Ta Muốn Làm Một Gã Thiện Lương Trùm Phản Diện

Chương 11: Ai cũng có bí mật




Chương 11: Ai cũng có bí mật

Thời gian dần trôi về cuối ngày, bầu trời chiều cũng từ từ nhuộm thêm vào hắc ám. Từng mảng mây màu cam rám nắng nương theo gió thổi, cả bọn nhộn nhịp cùng nhau tụ hội về miền phương xa. Ở nơi đó, thái dương và minh nguyệt đang chậm rãi thay phiên trao đổi vai trò của mình. Lúc này tại tầng ba mươi Tố nữ lầu, một mỹ nhân đang khẽ tựa người vào thành cửa sổ, đôi mắt xinh đẹp chất chứa đầy tình cảm, tựa hồ như đã bị cảnh sắc hoàng hôn làm cho mê đắm.

Mỹ nhân không phải ai khác mà chính là Thái Huỳnh Diễm My. Sau khi cùng Nguyễn Nguyên Mạnh thân thiết tắm rửa qua, nàng liền cứ như vậy đứng yên tại đấy suốt mấy giờ liền. Lúc này nữ nhân đã thay đổi bộ trường bào khi trước, bây giờ trên người nàng đang khoác lấy một chiếc áo ngủ màu lam nhìn rất giản đơn. Chiếc áo làm từ tơ băng tằm mang đến cho người mặc cảm giác vô cùng thoải mái. Hai cánh tay để trần phơi ra làn da trắng không một chút tì vết, bên dưới là đôi chân thon dài với mười ngón ngọc thỉnh thoảng lại co duỗi, dù cho đã trải qua không biết bao nhiêu tuế nguyệt nhưng mà nàng vẫn giữ được sự khả ái đến lạ thường.

Lúc này trong đầu Thái Huỳnh Diễm My kỳ thật vô cùng r·ối l·oạn. Mặc dù Nguyễn Nguyên Mạnh khi trước tự cho là che giấu khá tốt, đáng tiếc là hắn lại không biết rằng, mỹ nữ sư tôn luôn chăm chú vào mỗi một hành động của hắn. Là một cường giả đã sống hơn ngàn năm, trên đời này nào còn có chuyện gì mà nàng chưa từng gặp qua cơ chứ. Chỉ cần nhìn thái độ rào trước đoán sau của tên kia, nàng thừa biết bên trong này nhất định còn ẩn chứa sự tình khác, hơn nữa thứ kia lại còn cực kì quan trọng.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đang lúc Thái Huỳnh Diễm My thất thần chơi đùa lấy lọn tóc trước mặt, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong gian phòng mà chẳng có bất cứ sự báo trước nào. Toàn thân người vừa đến đều được bao phủ trong một bộ áo bào màu đen, gương mặt tuy ẩn sâu dưới lớp vải che nhưng vẫn có thể nhận ra đây là một nữ nhân mỹ lệ. Thông qua ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, có thể trông thấy một phần gương mặt đối phương lại trắng nhợt vô cùng. Nếu không phải mới vừa rồi nàng xuất hiện quá mức quỷ dị, nhiều khả năng người ta sẽ cho rằng, đây là một bệnh nhân mười phần yếu đuối.

- Hắc Kiếm bái kiến chủ nhân!

Giống như sớm đã tiên đoán được sẽ có người tìm đến, Thái Huỳnh Diễm My thể hiện ra ngoài thái độ tương đối lạnh nhạt. Chậm rãi buông ra lọn tóc trên tay, đôi mắt nàng vẫn mải mê nhìn về phía phương xa, mãi đến một lúc lâu sau nàng mới khẽ “ân” một tiếng xem như đáp lời. Bầu không khí trong gian phòng nhanh chóng lại trở về trạng thái yên tĩnh, mặc dù Hắc Kiếm còn có chuyện muốn trình báo, thế nhưng khi chưa nhận được mệnh lệnh, nàng cũng không dám tự tiện làm ra hành động. Có lẽ là biết được nội tâm thủ hạ đang suy nghĩ điều gì, ngay khi Hắc Kiếm còn khép hờ mắt điều tiết khí tức, một thanh âm không quá to nhưng cũng đủ xuyên thấu vào tận chỗ sâu trong tai nàng.

- Có phát hiện gì hay không?

- Khởi bẩm chủ nhân, thiếu chủ sau khi rời khỏi đây liền trực tiếp đi đến một ngọn sơn phong ở ngoại thành. Bởi vì ngài từng có mệnh lệnh, không được phép làm ảnh hưởng đến sinh hoạt của thiếu chủ. Do đó sau khi xác nhận thiếu chủ không có thêm hành động nào khác, thuộc hạ mới quay trở về hồi báo với ngài.

Nguyên lai kể từ lúc sư đồ hai người phân biệt, Thái Huỳnh Diễm My đã âm thầm phái ra một trong hai bộ hạ đắc lực nhất, để cho đối phương lặng lẽ đi điều tra tình hình. Lại nói trước đó những gì nàng nói với Nguyễn Nguyên Mạnh hoàn toàn đều là sự thật. Ngày bình thường nàng chưa bao giờ can thiệp vào chuyện riêng tư của đệ tử. Bất quá tối hôm nay đối phương biểu hiện mười phần cổ quái, điều này nhất thời khiến cho nàng cảm thấy bất an trong lòng.

- Mạnh nhi có chú ý đến hành tung của ngươi?

- Xin chủ nhân yên tâm! Mặc dù thiếu chủ sở hữu linh hồn lực mạnh mẽ, thế nhưng thuộc hạ luôn duy trì một khoảng cách hợp lý, tuyệt đối có thể cam đoan không để cho thiếu chủ phát hiện.

- Ngươi làm rất tốt! Chuyện này dừng lại ở đây, đừng để ta nghe thấy Mạnh nhi than phiền gì về ngươi có hiểu không?

- Bẩm chủ nhân, ngày hôm nay thuộc hạ một mực trong phòng tĩnh tu, chưa từng đặt chân ra bên ngoài dù chỉ là nửa bước.

- Ân, lui xuống đi!

- Dạ thưa chủ nhân!

Thân ảnh Hắc Kiếm dần dần trở nên mơ hồ, chỉ vài giây sau đó nàng đã hư không tiêu thất một cách hoàn toàn. Cảm nhận được không gian xung quanh nhẹ nhàng chuyển động, lúc này Thái Huỳnh Diễm My mới thở dài, nhẹ bước đi về phía giường ngủ của mình. Theo lệ thường, lẽ ra giờ phút này nàng đã tiến vào trạng thái nhập định. Thế nhưng không hiểu vì sao, ngày hôm nay nàng lại rất khó tập trung tinh thần. Nhìn chăm chú vào con thiên nga gỗ đặt ở đầu giường, bất giác nữ nhân lại thêm một lần nữa thả hồn vào trạng thái mông lung.

- Mạnh nhi, ngươi đang che giấu sư tôn điều gì vậy?

----------------------------------------------------------

Trong lúc Thái Huỳnh Diễm My còn chìm đắm trong những suy tưởng không có hồi kết, đệ tử của nàng là Nguyễn Nguyên Mạnh lại đang đứng trên một đỉnh sơn phong ngắm nhìn cảnh vật về đêm. Dõi mắt dọc theo từng cành cây ngọn cỏ nơi đây, tuy có đôi chút khác biệt nhưng Nguyễn Nguyên Mạnh vẫn có thể khảng định, địa phương này chính là nơi hắn cùng với Hoàng Quốc Khánh chạm mặt trong mơ.

Kỳ thật Nguyễn Nguyên Mạnh cũng không biết vì sao bản thân lại đi đến nơi đây. Từ chỗ sư tôn rời đi, trong đầu hắn vẫn luôn lặp đi lặp lại từng chi tiết đối thoại giữa hai người. Thông qua những cử chỉ của sư tôn, Nguyễn Nguyên Mạnh có thể nhận ra, nàng đang cố ý đẩy mối quan hệ giữa hai người sang một hướng khác. Tất nhiên hắn hoàn toàn vui vẻ chứng kiến điều này xảy ra, bất quá bên trong đó còn có một vài thứ làm cho hắn vẫn chưa thể nào giải thích được.

Trước đây Nguyễn Nguyên Mạnh bởi vì xuôi gió xuôi nước mà vô tình bỏ qua rất nhiều chi tiết. Hiện tại sau khi trải qua một tràng mộng dài, hắn dần dần cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. Hơn mười năm trước, vì sao một đứa nhóc như hắn lại được phép tự do tiến vào gian phòng của sư tôn. Phải biết rằng lúc ấy nàng đang mang lấy thương tích trong người. Nguyễn Nguyên Mạnh tự hỏi, nếu đặt bản thân vào vị trí kia, hắn sẽ chẳng thể nào an tâm để lộ ra nhược điểm của mình. Giả sử khi đó Nguyễn Nguyên Mạnh không cẩn thận bọc lộ tin tức ra ngoài, sợ là lúc ấy Tố nữ các sẽ chẳng thể nào yên ổn được.

- Không lẽ sư tôn biết rõ ta là người xuyên việt, nàng kỳ thật muốn thông qua những sự việc kia để điều tra ngọn nguồn của ta. Không đúng, nếu điều này là sự thật, với cá tính của sư tôn thì ta sớm đã bị h·ành h·ung rồi. Đó là chưa kể, về sau ta còn cùng nàng thân mật tiếp xúc, rõ ràng trường hợp này hoàn toàn không thể nào xảy ra nha.

Thở dài một hơi sau khi tự mình dọa lấy chính mình. Mới vừa rồi Nguyễn Nguyên Mạnh thật sự cảm thấy lạnh cả sống lưng. Có thể nói việc xuyên qua là bí mật lớn nhất của hắn, nếu một ngày thân phận kia bị phát hiện, hắn không biết sẽ có bao nhiêu người muốn bắt lấy mình để dò xét đâu. Cũng may là trải qua suy tính kỹ càng, Nguyễn Nguyên Mạnh xem như tạm thời an tĩnh lại nội tâm của mình.

Trước mắt thử loại bỏ trường hợp vấn đề do bản thân gây nên, cứ như vậy mọi chuyện còn lại đều nằm ở chỗ vị mỹ nữ sư tôn kia. Nguyễn Nguyên Mạnh còn nhớ, thái độ của nàng hầu như thay đổi hoàn toàn chỉ trong một đêm. Từ chỗ đối xử với hắn mười phần có quy cũ, ngày hôm sau nàng lại cùng với hắn ăn chung một bàn. Rõ ràng lúc ấy đã có một điều gì đấy xảy ra, từ đó làm biến chuyển mối quan hệ giữa hai người.

- Liệu có hay không tồn tại một khả năng, sư tôn cũng là người xuyên việt đâu? Không đúng, trên đời này nào có người xuyên việt yên tĩnh như nàng chứ. Ân, phải rồi nha, vẫn còn một khả năng khác với tỉ lệ lớn hơn, thậm chí nó còn có thể lấp đầy được rất nhiều chỗ thiếu sót khi trước.

Càng nghĩ Nguyễn Nguyên Mạnh lại càng cảm thấy mình đã tìm ra được mấu chốt của vấn đề. Nếu đặt giả thuyết sư tôn là người trùng sinh, như vậy mọi thứ đều có thể giải thích được. Bởi vì sống lại một lần, nàng biết rõ những gì sẽ xảy ra trên thân hai người. Tất nhiên thứ mà nàng nắm giữ chỉ là vận mệnh của tiền thân, trong khi nhân sinh giữa đôi bên đã có sự khác biệt, khi mà xen kẽ còn tồn tại người xuyên việt như hắn. Có lẽ là do sớm nhận ra điều này, mỹ nữ sư tôn mới thay đổi thái độ, nàng muốn đặt biến số là hắn ở trong tầm mắt, từ đó đảm bảo hướng đi trong tương lai theo như ý muốn của nàng.

- Tại sao suy đi tính lại thì ta luôn cảm tháy mình chịu thiệt thòi chứ? Mặc dù hiện tại sư tôn đối với ta rất tốt, thế nhưng xét theo phương diện nào đó thì ta vẫn là người bị lợi dụng nha.

Mặc dù nội tâm có đôi chút khó chịu, tuy nhiên Nguyễn Nguyên Mạnh thừa hiểu tình huống hiện tại đã là quá tốt đối với hắn rồi. Chưa cần quan tâm đến việc mỹ nữ sư tôn chiếu cố đến hắn là có dụng ý gì, chỉ cần không để nàng ngã về phía Hoàng Quốc Khánh là xem như tuyệt đối thành công. Nhớ tới túc địch của mình, Nguyễn Nguyên Mạnh trong lúc vô tình lại nghĩ đến những gì nhìn thấy trong mơ. Nói thật, đến bây giờ hắn vẫn không dám tin, trên đời này lại còn tồn tại một con cẩu vật như thế kia.