Chương 7: Có Muội Ở Đây
"Long ca ca, chờ muội với!"
Phía ngoài đại sảnh Lê gia, một thiếu niên thanh cao đi nhanh ra phía ngoài, đằng sau là thiếu nữ với bộ hồng y đang nhanh chóng đuổi theo, không ngừng gọi. Dù vậy, bạch y thiếu niên vẫn cứ thế đi thẳng về phía trước, như không thèm quan tâm đến cô nương phía sau.
Hiện tại, bản thân Lê Khiếu Long cũng không thể nào hiểu rõ vì sao bản thân lại bỏ đi khi thấy Chu Nguyệt Nhi nữa. Nhưng hắn đoán có một phần là do bản năng của cỗ thân thể này muốn tránh né, còn một phần nữa là do hắn.
Kiếp trước, trai qua 26 27 nồi bánh chưng rồi mà hắn vẫn chưa biết được tay con gái nó mềm hay cứng, cho nên hiện tại, đối diện với một thiếu nữ xinh đẹp, đáng yêu như ở phía sau, hắn không bủn rủn thì mới là lạ.
Đang lúc suy tư, hắn đột nhiên cảm thấy cánh tay của mình bị ôm lấy, sau đó là thứ gì nhô ra hơi mềm mềm chạm nhẹ vào cánh tay, khiến hắn muốn rụt tay ra theo bản năng, nhưng mà đối phương ôm chặt quá không rụt lại được.
"Long ca ca, sao mỗi lần muốn gặp huynh, huynh đều tránh muội, có phải là huynh chê muội phiền, chỉ biết gây rắc rối cho huynh không?"
Thiếu nữ ở bên cạnh bắt đầu làm nũng, cặp mắt long lanh như muốn chảy nước của nàng khiến Lê Khiếu Long không thể nào bỏ mặc như trước được nữa, vội vàng đáp:
"Không không! Huynh chưa bao giờ trách cứ gì muội hết!"
"Hi hi, muội biết mà! Huynh thương muội lắm sao mà lại trách muội được chứ!"
Chu Nguyệt Nhi thay đổi sắc mặt, trở nên tươi cười, bỏ tay hắn ra, nhảy chân sáo ở phía trước mặt.
"À, muội biết rồi, là do hiện tại tu vi của huynh thấp hơn muội nên huynh ngại, đúng không?"
"Nhưng trước kia huynh bị đoạn kinh mạch thì muội có thể hiểu được, nhưng giờ huynh đã tố mạch thành công, sao huynh vẫn còn tránh muội chứ?"
Thiếu nữ lại trở về bên cạnh, lần nữa ôm lấy cánh tay của hắn. Dùng vẻ mặt ngây thơ vô số tội cùng hiếu kỳ mà hỏi hắn.
"Có phải là do tu vi huynh còn thấp không? Nhưng có sao đâu, muội vẫn tin huynh, huynh sẽ nhanh chóng lấy lại được tất cả mà."
Sau đó, thiếu nữ lại rời khỏi hắn, nhảy tung tăng đến phía trước, rồi quay người vè phía hắn, dùng tư thế mà nàng cảm thấy như vậy sẽ oai hùng nhất, vỗ vỗ vào phía trên chỗ hơi nhô ra kia, tự tin nói rằng.
"Hiện tại tu vi của muội đã là luyện khí tầng 6 rồi, nên trong quãng thời gian này, nếu có ai dám bắt nạt huynh, huynh cứ nói cho muội, muội sẽ đánh cho kẻ đó răng rơi đấy đất."
Nhin thiếu nữ đáng yêu ở trước mặt, Lê Khiếu Long tự nhủ, vì sao hắn lại mặc cảm trước nàng chứ, nam nhi đại trượng phu, chí khí ở đâu?
Hiện tại đã có hệ thống trong tay, sợ gì nữa! Thế là hắn tươi cười, bước lên trước, cầm lấy tay thiếu nữ.
"Được, huynh sẽ nghe muội, nếu có kẻ nào bắt nạt huynh mà huynh đánh không lại, huynh sẽ đi tìm muội đến đánh hộ."
"Ừm!"
Bị hắn cầm tay, thiếu nữ đột nhiên trở nên rụt rè, trên khuôn mặt hiện ra một áng mây hồng hồng, khiến Lê Khiếu Long rất muốn bỏ qua tất cả, muốn phạm tội một lần. Mặc dù ở thế giới này, với tuổi tác của Chu Nguyệt Nhi đã không sao rồi, nhưng do ảnh hưởng từ nền giáo dục của kiếp trước, cuối cùng hắn vẫn kìm nén được thú tính trong lòng, chỉ lén lút hôn nhẹ một cái vào trán như chuồn chuồn đạp nước rồi thôi.
Nhưng nhiêu đó thôi đã đủ khiến Chu Nguyệt Nhi thẹn thùng, quay đầu, đi thẳng về phía trước.
Thấy bộ dạng này của nàng, Lê Khiếu Long cười ha hả, tâm tình cũng sảng khoái hơn, từ từ theo phía sau.
"Nguyệt nhi, nàng đi nhanh thế, chờ ta với!"
....
Hai người cứ thế sóng vai nhau đi dạo bên trong phủ Lê gia, dần dần có xu hướng đi về phía tiểu viện nhỏ của Lê Khiếu Long. Nhưng khi hai người đi ngang qua luyện võ trường, đột nhiên Chu Nguyệt Nhi nổi hứng muốn đi vào chơi. Thế là hai người cùng nhau đi vào.
Luyện võ trường của Lê gia, nơi con cháu và người hầu cùng cận vệ của Lê Gia rèn luyện võ kỹ, bí thuật hoặc thân thể. Đấy là mục đích ban đầu khi xây dựng, nhưng do Lê Gia mới đến Thạch Thành nên tương đối neo người, phía nên gia gia của hắn chỉ có một nhánh chính, sau đó đến phụ thân, nhị thúc và tam thúc hắn. Nhưng thế hệ tiếp theo của Lê Gia cũng chỉ mới có ba người, là đại ca hắn Lê Khiếu Vũ, hắn và một vị tam đệ Lê Khiếu Thiên, con của nhị thúc. Còn tam thúc Lê Phá Sơn vẫn chưa kết thân. Vì thế chỗ này đa phần là nơi rèn luyện dành cho người hầu và cận vệ trong phủ.
Đi vào trong luyện võ trường, nhìn khung cảnh quen thuộc, trong ký ức của Lê Khiếu Long xuất hiện cảnh tượng trước đây bản thân cùng đại ca, tam đệ cùng nhau luyện tập ở trong này dưới tiếng quát mắng của tam thúc. Nhưng hiện tại đại ca thành công gia nhập đệ tử của Thiết Quyền Môn, chỉ còn lại hắn và tam đệ. Mà một năm nay hắn bị đoạn kinh mạch, không hay đến chỗ này. Hiện tại...
Đang lúc suy tư, hắn bị một giọng điệu oang oang cắt đứt:
"Ta còn tưởng là ai, thì ra là Nhị thiếu gia phế vật! Sao vậy, hôm nay sao ngươi lại có nhã hứng đến luyện võ trường đi dạo thế?"
Người nói là một tên mặt chuột, dáng người nhỏ thó, mặc bộ hôi y dành cho người hầu. Thấy Lê Khiếu Long nhìn lại với vẻ mặt khó chịu, tên này còn dương dương tự đắc:
"Sao vậy? Nhị thiếu gia cảm thấy ta nói có gì sai sao? Ngươi có biết, trong năm vừa rồi, một phế vật như ngươi đã tiêu tốn bao nhiêu tiền tài của Lê Gia không? Ngươi có biết với lượng tiền tài đó có thể đào tạo được cho Lê Gia bao nhiêu nhân tài không?"
Lê Khiếu Long không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tên này, thực chất là đang đọc thông tin vừa mới hiện ra.
[ A Nhân: 35 tuổi
Tư chất: bình thường.
Tu vi: Luyện khí tầng 4.
Giới thiệu: Là người hầu của tam thiếu gia Lê gia Lê Khiếu Thiên]
Sau đó từ từ hỏi: "Nhà ngươi là đang bất bình vì Lê gia hay bất bình vì bản thân ngươi thế?"
Tên kia ấp úng; "Đương nhiên ta là vì lợi ích của Lê gia rồi, ngươi có biết người khiến Lê gia tốn bao nhiêu tiền tài không?"
"Thế ngươi cảm thấy ai trong Lê gia đáng để bồi dưỡng hơn ta đây? Một tên có tư chất tầm thường như ngươi? Hay là thiên tài như ta?"
"Ngươi chỉ là một tên phế vật, lấy đâu ra thiên tài. Nếu dùng lượng tiền tài kia cho Tam thiếu gia tu luyện thì hiện tại ngài ấy chắc cũng đã là luyện khí tầng 8, tầng 9 rồi. Chứ đâu như tên phế vật đã từng lên luyện khí tầng 7 như ngươi. Hiện tại, sau khi dùng đống tiền tài đó, ngươi đã đạt đến cảnh giới nào, là tầng 9 hay chỉ là tên phế vật."
Lê Khiếu Long có chút muốn bật cười vì khiếu hài hước và độ chịu c·hết của tên này.
"Nhà ngươi có biết thân phận của mình không, đồng thời có biết thân phận của ta không? Thân là người hầu trong phủ, lại dám khinh tường, nhạo báng chủ nhân. Ăn cây táo lại muốn rào cây sung."
Tên kia nghe hắn nói thế thì có chút sợ, nhưng vẫn mạnh miệng:
"Hừ! Tên phế vật nhà ngươi chỉ biết dùng thân phận của mình để chèn ép người khác thôi hay sao? Sao vậy, định gọi ai đến đây lấy lại mặt mũi cho ngươi? Là gia chủ ư?'
Lê Khiếu Long thực sự cạn lời, không biết tên này lấy đâu ra tự tin nữa.
"Ngươi luôn miệng bảo ta là phế vật, vậy ta cho ngươi cơ hội để chứng minh với mọi người rằng ta là phế vật. Nhưng ngươi phải nhớ, ngươi thân là nô bộc lại giám khi nhục chủ nhân, nếu thực lực còn không bằng nữa, thì kết cục của ngươi sẽ là c·ái c·hết. Tôn nghiêm của Lê gia không cho phép một kẻ có vong ơn phụ nghĩa sống ở trên đời này. Chuẩn bị đi ta cho nhà ngươi một nén nhang để chuẩn bị trả giá cho việc không biết giữ miệng của mình. Sau đó gặp ta ở võ đài."
Nói xong, liền quay người đi vào bên trong luyện võ trường, đến bên cạnh võ đài ngồi chờ.