Chương 50 : Diệt toàn gia.
“Đại Thiếu Gia, đắc tội rồi.” Cùng lúc đập vào vách động rớt xuống, bên tai Sở Phong nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tứ Cung Phụng.
Sở Phong còn chưa ngồi dậy một luồng hoả đao khác đã bắn về phía hắn. Mà cùng lúc từ vách động rớt xuống, ngọc bội bên người hắn đã tạo ra một cái lồng trong suốt, bao quanh hắn cùng Lưu Chính An chặn lại hoả đao kia của Tứ Cung Phụng.
Nói thì thật lâu nhưng mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, Tứ Cung Phụng một chưởng đánh lén, ngay sau đó còn bồi thêm một lần hoả đao. Chỉ trong một lúc lại xuất ra hai chiêu uy lực mạnh cũng không dễ dàng.
Sở Phong bề ngoài thì tỏ ra giận dữ cùng kinh ngạc, trong tâm lại nghĩ may mắn khi vừa ra khỏi Phá Thiên Thành đã sớm mở ra Nội Giáp.
Mặc dù hắn có tâm đề phòng người nhưng khi nãy có hơi tập chung vào tình trạng kì lạ của Lưu Chính An, cho nên chủ quan quên mất.
Đây cũng là một bài học cho chính hắn, dù là trọng sinh thì đối với người thân cận đánh lén là không thể không phòng.
Mà nghe nói nơi này áp chế tu vi cùng linh khí, Hắn còn chủ động đổi qua Âm Dương Nhị Khí vận hành Nội Giáp. Cho nên một chưởng đánh lén khi nãy không tạo thành thực chất tổn thương đối với hắn.
Nhưng dù là vậy bên khoé miệng hắn máu vẫn chảy ra như thường, mà nếu nhìn thấy sau lưng Sở Phong lúc này, nơi chưởng ấn đáng phải, cả một mảng lưng áo đã chạy đen biến mất, nhưng phía dưới lại là một màu đen bóng loáng của Nội Giáp.
“Tứ Cung Phụng, vì sao ?” Sở Phong gằn lên giận dữ.
“Haha, Đại Thiếu Gia lĩnh một chưởng tuy không phải toàn lực của ta vẫn còn có thể đứng lên được. Chủ nhân phán đoán thật không sai, ngài đúng là kẻ sẽ ngáng đường chủ nhân sau này.”
“Ngươi phản bội Lưu Gia rồi.”
“Không không, không thể nói như vậy. Ta là người Lưu Gia há lại có thể phản bội gia tộc mình.”
“Là Nhị Thúc, hay Tam Thúc hay Nhị Trưởng Lão đây.”
“Đại Thiếu Gia cũng không cần dò hỏi, chuyện này ta không thể nói. Vẫn là sớm tiễn hai vị thiếu gia lên đường thôi.”
Tứ Cung Phụng nói xong liền rút ra một thanh đao lao về phía Sở Phong, ngọc bội tạo ra lồng chắn phòng ngự là một bảo vậy mà Lưu Chính Đại đưa cho hắn phòng thân, có thể chống lại một kích toàn lực của Đạo Hư tu sĩ.
Nhưng dù vậy nếu Hoá Thần Tu sĩ cứ công kích thì chẳng chống nổi nửa ngày liền sẽ bị phá.
Đúng lúc này Sở Phong lại cảm nhận được có người vừa bước vào hang động. Theo Sở Phong phán đoán thì tám chín phần là người của Tứ Cung Phụng.
Mà chỉ mười phút sau hai người khác đều mặc trang phục cung phụng của Lưu Gia tiến vào. Không nói lời nào liền xách Đao lao tới công kích lồng phòng ngự của Sở Phong.
“Cung Phụng đường thật muốn tạo phản, các ngươi có nghĩ tới hậu quả nếu ta không c·hết ở đây không ?.” Sở Phong bình tĩnh lên tiếng.
“Đại Thiếu Gia thật có lòng tin, nơi này đủ loại áp chế, tu vi ngài chỉ còn ở Trúc Cơ, chúng ta Tuy bị áp chế nhưng phát huy Kết An tu sĩ tu vi không thành vấn đề. Nếu để ngài thoát khỏi, chúng ta c·hết cũng chính là đáng đời.”
Tứ Cung Phụng cười khẽ đáp.
Sở Phong nghe vậy quả thật có mấy phần đạo lý, Trúc Cơ đối chính Kết Anh cảnh, mà Kết Anh cảnh này chính là Hoá Thần bị áp chế xuống. Dù là Kết Đan gặp Kết Anh, Hoá Thần đã đủ bị diệt gọn chứ đừng nói Trúc Cơ.
Nhưng bọn hắn thật không nên đem Sở Phong tính thành Kết Đan tu sĩ bình thường.
Sở Phong nhẹ nhàng lấy ra Cửu Biến Kiếp Phiến, tháo ra ngọc bội đặt lên trên Lưu Chính An, hắn chính là sợ “đạn lạc” sẽ đánh trúng thằng em này.
Trong tay Cửu Biến Kiếp Phiến nhanh chóng tách ra thành ba thanh phi kiếm, phí kiếm lao nhanh đánh về phía ba vị Hoá Thần tu sĩ bên ngoài.
Ba Cung Phụng Lưu Gia thấy vậy liền buông tha công kích lồng phòng ngự, nhanh chóng đón đỡ phi kiếm của Sở Phong.
Lại nói do Sở Phong vừa trở về Lưu Gia, còn chưa ra tay lần nào cho nên không ai biết được chiến lực của hắn ra sao.
Nhưng dù biểu hiện của Hắn chỉ là Kết Đan cảnh nhưng vẫn sắp xếp ba tên Hoá Thần đi đối phó, trong đó còn có cả Hoá Thần Đỉnh Phong, như vậy đã đủ thành ý coi trọng hắn.
“Đại Công Tử thâm tàng bất lộ nha, với chiến lực này nếu để ngài tham gia lễ thành nhân, vị trí đệ nhất, chức vị Thiếu Chủ chính là của ngài rồi.”
Tứ Cung Phụng đón đỡ phi kiếm của Sở Phong cười nói.
“Nếu một mình lão thật có khả năng để ngài chạy mất.” Tứ Cung Phụng lại thở dài đáp.
Sở Phong dùng phi kiếm đối địch, Cửu Biến Kiếp Phiến có tổng chín nan quạt, mỗi nan tương ứng với mội phi kiếm, chín phi kiếm chia đều t·ấn c·ông cả ba người.
Mà dựa theo bố cục hiện tại, cùng với lý lẽ thông thường nếu tiếp tục như vậy linh khí bản thân hắn cũng sớm bị hao hết.
Còn bên kia Tứ Cung Phụng Hoá Thần đỉnh phong, còn hai vị cung phụng khác, tu vĩ cũng là Hoá Thần Sơ, Trung Kỳ.
Nếu đối mặt một một hay một hai, Sở Phong tin tưởng có thể đánh lại, nhưng thêm một cái Hoá Thần Đỉnh Phong áp trận lại không được.
Dù sao Hoá Thần Tu Sĩ Nguyên Thần đã bắt đầu tìm hiểu quy tắc, pháp tắc thiên địa. Như Tứ Cung Phụng đối với Hoả Chỉ Pháp Tắc đã có chút da lông, cho nên muốn một chiêu lại diệt thật là không thể nào.
Sở Phong nhanh chóng thu hồi phi kiếm, khi trở lại trong tay, Cửu Biến Kiếp Kiếm đã nhanh chóng thành hình. Ba vị cung phụng trông thấy vậy kinh ngạc mà nhìn.
“Đại Thiếu Gia thật là tốt thủ đoạn, binh khí biến hình không hiếm, nhưng linh hoạt nhưng vậy sợ rằng từ Bách Khí Thành bậc tông sư mới có thể làm ra.”
“Không sai, sư phụ ta chính là Khí Đế.” Sở Phong mỉm cười quỷ dị đáp, cùng lúc đó thân pháp khẽ điểm đã biến mất tại chỗ chỉ để lại một đạo tàn ảnh.
Ba tên cung phụng vẫn luôn đề phòng nhưng một kiếm vừa ra, tên Hoá Thần Sơ Kỳ đã bị hắn đâm thủng bả vai phải, v·ết t·hương vô cùng lớn khiến cánh tay phải chỉ còn chút ít dính lại cùng thân thể.
Cũng không phải hắn không muốn liền một chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên g·iết địch, chủ yếu do cùng lúc hắn động thân đánh về phía bên này, Tứ Cung Phụng cũng liền tiến công về phía Hắn.
Nếu cố chấp một chiêu diệt tên Hoá Thần Sơ Kỳ này chắc chắn sẽ dính chiêu của Tứ Cung Phụng. Tuy Sở Phong tư tin vào Nội Giáp phòng ngự nhưng cũng không mù quáng làm bừa.
Mà tên cung phụng Hoá Thần Sơ Kỳ kia cũng không phải đứng im, vừa đón đỡ vừa tránh né cho nên mới tạo ra cục diện một kiếm Thiên Ngoại Phi Tiên kia phế đi một cánh tay.
“Giết.” Tứ Cung Phụng thấy một chiêu này, càng mãnh liệt t·ấn c·ông Sở Phong. Ở nơi tu vi bị áp chế như vậy vẫn một kiếm phế Hoá Thần Sơ Kỳ cảnh giới, đủ nói thực lực Sở Phong đáng sợ, hay nói chiêu kiếm kia đáng sợ.
Thấy Tứ Cung Phụng cùng tên Trung Kỳ cảnh kia toàn lực t·ấn c·ông, Sở Phong cũng không bối rối chút nào. Dựa vào một thân thân pháp cùng kinh nghiệm chiến đấu, vẫn gọi là thoải mái né tránh.
Mà tên Hoá Thần Sơ Kỳ kia đã b·ị t·hương nặng càng thêm chật vật, trên người đã thêm ra mấy vết chém.
Sở Phong tuy chỉ học qua một chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên của Cửu Cửu, nhưng Kiếm Pháp các kiếp trước Hắn lại học không ít.
Mà từ lúc đánh xong một chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên xong, đủ thể loại Kiếm Pháp được Sở Phong đánh ra.
Từ Tiêu Dao Mật Kiếm của Tiêu Dao Tông, Bách Hoa Vạn Kiếm của Vạn Hoa Cung, tới Thiên Địa Nhất Kiếm của Đạo Giáo, cùng với hàng loạt các kiếm chiêu phức tạp khác.
Tất cả đều vô cùng hài hoà, vừa giúp Sở Phong phòng ngự, đón đỡ, né tránh trước sự t·ấn c·ông của Tứ Cung Phụng cùng một tên Hoá Thần khác, vừa có thể phế bỏ được tên Hoá Thần Sơ Kỳ này.
Lá bài tẩy của Sở Phong có, có nhiều, nhưng dùng cho ba kẻ này thật quá phí phạm. Hắn cảm thấy đáng để cho Hắn sử dụng chỉ có Thán Nhân, Tán Tiên mới phù hợp.
Mặt khác Sở Phong cũng muốn moi ra gì đó từ ba người này, người ta nói “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”
Kẻ thù trong bóng tối luôn khiến bản thân bị rơi vào thế bị động, Sở Phong với kinh nghiệm bao đời, đạo lý này Hắn há lại không rõ ràng.
Chiến đấu không ngừng nghỉ, tên Hoá Thần Sơ Kỳ sớm đã bị Sở Phong một kiếm đánh phế, tứ chi cùng thân thể đã không còn liền với thân thể, đầu cũng chỉ còn nửa cái trên cổ, đến Nguyên Thần cũng bị Sở Phong dùng Hắc Long Hoả diệt.
“Đại Thiếu Gia thật làm lão nô không thể tưởng tượng, nếu để ngài tiếp tục lớn lên quả thật là phúc cho Lưu Gia.” Tứ Cung Phụng dừng tay chậm dãi thở dài nói.
“Ồ, vậy là muốn thả ta đi rồi.” Sở Phong tay vung Cửu Biến Kiếp Phiến khẽ phe phẩy cười đáp.
“Thật tiếc, thật tiếc ai bảo Đại Thiếu Gia lại không cùng hệ với Chủ Nhân đâu.” Tứ Cung Phụng nói xong trong tay nhiều thêm một lá bùa rồi bóp nát, Sở Phong sớm chú ý tới mà trong tay Hắn thực ra vẫn luôn cầm một lá bùa.
Khi Tứ cung phụng kích phát lá bùa của bản thân, một luồng Đao Khí vô thanh vô tức xuất hiện trong huyệt động, trong động vốn đã tĩnh mịch sau đại chiến, lại càng thêm tĩnh lặng.
Đao khí trên thân nội mà không phát, nhưng lại mang tính huỷ diệt vô cùng mạnh.
Mà ngay khi luồng đao khí xuất hiện Tứ Cung Phụng đứng bên cạnh cái Hoá Thần đã sớm bị khí tức này chèn ép quỳ rạp trên đất.
Chỉ qua một hơi Đao Khí đã chém xuống phía Sở Phong, một màn kinh người xảy ra. Nhưng không phải là nổ lớn hay cảnh Sở Phong tan xương nát thịt.
Một tầng sáng mỏng bao quanh Sở Phong cùng phía dưới chân Lưu Chính An. Luồng Đao Khí vừa chạm vào màn sáng liền biến mất tiêu, lồng sáng phòng ngự chỉ hơi loé sáng lên một cái rồi lại phục hồi như cũ.
“Không có khả năng.” Tứ Cung Phụng giật mình kinh hãi thét lớn.
“Không có gì là không có khả năng cả, chỉ một đạo đạo khí của Thánh Nhân mà thôi, bao gồm cả pháp tắc chi lực thì sao.” Sở Phong cười khẽ đáp.
“Đại Thiếu Gia ngài đã được Đại Giáo coi trọng như vậy, còn cần trở về tranh ghế gia chủ sao.” Tứ Cung Phụng bất bình nói.
“Ta không có nghĩa vụ phải trả lời ngươi, cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nói ra kẻ sai khiến phía sau, nếu không sau hôm nay Ta trở về, việc đầu tiên Ta làm là diệt toàn tộc chi thứ của ngươi cùng người liên quan.”
Sở Phong lúc này đang rất bực mình, bỗng nhiên tiêu tốn của Hắn một luồng hộ khí, phải biết đạo phù khí này có thể chịu được một kích toàn lực của Tán Tiên Tam Trọng trở xuống.
Mà khi nãy đạo Đao Khí kia chỉ bằng một thức của Đại Thừa Sơ Kỳ Thánh Nhân, tuy phù khí chưa hết, nhưng đã sử dụng một lần sẽ khiến uy năng của nó bị giảm không ít, quả thật là quá phí phạm.
“Nếu Ta nói ra sợ rằng vẫn chỉ nhận lấy diệt tộc.” Tứ Cung Phụng cắn răng đáp.
“Vậy sao, vậy Ta liền đổi một chút, thay vì chỉ diệt chi thứ của ngươi Ta liền mang Nguyên thần của ngươi cùng toàn tộc thứ nhà ngươi luyện thành hồn phiên, thế nào ? Muốn nếm thử một chút không ?.”
Sở Phong nhếch mép cười đáp.
Mà Tứ Cung Phụng nghe vậy giận run người, chỉ thẳng mặt Sở Phong mà quát.
“Ngươi trẻ tuổi như vậy, tại sao có thể tàn nhẫn như thế.”
“Thứ Ta ghét nhất là phản bội, đặc biệt với loại người nhận lộc một chủ lại thờ một chủ khác như ngươi. Không cần dài dòng, nói ra Ta tha cho các ngươi được vào luân hồi, không nói, ngươi tự biết hậu quả.”
“Haha, Đại Thiếu Gia đủ ác.” Tứ Cung phụng cười lớn, khí tức trên người nhanh chóng bành chướng phát ra.
Sở Phong thấy vậy liền giật mình, đây là muốn tư bạo, Hoá Thần tu sĩ tự bạo sợ rằng động quật này không trụ nổi mà sập mất.
Sở Phong nhanh chóng vác lên Lưu Chính An đang hôm mê dưới chân, ngay sau đó lập tức hướng về phía cửa động mà chạy.
Khoảng cách cửa động không xa là tên Hoá Thần Trung Kỳ cung phụng, kẻ này mới thoát khỏi khí tức của luồng Thánh Nhân Đao Khí dậy, sau đó liền thấy Tứ Cung Phụng muốn tự bạo.
“Đại Thiếu Gia cứu mạng.” Hắn thấy Sở Phong rất nhanh đã tới cửa động liền nhanh chóng hét lớn chạy tới, chỉ là Tứ Cung Phụng tự bạo rất nhanh đã thành.
Sở Phong không thể không duy trì phù bảo chặn lại ngay lối vào, mà tên Hoá Thần trung kỳ kia thân thể đã bị nổ tan tác, nguyên thần kém chút vỡ vụng nhưng may mắn được Sở Phong túm lại.
Còn không đợi hắn nói gì Sở Phong đã đem Nguyên thần tên này ném vào Hồ Lô giới, rồi nhanh chóng thoát ra ngoài.
Lại nói đi xuống thì lâu, đi lên thì nhanh, vừa ra khỏi cửa động Sở Phong đã nhanh chóng bật mạnh nhảy lên.
Nơi này cấm không cũng không thể phi hành chỉ có thể… nhảy. Mà với thể chất của Hắn việc này không có bao nhiêu vất vả.
Chỉ là do động thiên kia sụp đổ, vách đá nơi này cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ, vô số tảng đá lớn nhỏ không ngừng rơi xuống.
Mà vách đá dưới chân Sở Phong cũng nhanh chóng sụp xuống, tốc độ không nhanh sợ rằng sẽ bị kéo theo c·hôn v·ùi dưới đáy vực.
Vừa phải duy trì tốc độ bật nhảy cao, vừa phải né tránh mấy tảng đá lớn có thể đè bản thân xuống dưới.
Sở Phong cũng có chút cố hết sức, cho dù thể chất của Hắn hiện tại không tệ, nhưng cũng không thể vừa bãi ngạnh kháng.
Chưa kể trên vai Hắn còn vác một người, phù bảo Hắn sớm đã thu lại, Chỉ có điều ngọc bội ban đầu Hắn sử dụng vẫn để nguyên, dùng để ngăn chặn đá vụn, vật này là của Thái Thượng Lưu Gia ban cho, không cần tiết kiệm.
Hắn cũng không có ném Lưu Chính An vào Thiên Tuyền Giới, món bảo vật này kể cả Tán Tiên có thể còn thèm thuồng, tất nhiên không tiện lộ ra ngoài.
Đặc biệt là Lưu Chính An đang trong tình trạng bất ổn như vậy. Có thể tỉnh lại bất cứ khi nào.