Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Luân Hồi Cửu Kiếp Thành Thần

Chương 52 : Tạm dừng.




Chương 52 : Tạm dừng.

Khi trước hắn chữa trị Đan Điền của Lưu Chính An phát hiện bất thường chính là từ khí tức tinh huyết của kẻ này. Mà lại nói Hắn vốn không cho rằng Lưu Chính An bị đoạt xá.

Bản thân Sở Phong nắm giữ một chút tinh huyết của Lưu Chính An, cho nên đối với khí tức tinh huyết của hắn Sở Phong vẫn rất quen thuộc. Chút thay đổi kia chỉ một chút là nhận ra, mà không ngờ lại là trọng sinh.

Dù sao chuyện này tương đối ly kì, cũng không rõ Lưu Chính An trước khi Sở Phong tới tao ngộ chuyện gì.

Tu vi thì tăng vọt mà bản thân lại chịu đủ loại thương thế, từ thần hồn tới thân thể, bao gồm cả đan điền lẫn kinh mạch đều lâm vào trạng thái trọng thương.

Chuyện này vẫn là phải đợi Lưu Chính An tỉnh táo lại mới có thể tiếp tục tra. Mà hiện tại Sở Phong trước phải giải quyết đám người chi thứ của Tứ Cung Phụng.

“Đại Thiếu Gia ngài tới.”

Lúc này trên quảng trường có tới hơn trăm người đang quỳ, xung quanh cũng không ít tộc nhân đứng xem.

Mà Nhị Trưởng Lão cùng mấy cái Hộ Pháp, Cung Phụng đang đứng bàn bạc gì đó, thấy Sở Phong tới đều đồng loại chào hỏi.

“Ngũ Hộ Pháp, bắt hết rồi sao.?” Sở Phong tới khẽ gật đầu chào hỏi mấy người rồi quay sang nhìn Ngũ Hộ Pháp hỏi.

“Vẫn còn một ít người còn ở bên ngoài không tại gia, Hộ Pháp Đường đã phái người đi bắt, hẳn là sớm trở lại.”

Ngũ Hộ Pháp nghe vậy nghiêm túc đáp.

“Nhị Trưởng Lão, điều tra sao rồi.?”

“Chuyện liên quan tới lần á·m s·át này chưa tra ra được gì, ngược lại chuyện sau lưng Lưu Gia bọn họ động không ít tay chân.”

Nhị trưởng lão nghe vậy cười khẽ nói.

“Nhị, Tam Cung Phụng, Cung Phụng Đường cũng nên cho Ta mấy lời chứ.”

Sở Phong nghe vậy cũng khẽ cười đáp Nhị Trưởng Lão rồi quay sang hỏi Nhị, Tam Cung Phụng.

“Đại Thiếu Gia, Tứ Cung Phụng tham gia Cung Phụng Đường một trăm bảy mươi hai năm, tuy có phạm qua một chút sai lầm nhưng chưa từng ra tay với tộc nhân Lưu Gia, đối với dòng chính lại càng không.”

Tam Cung Phụng vội vàng trả lời.

“Đúng vậy, Cung Phụng Đường trước giờ luôn tận tâm tận tuỵ phục vụ gia tộc, chưa từng có ý nghĩ hay hành động phản loạn. Nhị Trưởng Lão ngài hẳn rõ ràng.”

Nhị Cung Phụng nghiêm túc đáp.

“Vậy là Ta nghĩ oan cho Cung Phụng Đường, lại vu oan cho Tứ Cung Phụng rồi.”

Sở Phong khẽ cười đáp.

Mấy người Cung Phụng Đường cúi người trầm mặc không đáp, Hộ Pháp Đường người thẳng lưng liếc mắt nhìn không rõ đang nghĩ cái gì.

“Ai là gia chủ chi thứ này ?” Sở Phong quay sang hỏi Ngũ Hộ Pháp.

“Là người này.” Ngũ Hộ Pháp nghe vậy liền đi tới hàng đầu người ngay trước nhất đang quỳ trên quảng trường xách ra một kẻ có tu vi Hoá Thần Trung Kỳ.

“Tứ Cung Phụng là gì của ngươi ?” Sở Phong liếc mắt nhìn hỏi.

“Bẩm Đại Thiếu Gia, là ông nội của tiểu nhân.”

“Ồ, ông nội ngươi muốn g·iết ta cùng đệ đệ ta, ngươi biết.?”



“Tiểu nhân thật không biết, ông nội rất ít khi nói chuyện trong nội tộc với tiểu nhân.”

“Là vậy sao, Ngũ Hộ Pháp mang vợ con hắn tới đây.”

Ngay sau đó Hộ Pháp Đường người liền mang theo hơn mười người có lớn có nhỏ đi tới.

“Tứ Cung Phụng là gì của ngươi.?” Sở Phong hướng một cái thiếu niên ngang tuổi Hắn hỏi.

“Là lão tổ.” Thiếu niên có chút run sợ đáp.

“Vậy ngươi là con trai gia chủ rồi.”

“Đúng vậy, Tiểu Nhân là con thứ ba.”

“Rất tốt.” Sở Phong khẽ đáp một tiếng, trong tay không biết từ đâu ra thêm một thanh kiếm vung lên rồi hạ xuống. Đầu thanh niên kia lăn chậm tới chỗ gia chủ chi thứ đang quỳ.

Tất cả mọi người tại quảng trường liền ngây người bao quát đám người Cung Phụng, Hộ Pháp, Trưởng Lão cùng không ít tộc nhân đang vây xem.

“Vị gia chủ này, Ta lại hỏi một lần, Tứ Cung Phụng muốn g·iết Ta, ngươi biết sao.?”

“Tiểu nhân không biết.” Kẻ kia thấy con b·ị c·hặt đ·ầu nhưng vẫn cắn chặt răng đáp.

“Rất tốt.” Sở Phong lại một câu rất tốt, một kẻ quỳ ngay bên cạnh tên gia chủ kia đầu liền lìa khỏi cổ.

Sở Phong cũng không có hỏi tiếp, liền đi tới người tiếp theo, là một thiếu phụ. Lúc này đã khóc rống lên. Mà toàn bộ người đang quỳ ở quảng trường cũng không ít người đã gào khóc, cầu xin đủ loại lời nói.

“Ngũ Hộ Pháp, làm cho bớt ồn ào đi được không.?”

Sở Phong vừa nói tay vừa hạ kiếm, lại một cái đầu khác lăn xuống. Mà Hộ Pháp Đường người rất nhanh liền phong bế người trên quảng trường.

“Ta biết các ngươi oán trách ta, nếu Gia Chủ nhà các ngươi khai ra ta có thể làm chủ tha cho chi thứ các ngươi. Nhưng hắn nói hắn không biết, vậy liền theo tộc quy làm thôi.”

Sở Phong tại toàn trường dõng dạc nói.

“Ta biết Ta vừa trở về không lâu, có người muốn thăm dò Ta. Ta sẽ cho các ngươi thăm dò, nhưng cái giá phải trả sẽ không dễ dàng chút nào.”

Vừa nói Sở Phong đã g·iết tới người thứ sáu, mà kì lạ là, mỗi cái đầu rơi xuống đều không chút máu nào chảy ra, khiến cho hiện trường vừa khủng bố, vừa quỷ dị.

Tới người thứ tám m·ất m·ạng, Gia chủ chi thứ kia mới lại mở miệng, trước đó lão hoàn toàn nhắm chặt mắt cắn răng không nói.

“Đại Thiếu Gia, ngài thật sẽ tha cho tộc nhân chứ.”

“Ta nói được làm được, còn phải xem câu trả lời của ngươi có đủ thuyết phục Ta hay không ?”

Sở Phong nghe vậy tay đang nâng lên liền chém xuống người thứ chín, rồi mới chậm dãi đi tới chỗ lão gia chủ chi thứ đang quỳ kia.

Mà lúc này ở một nơi khác, Lưu Chính Hùng cùng Lưu Chính Hàn đang sóng vai quan sát quảng trường.

“Tốt một đứa cháu, đủ ác, đủ dứt khoát.” Lưu Chính Hùng cười nói.

“Hừ, Mấy chi thứ tay gần đây vươn có chút dài, việc của Nội Tộc mà cũng dám nhúng tay vào.”

Lưu Chính Hàn cau mày đáp.

“Haha, Ta còn tưởng do đệ thúc đẩy chuyện này chứ.” Lưu Chính Hùng liếc mắt nhìn cái đệ đệ này của hắn cười nói.



“Nhị Ca, còn không rõ cách làm của Ta sao. Việc của Nội Tộc há để cho mấy người chi thứ này động vào.” Lưu Chính Hàn cũng không phủ nhận mà đáp.

“Ta chỉ nói đùa thôi, Chính Phong thằng bé này tâm tính thật không kém. Rất hợp tính Nhị Thúc này.”

“Xem ra Đại Ca cũng có người kế thừa rồi.”

“Tam Đệ, tính từ bỏ ghế Gia Chủ dễ dàng vậy sao ?”

“Ngàn năm trước thua Đại Ca một chiêu, đệ thật không cam lòng.”

“Cha nói tính khí này của Ta không phù hợp làm Gia Chủ cái ghế này, Ta cũng biết là vậy nên không có ý tranh với Đại Ca. Năm đó Đại Ca từ Tiêu Dao Tông Nội Môn trở về, ghế Gia Chủ vốn là định cho Đại Ca.

Chỉ có đệ, Ta không hiểu vốn Đệ có thể tốt phát triển tại Nội Môn Thiên Kiếm Tông, tiến vào Thân Truyền Đệ Tử cũng có khả năng không nhỏ. Vậy mà lại từ bỏ, trở về tranh đoạt với Đại Ca. Là đệ muốn tranh cái ghế gia chủ kia, hay chỉ là muốn thắng Đại Ca ?”

“Nhị Ca, chuyện này là Ta không muốn nhắc lại.” Lưu Chính Hàn cau mày lắc đầu đáp lại.

Lưu Chính Hùng nghe vậy cũng chỉ khẽ thở dài im lặng, tiếp tục quan sát nơi quảng trường đầy người quỳ cùng mấy cái xác không đầu kia.

“Tiểu nhân chỉ nói riêng cho Đại Công Tử, nếu ngài không đồng ý thì Đại Công Tử cứ tiếp tục g·iết đi.” Trải qua một hồi im lặng lão gia chủ chi thứ liền cắn răng nói.

“Ồ, lại muốn nói riêng với Ta, được a.” Sở Phong cười đáp.

“Đại Công Tử cẩn thận, sợ lão chó cùng đường dứt dậu.” Ngũ Hộ Pháp cẩn thận nói.

“Không sao, chút tu vi này Ta còn không để vào mắt.” Sở Phong khoát tay nói, cùng lúc đánh ra mấy đạo cấm chế, khu vực Hắn đứng cùng lão gia chủ kia liền lọt vào sương mù, nếu mạnh mẽ xông vào tất bị Hắn phát hiện.

“Hiện tại ngươi có thể nói rồi.” Sở Phong từ không gian giới chỉ lấy ra một cái ghế ngồi đối diện lão gia chủ nói.

“Bẩm Đại Thiếu Gia, việc Ông Nội muốn g·iết ngài tiểu nhân thật sự không biết, cũng không tham gia một chút nào.” Lão gia chủ vô lực đáp.

“Ngươi là muốn đùa bỡn Ta sao.?” Sở Phong liếc mắt nhìn Lão già khẽ quát.

“Tiểu nhân thật không dám, chỉ là mười năm ngày trước đó từ thấy Ông Nội cùng một người thần bí gặp nhau tại linh đường chi thứ của tiểu nhân.”

“Ngươi nhận ra người kia.?” Sở Phong có chút hứng thú hỏi, mười năm ngày trước cũng là Hắn trở về Lưu Phủ được một ngày.

“Không nhận ra, nhưng khí tức người đó rất cổ quái, sau đó tiểu nhân có hỏi qua Ông Nội, chỉ là được đáp lại rằng đó là một người bạn của Ông.”

“Cổ quái, nói một chút cổ quái chỗ nào.?”

“Tử khí, người kia tử khí nồng đậm hơn tu sĩ thường khá nhiều, chi thứ của tiểu nhân chính là buôn bán tài liệu yêu thú làm chính, đối với tử khi rất thân thuộc.”

Sở Phong nghe vậy có chút nhíu mày suy tư đáp, tử khí nhiều thường chỉ một vài người tu luyện công pháp đặc thù, hoặc đại nạn sắp tới chẳng sống nổi bao lâu.

“Ngươi hẳn suy đoán tới cái gì chứ.” Sở Phong mỉm cười hỏi.

“Đại Công Tử có nghe qua Thánh Điện.” Lão Gia Chủ cẩn thận hỏi.

“Thánh Điện sao.?” Sở Phong nhíu mày suy tư, Thi Điện cái này đối với hắn có hai cái ấn tượng.

Một cái là Thánh Điện hay Thi Thần Điện từ thời Man Hoang đã xuất hiện, một đám người đem n·gười c·hết luyện thành Cương Thi biến thành con dối điều khiển.

Tới thời kì Hồng Hoang bị Phổ Độ Quốc cùng Đạo Giáo, đem quy về Tà Đạo Ma Môn mà kết thành liên minh đem diệt đi.

Từ đó Thi Thần Điện biến mất khỏi lãnh địa Nhân Tộc, về sau nghe nói Ma Tộc bên kia vẫn còn tồn tại nhưng chỉ là kéo chút hơi tàn.



Mà cái ấn tượng thứ hai chính là lần trước từ Cấm Đảo về tới Hải Ngoại, Hắn tại Vạn Bảo Các mua chút thông tin về Nhân Tộc.

Trong đó có một đoạn nhắc tới một cái thế lực gọi là Thánh Điện. Thế lực này tương đối bí ẩn vì hay hoạt động tại Phàm Nhân mấy cái quốc gia hơn là Tu Chân Giới cho nên giới Tu Chân không phải quá để ý.

Lại nói từ sau khi đại lục gặp phải Ma sát khí lần kia bộc phát, có khá nhiều thế lực phản nhân tộc nổi lên, phần lớn đều bị tiêu diệt nhưng không ít thế lực chuyển qua hoạt động ngầm.

“Ngươi nói kẻ gặp Tứ Cung Phụng ngày đó có thể là người của Thánh Điện.”

“Tiểu nhân ban đầu cũng không dám chắc chắn, chỉ là có chút giống, nhất là khí tức Tử Khí nồng đậm kia. Sau đó Tiểu Nhân có điều tra qua có thể khẳng định nắm chắc bảy phần.”

“Ngày đó chỉ ngươi nhìn thấy kẻ kia.?”

“Bẩm, đúng vậy.”

“Theo Tộc Quy bất kể ngươi tham gia hay không tham gia phản Nội Tộc thì chi thứ các ngươi đều bị xử tử toàn bộ, ngươi biết chứ.”

“Tiểu nhân biết rõ.”

“Ừ, lần này có thể các ngươi bị Tứ Cung Phụng liên luỵ, nhưng nếu làm không đúng Tộc Quy sau này lại có mấy cái chi thứ làm phản, hậu quả ngươi hẳn biết.”

“Tiểu nhân rõ ràng.”

“Từ những gì ngươi nói Ta hẳn có chút manh mối, Ta có thể làm chủ tha cho chi thứ ngươi một người duy trì huyết thống, ngươi tự chọn. Nhớ kỹ bất kể ngươi chọn kẻ nào cả đời chỉ có thể làm phàm nhân.”

Lão gia chủ ánh mắt có chút vui mừng nghe đoạn trước, nhưng câu cuối làm lão chỉ có thể cười khổ trong lòng.

“Tiểu nhân đứa con thứ mười bảy mới xuất sinh được ba tháng, mong Đại Thiếu Gia tha cho nó một mạng.” Lão Gia Chủ rất nhanh làm ra quyết đoán.

“Tiếp theo Ta sẽ giam ngươi vào tộc ngục, người kia từng bị ngươi trông thấy có thể sẽ ra tay với ngươi. Sau đó Ta để Ngũ Hộ Pháp bỏ phong ấn tu vi cho ngươi, tới lúc đó ngươi hẳn biết nên làm thế nào.”

Nghe Sở Phong nói vậy Lão gia chủ có chút bất ngờ, sau đó liền vội vàng gật đầu đáp ứng.

“Ngươi nuốt cái này vào.” Sở Phong lấy ra một viên dược hoàn đưa cho lão.

Lão gia chủ chi thứ kia cũng không hỏi gì, lập tức nuốt viên dược hoàn kia vào, không một chút chần chừ.

Sở Phong thấy vậy hài lòng gật đầu xua tay đánh tan kết giới bên ngoài. Mà lúc này tại quảng trường lại có mấy người chạy tới, khiến nơi này vốn đã đông người lại càng đông hơn.

“Ngũ Hộ Pháp mang chi thứ này toàn bộ nhốt lại, đợi Gia Chủ về định đoạt.” Sở Phong bên ngoài thì lớn tiếng nói, bên trong lại truyền âm cho Ngũ Hộ Pháp sau khi giam lão gia chủ lại nên làm gì.

Ngũ Hộ Pháp nghe xong cũng không chút dị dạng, chỉ thoáng liếc mắt qua nhìn Lão gia chủ kia rồi điều động người làm việc.

“Đại Công Tử có việc sai bảo Cung Phụng Đường tất hết sức mà làm.” Nhị Cung Phụng cùng Tam Cung Phụng lấy lễ khẽ cúi người nói.

“Cũng không có việc gì, việc hôm nay tạm dừng ở đây, đợi Gia Chủ về định đoạt. Ai có việc liền đi làm, không cần tiếp tục tụ tập ở đây.”

Sở Phong khoát tay cười nói, quay sang nhìn Nhị Trưởng Lão rồi thẳng hướng Y Viện mà đi.

Một loại hành động của Sở Phong mà nói vô cùng nhanh, khiến cho đám cao tầng Lưu Gia không hiểu chuyện gì xảy ra.

Hắn bắt lại một chi tộc thứ, lấy sát lập uy liên tiếp g·iết vài người, sau đó liền cho giam đám người khác lại. Kết quả thẩm vấn riêng lão tộc trưởng một chút cũng không nói.

Mà ở nơi xa lão nhị Lưu Chính Hùng cùng lão tam Lưu Chính Hàn nhìn nhau khẽ lắc đầu.

“Thằng cháu này làm việc có chút đầu voi đuôi chuột, nó có g·iết toàn bộ chi thứ này ngay bây giờ thì cũng chẳng ai ngăn cản được.” Lưu Chính Hùng khó hiểu nói.

“Xem ra nó có chút thu hoạch.” Lưu Chính Hàn cười đáp.

“Tam đệ, nhìn ra gì sao.?”

“Haha, đệ cũng không nhìn ra cái gì, chỉ là thấy thằng cháu này có chút thú vị.”