Chương 53 : Trùng hợp
“Chính An hắn có tỉnh lại lần nào không ?.” Sở Phong hơi cười nhìn Lưu Ly Tiên hỏi.
“Còn chưa có, Phong Ca giải quyết xong chuyện rồi sao.?” Lưu Ly Tiên tò mò hỏi.
“Còn chưa xong, vẫn là để Cha về giải quyết đi.” Sở Phong khẽ lắc đầu đáp.
“Muội còn tưởng Phong Ca thật g·iết toàn gia bọn họ nữa.” Lưu Ly Tiên thở phào đáp.
“Tộc quy vốn là như vậy, cũng chỉ là để họ sống thêm mấy ngày thôi.” Sở Phong nghe vậy lắc đầu đáp.
“Nhưng nếu họ không có tham dự cũng không biết ý đồ gì của Tứ Cung Phụng, vậy chẳng phải họ là vô tội sao.?” Lưu Ly Tiên nghe vậy cau mày nói.
“Muội hiểu thế nào là g·iết để răn đe không ? Chính là để người chi thứ hiểu rõ, việc họ làm phản có hại đối với Nội Tộc, không chỉ bản thân kẻ đó phải chịu tội, mà sẽ liên luỵ tới cả tộc nhân thân thích của kẻ đó.
Không làm như vậy, nay ra một cái Tứ Cung Phụng, mai lại thêm một cái Ngũ Cung Phụng, chẳng mấy mà Nội Tộc chẳng còn ai.”
Sở Phong nghiêm túc đáp lại câu hỏi của Lưu Ly Tiên.
“Nhưng mà như vậy thật quá tàn nhẫn, quảng trường khi nãy muội thấy có những đứa trẻ còn chưa cả biết đi.” Lưu Ly Tiên có chút đỏ mắt nói.
“Hôm nay không diệt bọn họ, có thể ngày mai người nằm trên quảng trường có thể là Ta, là muội, là Chính An, hay Toàn Cơ Tỷ, thậm chí là Cha Mẹ chúng ta.
Muội nên biết rằng kẻ thù luôn tại ngoài ánh sáng không bao giờ đáng sợ bằng lũ chó cắn chủ từ phía sau. Có thể g·iết chúng ta bất cứ lúc nào, vì lợi ích đến huynh đệ ruột thịt, cha con còn đánh g·iết lẫn nhau. Huống chi là một đám người sống dựa vào chúng ta để có được lợi ích.”
Lưu Ly Tiên nghe vậy thoáng chút trầm mặc, bản thân nàng tuy còn trẻ, ngây thơ, nhưng đối với những mối nguy hiểm vẫn là hiểu rõ.
Sở Phong sống qua tám chín kiếp người, việc b·ị đ·âm sau lưng chẳng nhẽ còn ít. Đa nghi, nghi ngờ mọi thứ, mọi người xung quanh vốn là bản năng của Hắn, điều này không phải tự nhiên mà có, chính là nhờ kinh nghiệm, trải nghiệm tự thân qua bao kiếp.
Bất kì đâu cũng sẽ tồn tại nguy hiểm, nhất là Hắn còn thường xuyên c·hết một cách kì cục khó có thể lý giải.
“Được rồi, muội trở về nghỉ ngơi một chút. Nơi này có Ta rồi.” Sở Phong thấy Lưu Ly Tiên trầm mặc không nói gì thì khẽ xoa đầu nàng nói.
Lưu Ly Tiên cũng không dài dòng, gật đầu ưng thuận rời đi. Bản thân nàng hiện tại suy nghĩ vẫn còn tương đối mơ hồ.
“Cũng đừng có tiếp tục giả mê, chắc hẳn ngươi cũng đã rõ hoàn cảnh của bản thân rồi chứ.” Sở Phong sau khi đánh lên mấy cái kết giới quanh phòng liền tiến tới cạnh giường Lưu Chính An vỗ vỗ mấy cái nói.
“Ngươi muốn thế nào.?” Lưu Chính An thời dài mở miệng nói.
“Nói một chút ngươi là ai ? Từ đâu tới.” Sở Phong bình tĩnh ngồi xuống cạnh giường hỏi, lại nghiêm túc thêm mấy câu.
“Tốt nhất nói thật, bất kể ngươi là trọng sinh hay đoạt xá, có ký ức của An Đệ ngươi hẳn phải hiểu rõ. Tại thế giới này Ta có cả trăm cách để biết được thông tin của ngươi. Chẳng qua như vậy thật tốn thời gian của Ta.”
“Ta không phải đoạt xá đệ đệ của ngươi, cũng không rõ vì sao mà lại tỉnh lại trong cơ thể này. Trước đó ta b·ị đ·ánh lén trọng thương, không thể không nhảy xuống Phá Thiên Vực tìm một con đường sống. Thật không nghĩ lúc tỉnh lại đã ở đây.” Lưu Chính An chậm rãi nói.
“Bản thân ngươi là người ở thời đại này.?” Sở Phong nghe vậy nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy, lúc Ta b·ị đ·ánh lén nhảy xuống Phá Thiên Vực cách hiện tại hẳn là không quá ba mươi năm.”
“Ngươi dựa vào đâu để xác định như vậy.”
“Đệ đệ ngươi chẳng phải mới tham gia cái đấu giá hội của Đế Đan Thành sao.”
“Lại nói một chút, đệ đệ Ta vì sao mà c·hết, để ngươi sống lại trong cơ thể hắn. Tốt nhất cho Ta một câu trả lời hợp lý, nếu không ngươi hẳn biết hậu quả.” Sở Phong ngẫm nghĩ một chút trầm giọng nói.
“Đệ đệ ngươi ngày đó đi săn cùng hai cái Cung Phụng, bắt gặp một đầu Thổ Giáp Thú, mải đuổi theo nói chạy tới Phá Thiên Vực.
Nghe lời dụ dỗ của hai cái kia Cung Phụng liền chạy xuống dưới đuổi theo.
Đuổi tới cái kia hang động liền bị đ·ánh b·ất t·ỉnh, tiếp sau đó Ta cũng không rõ ràng.
Nhưng Ta khẳng định bản thân Ta không đoạt xá Hắn, có người từ trước đó đã bắt hồn hắn đi, Ta không rõ mục đích là gì. Nhưng ngươi thấy Hồn Đăng của hắn còn chưa tắt.”
Lưu Chính An bên trong kia cái hồn ngẫm nghĩ một chút rồi chậm rãi đáp.
Sở Phong nghe vậy thì trầm mặc một hồi, hồn đăng của Lưu Chính An sớm bị Nhị Cung Phụng cầm về Hồn Đường. Để chỗ hắn thật không phù hợp, nhưng trước đó cầm Hồn Đăng của Lưu Chính An cũng chưa từng tắt qua.
Mà để rút hồn phách của một tên tu sĩ ra khỏi cơ thể khi chưa Kết Anh thường sẽ là cách làm của Tà Tu. Nhưng khi nãy tại quảng trường, lão gia chủ chi thứ có nhắc tới Thánh Điện.
Nếu là Thánh Điện của Man Hoang thời kia thì việc rút hồn với bọn hắn thật đơn giản. Vì muốn luyện Cương Thi cần bỏ hết tàn hồn, tàn phách ra khỏi t·hi t·hể.
Việc Thánh Điện kia luyện người sống thành Cương Thi cũng không phải ít. Vậy nên mới bị Phật,Đạo hai nhà liên thủ tiêu diệt.
Còn Thánh Điện gì đó hoạt động tại Nhân Gian, Sở Phong không có bao nhiêu thông tin, nên tạm thời bỏ qua. Bản thân hắn đối với Lưu Gia người vốn mang thái độ không quan tâm.
Nhưng đây là Hắn đang chiều theo ý Mẹ hắn, Hoàng Tư Phương muốn làm thế nào, hắn liền làm như vậy. Mẹ Hắn muốn diệt Lưu Gia theo cách nào, Hắn liền làm cách đó.
Cũng không phải Hắn quá nghe lời mẹ hay không có chính kiến, kiếp này là một cái kiếp hiếm hoi Hắn có Mẹ. Cho nên Hắn cũng muốn làm Con một lần, vì cái công việc này Hắn chưa có kinh nghiệm.
Nếu tu vô tình đạo, thật ra Hắn cũng không cần trải nghiệm mấy cái này. Nhưng bản thân Hắn lại theo con đường hữu tình chi đạo, nhiều chuyện thật vẫn cần trải qua hơn là nghe nhìn.
“Ngươi sau này có tính toán gì.” Sở Phong thở dài hỏi Lưu Chính An.
“Báo Thù.” Lưu Chính An lạnh giọng đáp.
“Ồ, có mục tiêu là chuyện tốt. Nhưng ngươi hình như còn chưa ý thức được bản thân đang trong hoàn cảnh nào sao.?” Sở Phong khẽ cười đáp.
“Ta biết, Ngươi muốn Ta làm gì, chỉ cần có thể Ta đều nghe ngươi, chỉ cần còn sống Ta muốn báo thù.”
“Trước nói một chút, kẻ thù của ngươi.”
Còn không đợi Sở Phong nói hết, Lưu Chính An đã cắt lời.
“Kẻ thù của Ta là một trong Thập Đại Tông Giáo, ngoài ra còn giống như Lưu Gia các ngươi một cái, Sở Gia, Sở Thiết Quân.” Lưu Chính An gằn giọng đáp.
“Nha, Sở Gia còn dễ nói, Thập Đại Tông Giáo xem ra cả đời này ngươi khó mà làm.”
“Cũng không nhất định.” Lưu Chính An nét mặt bỗng lạnh như sương, trong mắt toát ra nồng đậm sát khí ẩn ẩn một cỗ khí thế không thể nào kém.
“Ồ, trước kia ngươi tu vi là …” Sở Phong nhếch mép cười hỏi, đối với cỗ khí thế kia không để ý chút nào.
“Bán bộ Vương Cảnh.”
“Không kém bao nhiêu đâu, hiện tại ngươi chỉ có tu vi Kết Đan cảnh tốt nhất nên an ổn làm một cái Lưu Chính An phá gia chi tử đi.
Nửa tháng sau lễ thành nhân xong ngươi có thể bế quan khôi phục tu vi, hay làm gì tuỳ ý. Hiện tại với chút tu vi đó của ngươi Ta còn không có chỗ dùng.” Sở Phong cười đứng dậy nói, ý muốn rời đi.
Sau đó nghĩ ra điều gì lại hỏi một câu.
“Nói một chút trước đây ngươi tên gì.”
“Trước đây sao, Sở Thiên Vân.” Lưu Chính An trầm mặc một lúc rồi chậm dãi đáp.
“Sở Thiên Vân, hả.” Sở Phong ngây người chốc lát rồi cười khẽ rời đi.
Mẹ nói, thật trùng hợp vậy. Sở Phong trong lòng thầm nghĩ, không nhanh không chậm đi ra ngoài, dặn dò hai cái Hộ Pháp Đường người canh giữ cẩn thận.
Sở Phong chân không ngừng bước thẳng hướng Thiên Tửu Lâu mà đi, trên đường không quên tìm một góc khuất thay đổi chút ngoại hình. Tới nơi cũng không nói nhiều trực tiếp tìm chưởng quầy tìm kiếp tư liệu về Sở Thiên Vân.
“Đạo hữu sợ rằng thông tin này ba ngày sau mới có, phiền đạo hữu ba ngày sau quay lại.” Chưởng quầy cười đáp.
“Được rồi.” Sở Phong đối với chuyện này sớm đoán trước, thường Thiên Tửu Lưu sẽ để tư liệu mỗi khu vực tại một nơi.
Thiên Tửu Lâu tại Phá Thiên Đảo thì sẽ chỉ có tư liệu của Đảo này, bao gồm tu sĩ, gia tộc, thế lực trên đảo. Cùng một ít chuyện kì lạ xảy ra tại Tửu Lâu nghe ngóng được.
“Vậy cho ta một phần tư liệu của Phá Thiên Vực, tốt nhất là chuyện năm mươi năm trở lại đây.” Sở Phong ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
“Cái này liền có ngay.” Gã Chưởng quầy rất nhanh nhẹn đi vào trong cầm ra một cái ngọc giản đưa tới.
Thanh toán xong Sở Phong lại không dừng bước chân, trở về Lưu Phủ đóng cửa nghiên cứu ngọc giản.
Mà lúc này tại Lưu Phủ không xa có bốn người đang tụ tập tại một cái trang viên của phàm nhân.
“Thất bại rồi.” Một người toàn thân bị nồng đậm màu tím tử khí bao quang khàn giọng hỏi.
“Thất bại, còn không nghĩ ra cho hắn cả một cái Thánh Nhân Phù vẫn không làm xong việc.” Một cái khác người cũng bao quanh sương mù tím đáp lời.
Mà hai người còn lại luôn đứng im không nhúc nhích, ngay cả thở cũng không có. Như hai cái bức tượng không có một chút nào sinh cơ.
“Xem ra Lưu Gia cũng không dễ cầm xuống như vậy.” Người ban đầu hỏi lại khàn giọng nói rồi lại tiếp lời. “Ngươi bại lộ.”
“Có khả năng, trước đó bị tên gia chủ kia nhìn thấy một lần.”
“Vậy mau giải quyết đi làm sạch sẽ một chút, Ta nghe nói hắn còn chưa bị g·iết. Tên người mới kia của Lưu Gia thật không biết làm cái gì.”
“Đứa trẻ ranh vắt mũi chưa sạch mà thôi, có gì mà để ý. Chắc hẳn có bảo vật hộ thân nếu không giờ đã thành Thi Khôi của Ta rồi.”
“Hừ, ngươi chớ có b·ị b·ắt lại, nếu không trong Điện cũng không ai rảnh mà chạy đi cứu ngươi.” Kẻ này nói xong cũng không đợi tên kia đáp lời liền biến mất tại chỗ, mà bên cạnh Hắn cái kia Thi Khôi cũng đồng dạng mất hút.
“Haha, Một cái Nhất Lưu thế gia mà thôi.” Tên này thấy vậy cũng không chút nào khó chịu, cười lẩm bẩm một câu rồi rời đi.
Mà không lâu sau khi hai tên kia rời đi, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện tại trang viên, ngay nơi hai tên kia nói chuyện.
“Thật nồng đậm Tử Khí.” Người này khẽ cảm thụ một chút rồi lẩm bẩm, sau đó cũng bỗng nhiên biến mất.
Mà Sở Phong nếu nhìn thấy người này hẳn sẽ nhận ra, chính là vị Phó Thành Chủ khi trước đánh nhau với con Bạo Phong Điểu kia ngay ngày đầu tiên hắn tới Đảo này.
Một đêm vô sự, lại nói cả ngày hôm sau không có ai tới quấy rầy Hắn. Lưu Chính Đại cũng chưa trở lại, trong ngục chi thứ người vẫn còn bồi tại.
Cũng theo Hắn phân phó, Hộ Pháp Đường người mang theo đứa trẻ kia rời đi, cũng không thể thả nó tại Phá Thiên Đảo được.
Sau khi nghiên cứu xong Phá Thiên Vực tin tức, nơi này cũng không có gì quá đặc biệt chút ý. Chỉ là hai mươi năm trước nơi đó có ẩn hiện hai Vương Cảnh Tu Sĩ đấu pháp.
Cùng ba mươi năm trước từ phía dưới Phá Thiên Vực không biết từ đâu tới một đợt thú triều, thiếu chút đánh hạ cả toà thành.
Sau đó Thiên Không Thành bên kia không thể không phái thêm người hợp lực càn quét cao giai hung thú trên đảo.
Hai mươi năm trước, Vương Cảnh đấu pháp. Cái tin tức này khiến Sở Phong không thể không suy nghĩ một chút.
Theo Hoàng Tư Phương nói cũng là hai mươi năm trước Cha Hắn bị ám hại. Cái hồn sống lại trong thân xác Lưu Chính An cũng tự xưng là Sở Thiên Vân.
Tại Phá Thiên Vực nơi đó, Sở Phong từng tỉ mỉ cảm nhận qua, ngoài hai loại pháp tắc mà Hắn không nhận ra. Nhưng một loại khác là Không Gian Pháp Tắc hắn tương đối dễ dàng nhận biết.
Xem ra lúc trước Sở Thiên Vân cùng một người khác đấu pháp, có thể đó là Sở Thiết Quân. Mà trước đó Hắn cũng từng xem qua Sở Thiết Quân tin tức nghe nói đã đột phá Vương cảnh.
Lần trước gặp mặt Sở Phong cũng từng cố ý cảm thụ qua, chỉ là trên người Sở Thiết Quân có bảo vật phong toả, không kiểm tra ra được điều gì.
“Lão Cha này thật biết hố người.” Sở Phong thế nhưng là còn nhớ rõ, Hoàng Tư Phương từng nói, Sở Thiên Vân nếu không c·hết ngày đó bây giờ hẳn đã là Vương Cảnh.
Đúng lúc Sở Phong đang cảm thán lão Cha hắn, ngoài cửa có người mặc Hộ Pháp Đường y phục chạy tới.
“Đại Công Tử.”
“Chuyện gì.?”
“Vị gia chủ chi thứ hôm qua, c·hết.”
Sở Phong nghe vậy thì nhíu mày, mở cửa đi ra ngoài.
“Lúc nào phát hiện.” Sở Phong trầm giọng hỏi.
“Bẩm, vừa mới phát hiện, Ngũ Hộ Pháp sai tiểu nhân tới thông báo với Đại Công Tử.”
“Đi xem một chút.” Sở Phong mặt không b·iểu t·ình đáp.