mẽ ôm lấy Dương Tuyết đặt lên đùi mình. Một loạt tiếng “bịch bịch” êm ái phát ra, nối liền theo đó là giọng điệu nữ nhân không ngừng kêu la. Bằng mắt thường có thể trông thấy, vị trí nào đó trên người nàng liên tiếp nhấp nhô sau mỗi lần bàn tay Nguyễn Nguyên Mạnh chạm vào. Từ chỗ giãy giụa tràn đầy u oán, theo thời gian trôi qua trong miệng nữ nhân cũng chỉ còn lại tiếng nỉ non. Cuối cùng bằng vào một tràng hét dài thể hiện rõ sự thỏa mãn, bầu không khí trên đỉnh núi mới xem như trở lại bình thường.
- Thật đúng là, chỉ mới như vậy mà ngươi đã đầu hàng rồi!
Nhìn phía dưới thân mình dính phải một ít nước đọng, Nguyễn Nguyên Mạnh mặc dù ngoài miệng tỏ vẻ ghét bỏ, thế nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy kiêu ngạo vô cùng. Trong một lần tình cờ biết được nhược điểm trên người Dương Tuyết, từ đó về sau thỉnh thoảng hắn lại thừa cơ biến đổi biện pháp trêu đùa nàng. Có thể nói, ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp, điểm hấp dẫn nhất của nàng chính là địa phương phía sau tuyệt đối đầy đặn. Tất nhiên trên đời này hiếm có mấy ai xem như hoàn hảo, ngắm nhìn Dương Tuyết đang nằm sấp trên đùi mình, thế nhưng vùng tiền tuyến lại chẳng truyền đến bao nhiêu xúc cảm, hắn không khỏi thở dài thể hiện rõ sự tiếc nuối.
Trùng hợp là cùng thời điểm này, Dương Tuyết cũng bất ngờ xoay đầu liếc nhìn tên xấu xa đang tác quái đằng sau. Trông thấy ánh mắt mà theo nàng là tràn đầy sự mỉa mai, nữ nhân ngay lập tức liền muốn xù lông kháng nghị. Cố gắng đè nén lại sự khoái hoạt khi trước, Dương Tuyết chậm rãi chống lấy hai tay lên đùi Nguyễn Nguyên Mạnh, từ từ chuyển đổi sang tư thế đối diện với tên kia. Kỳ thật bằng vào tu vi của nàng, việc ngăn cản không để cho đối phương chiếm tiện nghi là vô cùng dễ dàng. Có điều nàng vậy mà quá yêu thích cảm giác hiện tại đi, nhất là từ khi thiếu niên khám phá ra nhược điểm trên người nàng, những trải nghiệm như thế này phải nói là cực kì tuyệt vời.
- Đệ đệ đúng là cái đồ vô tâm mà, h·ành h·ạ người ta xong liền muốn lãng phí người ta rồi.
Mỉm cười ôm nhẹ Dương Tuyết vào lòng, ngửi lấy hương thơm thoang thoảng trên mái tóc nàng, trái tim Nguyễn Nguyên Mạnh không tự giác run lên vài lần. Nói như thế nào đây, lúc đầu sở dĩ hắn lựa chọn tiếp xúc với đối phương, chủ yếu là do ảnh hưởng bởi tư tưởng của một nghèo hèn nam ở kiếp trước quấy phá mà thôi. Còn nhớ vào thời điểm ấy, khi phát hiện bản thân trở thành duy nhất một con rồng bên trong cánh rừng toàn đầy hồ ly tinh, khỏi nói hắn cao hứng đến mức độ nào. Mặc dù các nàng đều chẳng phải dạng đơn giản gì, thế nhưng như vậy mọi chuyện lại càng thêm thú vị không phải sao.
- Ta là một cái thật lòng nam nhân. Là do ngươi không chịu cố gắng, rõ ràng hậu đồn sinh trưởng mười phần hoàn mỹ, vì sao tiền đồn lại bất ngờ cằn cỗi như thế đâu?
- Chán ghét! Cũng tại ngày xưa lúc Luyện thể người ta sơ ý nha, ai có ngờ tới chỉ một phút lơ là lại gây nên hậu quả nghiêm trọng đến mức này chứ.
- Ha ha! Thật không biết nên nói tỷ tỷ ngươi cái gì nữa! Ai dám tin, thân là Vạn kim đường đường chủ vậy mà lúc nhỏ lại là một cô nàng sợ đau hả.
- Không cho nói nữa! Xấu đệ đệ, nếu không phải có thiếu sót kia, ngươi bây giờ còn lấy lý do gì để hỗ trợ người ta phát dục tiếp đây.
Mang vẻ mặt đỏ bừng vì ngại ngùng, Dương Tuyết tỏ vẻ nửa mời gọi nửa kháng cự, nhẹ nhàng ngăn chặn bàn tay người nào đó đang không ngừng sờ mó lung tung. Nói thật có nhiều lúc nàng cũng chẳng biết, tại sao bản thân lại mê luyến Nguyễn Nguyên Mạnh như thế. Rõ ràng thiếu niên nhỏ tuổi hơn nàng rất nhiều, tu vi cũng thấp hơn nàng không ít. Mặc dù hắn có đôi chút soái, tài hoa và thiên phú cũng mười phần kinh diễm. Có điều tất cả vẫn chỉ dừng lại ở mức tiềm năng nha. Nếu mang ra so sánh với những kẻ từng tán tỉnh nàng trước đây, kỳ thật Nguyễn Nguyên Mạnh không có ưu thế quá lớn. Tất nhiên bên trên chỉ là giả thuyết, thực tế thì một khi tình cảm có thể dùng lý trí để phán đoán, khi ấy nó đã không còn là tình cảm thuần túy nữa rồi.
- Tốt, đừng có trêu chọc ta nữa! Lúc nãy ngươi không phải hỏi ta vì sao lại theo sau ngươi đúng chứ? Thật ra thì đúng là trùng hợp đó! Nguyên lai ta muốn đưa cho ngươi danh sách vật phẩm trong lần đấu giá sắp tới, chỉ là không nghĩ tới trông thấy ngươi đang tựa như kẻ vô hồn đi đến nơi đây thôi.
- Ân, đúng là có một vài chuyện phiền lòng, tuy nhiên sau cùng ta cũng tìm được biện pháp giải quyết. Lại nói Lê minh thương hội đưa ra đồ tốt gì, ngươi có nhìn trúng đồ vật nào cứ việc nói ra, ta sẽ âm thầm chuyển giao cho ngươi.
Chứng kiến Nguyễn Nguyên Mạnh dù cho gặp nan đề nhưng vẫn chú ý đến mình, trong lòng Dương Tuyết cảm động vô cùng. Theo lẽ dĩ nhiên nàng sẽ không công mà thu nhận những lễ vật kia, dù sao thì đây cũng là hành vi làm tiêu hao danh dự của hắn. Thay vì như vậy, nàng thà rằng tự bỏ ra tích súc mua lấy chúng, đồng thời sẽ thông qua thiếu niên thực hiện để cho hắn vui vẻ rồi. Đối với Dương Tuyết tới nói, cả hai cùng bỏ ra tâm lực thì mối quan hệ giữa đôi bên mới trở nên bền vững được.
- Có một vài thứ tốt. Tuy nhiên ta hiện tại chỉ muốn biết, ngươi đang gặp phải vấn đề gì. Đừng giấu giếm tỷ tỷ, mau nói ra để ta nhìn xem biện pháp của ngươi có ổn thỏa hay không!