Chương 51: Diệt
“Phong Ca.” Sở Phong vừa lên tới mặt đất đã thấy Lưu Ly Tiên, Lưu Chính Phúc mấy người đứng ở chỗ không xa. Dưới vực động tĩnh không nhỏ mấy người ở rất gần mép vực quan sát.
Sở Phong vừa lên tới mặt đất việc đầu tiên là nhìn xem mấy tên cung phụng cùng hai thằng đệ có biểu hiện thế nào, có thể phát hiện ra điều gì không.
Chỉ là dù Hắn xuất hiện có chút đột ngột như vậy nhưng mấy người kia biểu hiện thật không chút vấn đề. Hoặc là ẩn giấu quá giỏi, hoặc là thật không có liên quan tới việc này.
“Về phủ rồi nói.” Thấy mấy người còn định nói gì, Sở Phong liền dơ tay ngăn cản sau đó liền tăng tốc phóng về phía Phá Thiên Thành.
Mấy người hơi liếc mắt nhìn lại phía Phá Thiên Vực xong rất nhanh liền đuổi theo. Mà Sở Phong lúc này đang suy tính sau khi về phủ nên đi đâu, Lưu Chính Đại không ở nhà, theo như Lưu Ly Tiên nói thì qua hai ba ngày nữa mới có thể trở về.
“Ly Tiên, nếu trong nhà có kẻ phản bội thì nên tới đâu báo cáo.” Sở Phong thả chậm tốc độ cùng Lưu Ly Tiên bảo trì không sai biệt lắm truyền âm hỏi.
Mà Lưu Ly Tiên nghe thấy có chút giật mình nhìn Sở Phong sau đó trầm mặc đáp.
“Còn phải xem kẻ phản bội là người nào, chức vị ra sao. Nếu Ngoại Đường thì do Cung Phụng Đường xử lý, còn Nội Đường thì do Hộ Pháp Đường xử lý.”
“Tứ Cung Phụng muốn g·iết Ta cùng Chính An, việc này ai xử lý.”
“Việc này liên luỵ có chút lớn tốt nhất là báo lên Gia Chủ cùng Trưởng Lão Hội họp bàn thống nhất xử lý.”
Lưu Ly Tiên nghe vậy kinh ngạc nhìn Sở Phong rồi đáp.
“Vậy được rồi, mau về phủ rồi nói.”
“Phong Ca, huynh muốn làm gì.” Lưu Ly Tiên nghe vậy giật mình hỏi.
“Không có gì, chỉ là không muốn cho chuột lại chạy mất mà thôi.” Sở Phong cười đáp.
“Mà trước đây chuyện này có xảy ra qua sao ?” Sở Phong lại hỏi.
“Có thì vẫn có, nhưng thường không tạo ra bao nhiêu sóng gió, thường do người ngoài động thủ nên rất khó truy tra.” Lưu Ly Tiên nghe vậy nhíu mày đáp.
“Vừa tốt có lần này g·iết gà doạ khỉ.”
Sở Phong lẩm bẩm nói xong liền tăng tốc chạy về Lưu Phủ.
“Đệ nói vị đại ca này của chúng ta đang làm trò quỷ gì ?” Lưu Chính Hải theo sau cùng Lưu Chính Phúc cau mày hỏi.
“Sợ rằng có chuyện lớn, Tứ Cung Phụng không thấy, Chính An lại hôn mê b·ất t·ỉnh như vậy, đợi xem kịch hay đi.” Lưu Chính Phúc không nhanh không chậm đáp.
Lấy tốc độ trung bình nhanh nhất của đám người Sở Phong rất nhanh đã chạy về tới Lưu Phủ.
Mà Sở Phong không nói nhiều mang Lưu Chính An thẳng tới Y Đường trị liệu. Dặn dò Lưu Ly Tiên ở lại trông chừng, còn bản thân Hắn đi tới Hồn Đường kéo ra Nhị Trưởng Lão nói rõ mọi chuyện.
Hắn không đi Tổ Đường mà chạy tới Hồn Đường chính là do Lưu Chính Đại trước đó nói qua, nếu xảy ra chuyện mà lão không tại thì đi gọi Nhị Trưởng Lão chứ không nhắc tới Đại Trưởng Lão nửa câu.
“Chính Phong, theo như ngươi nói như vậy sợ rằng liên luỵ rất nhiều.”
Nhị Trưởng Lão nghe Sở Phong kể lại xong có chút giật mình nhìn lại Hắn mấy lượt mới mở miệng nói.
“Theo Nhị Trưởng Lão, chuyện này nên xử lý ra sao.?”
“Tra là nhất định phải làm, nhưng ngươi cũng biết sắp tới trong phủ sẽ có việc lớn, sau lễ thành nhân ngươi hẳn sẽ trở thành thiếu chủ Lưu Gia, việc này nếu hiện tại điều tra quá cặn kẽ sợ rằng nội tộc bất ổn.”
“Vậy ý ngài là không tra sao.?”
“Không, Ta nói rồi, nhất định phải tra, nhưng tra tới đâu. Ngươi nói thử một chút ý kiến của bản thân xem, dù sao sau này ghế gia chủ tất của ngươi, nên có chủ kiến chứ.”
“Vậy liền tra, trước bắt hết chi thứ của Tứ Cung Phụng cùng hai tên cung phụng kia lại. Sau đó xem kết quả ra sao rồi tiếp tục.”
“Nếu tra ra người tại dòng chính, ngươi định làm sao.”
“Còn phải xem người nào, có thể đến lúc đó liền là tra không ra thì sao.” Sở Phong cười đáp, nói tới mềm dẻo Hắn là một thân kinh nghiệm.
“Haha, rất tốt. Cùng Ta tới Hộ Pháp Đường một chuyến, Cung Phụng Đường bên kia hẳn sớm nhận được tin.”
“Là do hồn đăng sao.?”
“Không sai, Nhị Cung Phụng thấy hồn đăng Tứ Cung Phụng dập tắt liền chạy tới Cung Phụng Đường. Mà Hắn vừa đi chân trước, ngươi chân sau liền tới.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện mấy câu liền tới Hộ Pháp Đường, mà Hộ Pháp Đường lúc này tương đối vắn vẻ, chỉ có một cái Ngũ Hộ Pháp trông giữ.
Trải qua Nhị Trưởng Lão an bài Hộ Pháp Đường rất nhanh liền hành động, Ngũ Hộ Pháp Tự mình dẫn Hộ Pháp Đội chạy đi vây bắt người.
Mà Ngũ Hộ Pháp đi không lâu, Nhị, Tam Cung Phụng liền chạy tới.
“Đại Thiếu Gia, Nhị Trưởng Lão.” Hai người đồng thanh nói.
“Ta biết hai vị tới vì chuyện gì, Tứ Cung Phụng cùng hai cái hộ đạo cung phụng kia của Cung Phụng Đường lập mưu muốn g·iết ta cùng An Đệ. Chính An hiện nay vẫn còn chưa tỉnh, hai vị cùng Ta với Nhị Trưởng Lão đi Y Viện một chuyến.”
Nhị, Tam Cung Phụng nghe vậy liền giật mình không thôi, vội vàng theo chân Sở Phong cùng Nhị Cung Phụng hướng phía Y Viện mà đi.
Thông qua biểu cảm của hai người Sở Phong cũng không đoán ra được điều gì. Dù sao cả hai người này cũng là dạng lão quái vật.
Tu vi cả hai đều tại Đạo Hư cảnh, nếu lần á·m s·át này cả Cung Phụng Đường tham dự thì hai lão sớm có chuẩn bị, làm sao lại để lộ chút nào ra mặt được.
“Đại Thiếu Gia, ngài có thể nói chi tiết lại một lần xem Tứ Cung Phụng làm sao lại á·m s·át ngài hay không.?”
“Ta không biết tại sao hắn muốn á·m s·át ta, lúc ta tới nơi thì Chính An đã hôn mê. Hai cái Cung Phụng kia không thấy đâu, nhân lúc Ta kiểm tra tình trạng An Đệ thì Tứ Cung Phụng đánh lén Ta.
May mắn có ngọc bội của Đại Thái Thượng ban cho tự động hộ chủ nên không thụ thương.
Sau đó trải qua khổ chiến, lúc Ta muốn Tứ Cung Phụng khai ra người chủ mưu Hắn nhất định không nói, nhưng Ta khẳng định là có người sai xử hắn. Sau đó hắn liền tự bạo rồi.
Lại nói có phải chuyện này tại Cung Phụng Đường phía sau hay không.?” Sở Phong nói xong câu cuối cùng thâm ý liếc nhìn Tam Tứ Cung Phụng khẽ cười một cái.
Tam Tứ Cung Phụng nghe vậy ngây người phút chốc liền mở miệng thanh minh. Nói đùa, Lưu Gia cũng chưa từng có chuyện Thứ Chi phản nghịch Chính Chi.
Hoặc có nhưng không bị điều tra ra, có nồi này Cung Phụng Đường nếu phải gánh sợ rằng sẽ c·hết rất nhiều người.
Nhị Trưởng Lão một mực không nói gì, khi nghe Sở Phong nói câu cuối kia khoé miệng cũng có chút giật giật.
Một cái Kết Đan nho nhỏ tu sĩ lại dùng giọng điệu như vậy đối với hai cái Đạo Hư Cảnh lão nhân, thật không biết sợ, giọng điệu cùng phong cách lại hết sức tự nhiên tựa như một chuyện bình thường.
“Được rồi, chuyện này còn cần điều tra, tốt nhất là chuyện cá nhân của Tứ Cung Phụng cùng hai cái hộ đạo cung phụng kia. Không liên quan tới Cung Phụng Đường.”
Đi tới Y Viện gian phòng khi trước Sở Phong mang Lưu Chính An đi vào, Lưu Ly Tiên hiện tại ở ngay ngoài cửa chờ đợi. Thấy Sở Phong đám người tới vội tiến lên chào hỏi.
“Phong Ca, Nhị Trưởng Lão, hai vị Cung Phụng.”
Con nhà gia giáo Lưu Ly Tiên vẫn rất đúng mực phép tắc, không giống như Sở Phong khiến Nhị Trưởng Lão mỉm cười gật đầu chào, còn Nhị, Tam Cung Phụng chắp tay chào lại.
“Ly Tiên, Chính An còn chưa tỉnh lại sao.?”
“Ca, Huynh vừa đi Y Viện Phó Viện trưởng hai vị đã vào trong hồi lâu chưa thấy ra ngoài, sợ rằng còn đang trị liệu.”
“Hai vị phó viện trưởng đều là Lục Phẩm Đan Vương, Y Sư cũng đạt tới cùng tầng thứ đã lâu năm. Chính An cái thằng bại gia tử này hẳn không có vấn đề gì.”Nhị Trưởng Lão nghe vậy cười đáp.
“Tình trạng của Chính An cũng không có dễ giải quyết như vậy.”
Sở Phong thở dài nói sau đó thẳng bước tới cửa phòng mở ra rồi bước vào đóng cửa lại, hành động của Hắn khiến mấy người khác kinh ngạc nhưng cũng không ai nói gì.
“Đại Thiếu Gia nên đợi ở ngoài vẫn hơn.” Nhị vị phó viện trưởng thấy Sở Phong bước vào vốn bình thường sẽ trực tiếp quá mắng nhất là với đám con cháu như vậy.
Chỉ là Sở Phong quá đặc thù, hai cái này phó viện trưởng cũng không tiện phát tiết.
“Chính An là do Ta mang về, tình trạng của hắn Ta rất rõ ràng. Vốn cũng không phải là bệnh.”
Sở Phong vừa nói vừa lấy Đan Lệnh ra, hai cái phó viện trưởng nhìn thấy Bạch Kim đan lệnh triệt để ngây người, mấy giây sau mới khôi phục lại.
“Không nghĩ Đại Thiếu Gia còn trẻ tuổi, tu vi vốn đã cao hơn nhiều so với đồng lứa, luyện đan trình độ vẫn còn hơn một bậc.” Một cái phó viện trưởng cảm khái nói.
“Viện Lão quá lời, vẫn là giải quyết tình trạng của An Đệ trước. Nhị vị có phán đoán được chút nào không ?.”
“Khó nói, mặc dù tu vi An Thiếu Gia đã bình ổn hơn chỉ giao động giữa Kết Đan Hậu Kỳ cùng Kết Đan Viên Mãn, nhưng thần hồn tương đối bất ổn, cảm giác như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.”
“Đúng thế, còn có đan điền cùng kinh mạch của An Thiếu cũng bị tổn thương nghiêm trọng.
Chắc hẳn Đại Thiếu Gia lúc cứu người đã cho An Thiếu phục dụng một loại đan dược củng cố nào đó, nếu không Đan điền cùng kinh mạch sớm đã nát vụn, triệt để trở thành phế nhân.”
“Khi đó tình trạng An Đệ tình trạng mười phần bất ổn, dao động tu vi cảnh giới quá lớn, mà cùng lúc xung quanh còn có cao thủ Hoá Thần q·uấy n·hiễu đột kích, Ta chỉ đành cho hắn dùng Hộ Thần Đan.”
Sở Phong bất đắc dĩ thở dài, một viên Hộ Thần Đan chỉ là lục phẩm đan dược nào có giữ mạng lợi hại như vậy.
Hắn cho Lưu Chính An viên đan dược kia là bát phẩm đỉnh phong đan dược Cửu Chuyển Bảo Thần Đan hơn nữa còn là Thiên Giai đan dược.
Viên đan dược này là trong một lần học luyện đan từ a Tam mà a Tam luyện thành chỉ dẫn cho Hắn luyện chế bát phẩm đan dược. Đây là loại đan dược khó luyện nhất trong hàng ngũ đan dược bát phẩm.
Mặc dù tu vi của Hắn còn chưa đủ luyện bát phẩm, nhưng ngộ tính của Hắn vô cùng tốt. Chỉ cần Hắn đầy đủ tu vi là có tự tin luyện ra hàng ngũ này mọi loại đan dược, mà là luyện ra trong ba lò đầu tiên.
Thêm chút vận khí không chừng ngay lò đầu tiên liền luyện ra rồi. Căn cơ Đan Thánh cũng không phải chỉ là ảo danh. Nhưng vận khí của hắn thật không phải rất tốt.
“Theo hai vị hiện tại nên cứu chữa An Đệ theo phương hướng nào.”
Kinh nghiệm Sở Phong có vô số nhưng về một mặt nào đó không phải toàn năng, cho nên ý kiến của người có chuyên môn vẫn hơn kẻ sống mấy kiếp như Hắn.
“Việc này có thể phải chờ Viện Trưởng tới vẫn hơn, Viện trưởng là Thất Phẩm Đan Vương cũng là Y Sư Thất Phẩm, hẳn sẽ nắm chắc hơn chúng ta.”
“Đúng vậy, lại nói Hộ Thần Đan viên kia có dược lực trong một ngày, trong thời gian này hẳn sẽ không có vấn đề gì.”
Hai cái phó viện trưởng này, người trước một câu, người sau một câu. Từ đầu tới cuối vô cùng hài hoà, liền mạch khiến người nghe không khỏi có một cảm giác vô cùng an tâm.
“Ta sư thừa có một cái bí pháp, trước tiên hai vị hiệp trợ cùng ta giải quyết vấn đề bất ổn cảnh giới của An Đệ. Căn cơ tu vi là căn bản của tu sĩ chúng ta, cứ để cảnh giới bất ổn như vậy sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới tiến cảnh của An Đệ trong tương lai.”
“Đại Thiếu Gia, người nắm chắc chứ.?” Một cái phó viện trưởng nghi hoặc hỏi, dù sao ngẫm lại giữa Sở Phong và Lưu Chính An hẳn có t·ranh c·hấp lợi ích.
“Ta liều mạng mang Hắn về tất nhiên không muốn để hắn c·hết, cũng không muốn một cái phế đệ.” Sở Phong cười khẽ đáp.
“Vậy để hai lão già này giúp ngài một tay.” Một cái phó viện trưởng khác nghe chắp tay đáp.
Theo Sở Phong phân phó cùng với hai cái phó viện trưởng hết sức phối hợp, Hắn chẳng mấy chốc đã đánh ra bí pháp, theo đó hai cái phó viện trưởng phụ trách bảo vệ thần hồn cùng kinh mạch cho Lưu Chính An.
Mà Sở Phong thì tu bổ Đan Điền đang nứt vỡ cho Lưu Chính An, do đã mất đi ý thức cho nên nhờ vào hai cái phó viện trưởng phối hợp, dẫn dắt Sở Phong rất nhanh liền sửa chữa xong Đan Điền cho Lưu Chính An.
Ngay khi định rút lui ra khỏi khu vực Đan Điền của Lưu Chính An, Sở Phong rất nhạy bén phát hiện ra một chút vấn đề. Nhưng cũng không làm gì mà lặng lẽ rút lui ra.
“Thật tốt, Đan Điền được chữ trị thì kinh mạch không phải vấn đề lớn. Chỉ có thần hồn An Thiếu Gia sợ rằng khó chữa trị, vẫn phải đợi Viện Trưởng tới mới được.”
“Đúng thế, hai lão già chúng ta đi chuẩn bị một ch·út t·huốc tẩm bổ cho Kinh Mạch của An Thiếu Gia trước, Đại Thiếu Gia chúng ta đi trước.”
Hai cái phó viện trưởng lại cái trước cái sau lần lượt nói.
“Được rồi, làm phiền hai vị.” Sở Phong cũng không có ý giữ lại hai người mà thêm mấy bước tiễn hai người ra cửa.
“Phong Ca, An Đệ thế nào.?” Lưu Ly Tiên khẽ chào hai cái phó viện trưởng rồi đi vào, Nhị Trưởng Lão cùng hai cái Cung Phụng không thấy đâu.
“Không sao, Hắn đã ổn định, thần hồn còn tổn thườn nên chưa tỉnh lại. Đợi Viện trưởng trở về hẳn có thể trị tốt.”
“Còn nửa tháng nữa là tới lễ thành nhân, hắn có thể tham gia sao.?”
“Hẳn không thành vấn đề.” Sở Phong khẽ xoa đầu Lưu Ly Tiên cười đáp.
Mà hành động này làm Lưu Ly Tiên có chút ngơ ngẩn, trước giờ chỉ có Mẹ nàng, Lưu Ly Toàn Cơ cùng Hoàng Tư Phương từng làm qua.
Nhưng toàn bộ đều là nữ giới, hiện tại lại có một cái nam nhân xoa đầu nàng, cũng không khỏi có chút ngẩn ngơ, nhưng nghĩ lại dù sao cũng là Ca Ca của nàng nên liền trở lại bình thường.
“Muội đi gọi mấy người thân tín tới trông coi An Đệ đi, tình trạng của nó vẫn cần người trông giữ.”
“Muội suýt chút quên mất, Nhị Trưởng Lão nói Ngũ Hộ Pháp mang người về rồi, Đại Ca đi ra thì tới xem một chút.”
“Được rồi, muội trở lại Ta sẽ đi.” Sở Phong cười đáp.
Cũng sau chuyện này Sở Phong cảm giác cùng mấy người trong nhà này gần hơn một chút. Tuy Hắn không phải con cháu thật sự của Lưu Gia, hơn nữa còn có thù.
Nhưng thù này chỉ nên tính lên đầu đám cao tầng, chứ như Lưu Ly Tiên hay Lưu Chính An khi đó còn chưa sinh ra, nào có liên quan gì.
Mặc dù bản thân Hắn không phải người thiện lương gì, nhưng có nhiều chuyện Hắn vẫn tương đối cố chấp. Huống chi cái mối thù này còn tương đối mơ hồ, Hắn vẫn là muốn xác nhân lại một cái.
Chỉ là Mẹ Hắn cũng cố chấp mà chắc chắn đối với phán đoán của bản thân, Lưu Chính Đại lại cầm hai món đồ kia cho nên hiềm nghi quả thật là lớn nhất.
Sở Thiết Quân lần trước Hắn tiếp xúc thật chẳng lộ ra chút gì, luôn miệng khen Hắn con ngoan làm bản thân Hắn thật khó chịu.
“Ta biết ngươi đã tỉnh, nói nghe một chút. Ngươi là người phương nào?.” Sở Phong đi tới bên giường Lưu Chính An, lấy Thần Hồn mà truyền âm nói.
Qua một lát không có chút âm thanh nào đáp lại, cho nên Sở Phong lại một lần nữa lên tiếng, chưa kể trong tay còn xuất hiện một ngọn đèn.
“Ngươi hẳn là biết đây là vật gì, còn không thành thật Ta chỉ đành diệt ngươi đi thôi.”
Lại qua một chút một giọng nói có chút vô lực lên tiếng :
“Hành hạ một cái bệnh nhân như vậy thật không giảng đạo nghĩa.”
Sở Phong nghe xong câu này liền ngây người, cái giọng điệu nói chuyện kiểu này thật khiến Hắn hoài niệm.
“Ngươi đoạt xá An Đệ .?”
“Không không, lúc ta tiến vào thân thể này chủ hồn đ·ã c·hết rồi.”
“Ngươi còn muốn nguỵ biện.” Sở Phong gằn giọng nói.
“Ta nói ta vốn đã nên c·hết rồi, ngươi tin không.?” “Lưu Chính An” bên trong cái kia mỉa mai đáp.
“Trọng sinh sao .” Sở Phong lẩm bẩm nói rồi quát khẽ.
“Còn nói láo, ngươi không đoạt xá hắn làm sao có trí nhớ của hắn.”
“Ta cũng không rõ chuyện gì, chỉ biết lúc ra mở mắt ra đã ở trong một cái động, nghe bên cạnh có hai cái người nói chuyện cái gì kế hoạch, á·m s·át gì đó. Rồi có thật nhiều ký ức tràn vào đầu óc của Ta, cho nên mới biết được Ta thật sống lại.”
“Ngươi ngoan ngoãn làm một cái Lưu Chính An cho ta.” Sở Phong bực mình chửi bậy quát khẽ rồi lại nói.
“Trước đừng để lộ cái gì, học theo ký ức có sẵn như cũ cho ta. Sau này lại nói tiếp.” Sở Phong nói xong nhanh chóng đánh ra vài chỉ quyết, thần hồn Lưu Chính An kia lại chìm vào hôn mê.
Mà lúc này Lưu Ly Tiên cũng bước vào cửa, bên cạnh còn đi theo bốn cái nha hoàn cùng hai cái hộ vệ canh cửa, cũng vì vậy nên Sở Phong mới đánh ngất Lưu Chính An đi.
“Đại Ca, trên quảng trường thật nhiều người đang quỳ, là chuyện gì sao.?”
“Ừ, là chi thứ của Tứ Cung Phụng, hắn muốn g·iết Ta cùng An Đệ.” Sở Phong không b·iểu t·ình đáp.
“Theo Tộc Quy có phải họ đều phải c·hết.”
“Đúng vậy, một người làm quan, cả họ được nhờ. Nhưng quan phản bội quân liền tru di cửa tộc.”
“Có thể tha cho mấy cái hài tử kia sao, dù sao bọn chúng cũng còn quá nhỏ.”
“Muội phải hiểu tộc quy hơn ta chứ.”
“Thật, phải diệt toàn gia.”
Sở Phong nghe vậy khẽ gật đầu lại xoa đầu Lưu Ly Tiên một cái rồi rời đi, thẳng hướng tới quảng trường.