Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Làm Công Cho Thiên Đạo

Chương 8: Lê Khiếu Thiên.




Chương 8: Lê Khiếu Thiên.

Lê Khiếu Long và Chu Nguyệt Nhi đi dạo đến luyện võ trường thì gặp một kẻ không não, đột nhiên nhảy ra khiêu khích, nhục mạ hắn. Ngay lập tức hệ thống cho ra một nhiệm vụ.

[Hệ Thống: Đinh, chúc mừng ký chủ phế vật bị người khác khiêu khích, nhục mạ, thõa mãn điều kiện kích hoạt nhiệm vụ ngẫu nhiên Tôn Nghiêm

Giới thiệu: Là chủ nhân của hệ thống thiên đạo thì không một ai được phép cười nhạo. Nếu có kẻ ngu ngốc nào làm như thế xin ký chủ vui lòng ban thưởng cho họ c·ái c·hết. Phần thưởng: Liễm thần thuật x1, hệ thống nhận diện nâng cấp, vé vòng quay bảo vật x1, điểm công đức x1000]

Vì tôn nghiêm và vì nhiệm vụ hệ thống, hắn không thể nào bỏ qua chuyện này được, cho nên đã cho tên kia một nén nhang để chuẩn bị hậu sự.

Trên đường đi đến võ đài, Chu Nguyệt Nhi lo lắng hỏi:

"Tên kia thật quá dáng! Sao hồi nãy huynh không cho muội dạy dỗ tên kia một trận? Không phải chúng ta đã thỏa thuận là đoạn thời gian này huynh sẽ do muội bảo kê hay sao?"

Nói đến đây, nàng quay mặt đi, miệng hơi dẩu tỏ vẻ giận dỗi, khiến Lê Khiếu Long nhịn không được mà phải đưa tay v·út mũi của nàng một cái, sau đó cười cười.

"Muội yên tâm! Huynh không quên đâu, nhưng tên này huynh xử được nên không cần muội phải ra tay."

"Có thật không! Long ca ca của muội thật lợi hại. Muội đã nói rồi mà, chỉ cần thêm chút thời gian nữa là huynh sẽ trở về như lúc xưa ngay."

Lại bắt đầu thay đổi vẻ mặt tươi cười, chạy nhảy đến bên cạnh võ đại, phủi phủi một chiếc ghế, sau đó vẫy vẫy tay với hắn.

"Long ca ca, đến đây, đến đây! Ngồi đi, ngồi đi, huynh ngồi nghỉ ngơi một tý rồi lên đó xử đẹp tên kia cho muội! Cho chừa cái thói dám nói xấu Long ca ca của muội."

Lê Khiếu Long chỉ đành ngồi xuống với nụ cười bất đắc dĩ.



Lúc này xung quanh võ đài đã tụ tập rất nhiều người, đều là người hầu và cận vệ của Lê gia. Nghe tin nhị thiếu gia đấu võ, mọi người liền có chút tò mò. Bởi vì đây đã từng là truyền kỳ của Lê gia, dù đoạn thời gian trước vì bị đứt đoạn kinh mạch mà trở nên đồi phế, nhưng đoạn thời gian trước gia chủ có đấu giá được một viên đan dược quý. Hiện tại người lại xuất hiện ở đây nên khả năng cao là đã khỏi, sẽ có hi vọng lăp lại truyền kỳ, nên không thể bảo là không háo hức, mong đợi được.

Nhưng cũng có một số người lại rời đi, vội vàng đi bẩm báo với gia chủ. Chuyện này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, nhưng lỡ Nhị thiếu gia lại xảy ra chuyện gì đó nữa, thì bọn họ không gánh nổi trách nhiệm.

....

Chỉ một lát sau, thời gian một nén nhang đã đến, Lê Khiếu Long đứng dậy, thoáng khởi động thân thể một tý, chuẩn bị lên võ đài.

Nhưng đúng lúc này, đám người đang tụ tập xung quanh đột nhiên tự tách ra làm hai bên. Một thiếu niên mặt trắng, mắt rắn, dáng người cao cùng tên nô bộc hồi nãy đang đi về phía này.

Khi Lê Khiếu Long nhìn về phía đó, trong tầm mắt của hắn cũng hiện lên bảng thông tin của hệ thống.

[Lê Khiếu Thiên: 16 tuổi

Tư chất: Tốt.

Tu vi: Luyện khí tầng 6.

Giới thiệu: Con trai gia chủ Lý Gia, Lý Vạn Tài, là kết quả của tấm bi kịch 20 năm về trước, tạm thời làm con trai của Lê Phá Hải]

Chú ý đến bảng giới thiệu của Lê Khiếu Thiên, Lê Khiếu Long có chút giật mình. Cái gì? Vì sao con trai nhị thúc, tam đệ của hắn lại là con trai của Lý Vạn Tài? Trong chuyện này có uẩn khúc gì chăng? Liệu nhị thúc hắn có biết không?



Lê Khiếu Thiên đi đến nơi, thấy Lê Khiếu Long vẫn còn đang cau mày, như không để ý đến bản thân, có hơi khó chịu, lên tiếng hỏi:

"Nhị ca, sao thế! Không chào đón đệ à, có phải huynh đang trách đệ vì đệ không đến thăm huynh hay không?"

Thấy Lê Khiếu Long vẫn còn im lặng, y nói tiếp:

"Nếu vậy thì cho đệ xin tạ tội. Hôm qua dù đã được nghe tin từ phụ thân là huynh đã trọng mạch thành công, nhưng đệ nghĩ chắc huynh còn cần phải dưỡng sức một thời gian nên chưa thể đến thăm được. Mong huynh thứ lỗi."

Phong cách nho nhã, khiêm tốn, lễ nghĩa đầy đủ. Nếu không có dòng giới thiệu kia và tên nô tài bên cạnh thì có lẽ Lê Khiếu Long sẽ tin rằng đây là người huynh đệ từng nô đùa với nhau trước đây. Nhưng hiện giờ thì... Loại bỏ những suy tư, nếu đối phương đã lễ phép như thế, hắn cũng không thể thô lỗ được.

"Tam đệ, đệ nói gì thế? Sao ta có thể trách đệ được! Ta cũng là gặp may, nếu không phải hôm nay có Nguyệt nhi đến chơi, có lẽ ta còn đang tĩnh dưỡng trong tiểu viện đây này."

"Đa tạ huynh đã cảm thông cho đệ!"

Sau đó quay đầu nhìn về phía Chu Nguyệt Nhi, chắp tay, ồn tồn, lễ độ:

"Mong Nguyệt nhi tiểu thư thứ lỗi, đúng ra khi nhị ca b·ị t·hương không tiếp đón được tiểu thư thì tại hạ phải thay mặt tiếp đón. Nhưng lại vì mải mê luyện công mà quên mất chuyện đó, đúng là quá thất lễ."

Nhưng Chu Nguyệt Nhi lại không thèm cho y mặt mũi:

"Không cần! Ta đến đây là để tìm Long ca ca, nếu huynh ấy bận không tiếp được thì ta đi về, lần sau lại đến. Không cần làm phiền đến ngươi."

Lê Khiếu Thiên nghe thế, mặt hơi lạnh, sau đó quay đầu nói với tên nô tài hồi nãy.

"A Nhân, tiến lên, mau cúi đầu xin lỗi nhị ca ta! Ngươi phải nhớ nhị ca ta từng là truyền kỳ. Hiện tại đã chữa khỏi kinh mạch, sau này có thể sẽ làm nên truyền kỳ lần nữa, loại tiểu nhân như ngươi có tư cách gì mà chê bai nhị ca ta. Mau xin lỗi, cầu xin sự tha thứ!"



Nghe đến đây, mặt Lê Khiếu Long trở nên lạnh lẽo, không hẳn vì tên nô tài trước mặt, mà còn vì cách ứng xử của Lê Khiếu Thiên. Nếu là huynh đệ trong nhà, hiện tại không phải dẫn tên nô tài này đến đây, mà là lôi thân thể tàn tật đến hoặc kéo t·hi t·hể đến. Nhưng hiện tại, tên này vẫn còn nguyên vẹn, đã thế còn cúi đầu xin lỗi? Xem ra người tam đệ ngày xưa này không chỉ thân thế có vấn đề, mà hiện tại hành động cũng đã có vấn đề.

Lạnh nhạt nói;

"Không cần! Ngươi không cần phải xin lỗi! Tôn nghiêm của bản thân là phải dùng nắm đấm có được, chứ không phải do người khác thương hại. Lên đi!"

Nghe hắn nói thế, Lê Khiếu Thiên vội can ngăn:

"Nhị ca, không được! Thân thể huynh chỉ vừa mới khỏi, còn yếu, không cần thiết phải như thế! Với lại A Nhân cũng đã biết lỗi rồi, vừa nãy đệ cũng dạy dỗ hắn một trận. Huynh yên tâm, đệ đảm bảo với huynh, sau này sẽ không có chuyện như này xảy ra nữa!"

Nhưng Lê Khiếu Long không để ý, mà đi thẳng lên võ đài, rồi quay đầu xuống dưới, nhìn chằm chằm tên kia.

"Ngươi có thể không đi lên nhưng nếu như thế, không chỉ ngươi mà người thân của ngươi cũng sẽ bị trừng phạt. Còn lên đây, nếu thắng, chuyện này sẽ coi như không có gì, bởi vì ngươi nói đúng, ngươi có tư cách."

Tên kia nghe vậy thì quay đầu nhìn Lê Khiếu Thiên. Hai bên nhìn nhau, âm thầm ra hiệu gì đó. Lê Khiếu Thiên lớn tiếng nói:

"Nhìn cái gì! Lên đi, là do nhà ngươi gây chuyện trước. Nếu ngươi dám khiến Nhị ca ta mất một cọng tóc, ta sẽ khiến ngươi c·hết không có chỗ chôn."

Tên kia quay đầu đi lên võ đài, chắp tay với Lê Khiếu Long, khúm núm:

"Nhị thiếu gia, xin đắc tội!"

Lê Khiếu Long vẫn lạnh nhạt:

"Không cần! Việc của ngươi là cố gắng thắng để giữ cái mạng mình đi."