Chương 12: Bắt đầu sắp đặt (1)
Nếu có người hỏi Nguyễn Nguyên Mạnh, đâu là loại người mà hắn xem thường nhất. Hắn sẽ không một chút chần chờ mà đáp lại ngay, đó là những kẻ đem nữ nhân của mình ra làm công cụ để thăng tiến. Kiếp trước thuộc về tầng lớp dưới chót trong xa hội, Nguyễn Nguyên Mạnh kỳ thật đã gặp rất nhiều hiện tượng như thế này. Lúc ấy bởi vì thấp cổ bé họng, mặc dù cảm thấy những nam nhân kia thật sự rất ác tâm, thế nhưng hắn cũng chỉ có thể đứng một bên tự mình khó chịu.
Vốn dĩ Nguyễn Nguyên Mạnh cho rằng, xuyên qua đến một vùng đất thần kì như Long Việt đại lục, những chuyện xấu xa kia chắc hẳn sẽ không còn khả năng xảy ra. Đây không phải là do hắn suy nghĩ viễn vong, phải biết một điều là tại đây thân phận của nữ nhân không giống với ở Địa Cầu. Thử điểm qua một loạt các thế lực mạnh mẽ nhất đại lục có thể thấy, số lượng nữ cường giả thật sự là quá nhiều. Chính vì thế, đã từng có một đoạn thời gian, Nguyễn Nguyên Mạnh còn cho rằng loại nam nhân hèn hạ kia sẽ không thể nào tồn tại ở nơi đây.
Đáng tiếc là rừng rậm thì loài chim nào cũng có, từ trong những giấc mơ thần bí, hắn vậy mà một lần nữa trông thấy hiện tượng này. Không sai, đối tượng được đề cập tới chẳng phải ai khác mà chính là Hoàng Quốc Khánh. Mọi chuyện nên bắt đầu nói ngay tại thời điểm mà tên kia vẫn còn là một gã tu sĩ tầm thường. Sinh ra trong một gia tộc nhỏ thuộc phạm vi cai quản của Bạch vân tông, Hoàng Quốc Khánh có sự khởi đầu khá giống với những khí vận chi tử khác.
Nói như thế nào đây, tên kia cũng là một phế vật công tử, suốt ngày bị người trong gia tộc chèn ép. Tất nhiên làm bạn bên cạnh hắn còn có một mỹ nữ thanh mai trúc mã. Thiếu nữ này không chỉ xinh đẹp mà còn sở hữu thiên phú thuộc hàng trung đẳng. Vì lẽ đó, trước khi Hoàng Quốc Khánh quật khởi, nàng đã được tuyển nhận vào một thế lực dưới quyền Bạch vân tông. Đến bước này, có lẽ là do ghen tị, cũng có thể là do trời sinh bản tính, những hành vi mà Hoàng Quốc Khánh làm ra thật sự khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.
Kỳ thật lượng tin tức lấy từ mộng cảnh là không quá đầy đủ, tuy nhiên từ bên trong đó Nguyễn Nguyên Mạnh vẫn có thể tổng kết ra một số thứ. Tại một lần tranh đoạt tài nguyên trong bí cảnh, Hoàng Quốc Khánh gặp được thiếu nữ nọ, nàng và các sư huynh sư tỷ cũng tham gia lần tầm bảo này. Kết quả sau đó lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, tên kia nhìn trúng một món bảo vật trong tay thanh mai trúc mã của mình. Thế là hắn từ bỏ hết mặt mũi, trực tiếp ngõ lời hỏi mượn đối phương. Cuối cùng có lẽ là do nghĩ tới tình xưa, thiếu nữ cũng đồng ý yêu cầu quá phận này.
Tất nhiên nếu chỉ bấy nhiêu đó, Nguyễn Nguyên Mạnh sẽ không tỏ ra chán ghét đối phương đến như thế. Trải qua nhiều hồi biến cố, thời gian sau đó Hoàng Quốc Khánh và thiếu nữ đều đi vào Bạch vân tông. Bởi vì xuất thân từ vùng hẻo lánh, tại đây bọn họ chỉ được thu nhận làm những đệ tử ngoại môn. Lúc ấy có một vị thân truyền đệ tử coi trọng thiếu nữ nọ. Biết được tin tức này, Hoàng Quốc Khánh đã chủ động tìm đến người kia, đồng thời bày tỏ sẽ ở một bên hỗ trợ tác động vào.
Nói thế nào đây, giả sử như Hoàng Quốc Khánh chỉ dừng lại ở mức độ khuyên bảo, Nguyễn Nguyên Mạnh cũng chẳng muốn phê phán quá nhiều. Đáng tiếc là kể từ lần đầu tiên bị từ chối thẳng thừng, Hoàng Quốc Khánh bắt đầu nảy sinh ra một loạt ý đồ xấu khác. Cuối cùng nhờ vào diễn kĩ cao siêu, hắn thành công mê choáng thiếu nữ, để rồi tự tay đưa nàng lên tận giường của vị thân truyền đệ tử kia. Sau khi sự tình xảy ra, thiếu nữ bởi vì quá thương tâm mà quyết định chấm dứt sinh mệnh mình, từ đó kết thúc cho cuộc đời tràn đầy bi thương và sự phản bội.
Về phần Hoàng Quốc Khánh, nhờ vào việc hiến nữ khi trước, hắn thành công trèo lên cành cao, trở thành một tên nội môn đệ tử. Kế tiếp hắn lại bằng vào một loạt thủ đoạn hắc ám, nghịch tập quyến rũ lấy Thánh nữ Bạch vân tông. Cũng chính từ lúc này, nhân sinh của Hoàng Quốc Khánh xem như chuyển hẳn sang một tầm cao mới. Nhờ vào Bạch vân tông sau lưng ủng hộ, tên kia kế tiếp lại ẩn giấu đến Tố nữ các, để rồi từng bước câu dẫn Thái Huỳnh Diễm My, mở ra con đường hợp nhất giữa hai đại thế lực.
- Thật đúng là một kẻ khốn nạn mà!
Mắng thầm một tiếng nhằm phát tiết cảm xúc khó chịu, một lúc sau Nguyễn Nguyên Mạnh lại nở nụ cười tràn ngập sự mỉa mai. Thời tiết về đêm bắt đầu trở nên lạnh giá, từng cơn gió liên tiếp thổi qua làm cho hắn tỉnh táo hơn rất nhiều. Lúc này Nguyễn Nguyên Mạnh đã ngồi phịch trên mặt đất, đôi mắt hắn chậm rãi đảo qua quang cảnh trước mặt, trong lúc vô tình hình ảnh nơi đây và mộng cảnh lại trùng điệp vào cùng một chỗ. Điều này khiến cho Nguyễn Nguyên Mạnh nhất thời càng thêm căm ghét túc địch của mình.
- Ha ha! Ta đúng là một thằng điên! Rõ ràng chuyện này chẳng liên quan gì đến ta, thế mà ta còn tự mình phiền lòng mới buồn cười chứ. Xem ra dù cho đã xuyên qua mười sáu năm, nhưng mà có một vài thứ rất khó để phai mờ được.
Đã từng có thời điểm, Nguyễn Nguyên Mạnh cho rằng bản thân đã chạm vào giai tầng cao nhất. Đứng tại vị trí cao, hắn từng áp đặt lên trên thân những phẩm chất được coi là tốt đẹp trong mắt người khác. Nói một cách đơn giản hơn, Nguyễn Nguyên Mạnh đang tự mua dây buộc mình, bức ép chính mình trở thành một người hoàn hảo trong mắt kẻ khác. Tuy nhiên sau khi chứng kiến con đường đi lên của Hoàng Quốc Khánh, hắn bắt đầu hoài nghi lựa chọn trước đây liệu có đúng hay không.
Mặc dù Nguyễn Nguyên Mạnh tuyệt đối sẽ không hành xử vô tình giống như tên kia. Thế nhưng thông qua sự việc lần này, hắn nhận ra bản thân đang dần thuế biến theo một hướng hoàn hảo hơn. Có lẽ trong tương lai Nguyễn Nguyên Mạnh sẽ sống tùy ý thêm một chút, sa đọa thêm một chút, đồng thời cũng thoải mái thêm một chút nữa.
- Hy vọng ta sẽ không sống thành dạng người mà mình chán ghét nhất đi.
Hít sâu vào một hơi giống như đã làm ra quyết định nào đó, bằng mắt thường có thể thấy toàn thân Nguyễn Nguyên Mạnh lúc này trở nên thư thái hơn rất nhiều. Trải qua một hồi tự mình rót canh gà cho chính mình, hiện giờ hắn lại càng thêm quyết tâm đánh bại Hoàng Quốc Khánh. Không sai, tên kia là một khí vận chi tử, thế nhưng như vậy thì có làm sao. Nắm giữ trong tay tài nguyên cũng như nhân mạch kinh người, nếu sau cùng còn rơi vào kết cục giống như trong mộng cảnh, khi ấy hắn cũng nên tự mình giải quyết được rồi.
Là một người tôn sùng chủ nghĩa hiện thực, một khi đã có ý tưởng thì Nguyễn Nguyên Mạnh liền sẽ làm hết sức thực hiện lấy. Lúc này cũng như vậy, bởi vì đã xác định xong mục tiêu nên hắn cũng muốn động thân ngay từ bây giờ. Dưới bầu trời đêm vắng lặng trăng sao, khóe miệng Nguyễn Nguyên Mạnh dần dần toát ra nụ cười đầy tà tính. Ngay lập tức, một cái bình rượu từ trong tay hắn đã bắn thẳng vào khoảng không phía sau lưng. Vốn tưởng bình rượu sẽ rơi xuống đất, nào ngờ bên trong bóng đêm lại có một bàn tay ngọc đưa ra, nhẹ nhàng liền đón nhận lấy nó.
- Hừ hừ! Đệ đệ xấu lại ném loạn đồ vật rồi!
Không cần xoay người Nguyễn Nguyên Mạnh cũng thừa biết người vừa nói chuyện là ai. Thanh âm nữ tính nhu hòa nhưng lại pha trộn vào chút ít sự thanh thoát, bất cứ ai nghe qua nàng nói chuyện một lần cũng đều sẽ cảm thấy giống như bị mèo cào trong lòng. Có lẽ là nhờ vào ưu thế này, Vạn kim đường dưới tay nàng kinh doanh càng lúc lại càng lớn mạnh hơn. Không sai, nàng chính là Dương Tuyết, một trong những vị trưởng lão có thực quyền nhất tại Tố nữ các hiện giờ.