Chương 19: Thất Tinh Bộ
Trên đường trở lại tiểu viện, khi đi ngang qua luyện võ đường, Lê Khiếu Long mới sực nhớ là trước giờ bản thân không mang kiếm. Trước kia vì chủ nhân cũ của cổ thân thể này thích luyện quyền nên trong tiểu viện không bao giờ có kiếm, mà từ khi hắn xuyên không qua đến giờ, vì có quá nhiều chuyện, lại chưa từng nghiêm túc tập luyện nên cũng không chuẩn bị.
Thế là tiện đường hắn đi vào luyện võ đường để lấy một thanh kiếm. Lúc này đang giữa buổi chiều, nên các hộ vệ của Lê gia vẫn còn đang luyện tập như thường lệ. Hắn đi vào, nhiều người thấy nhưng vẫn tiếp tục luyện tập. Đây là quy tắc cơ bản do Tam thúc Lê Phá Sơn đặt ra, việc tập luyện là trên hết.
Lúc này, ở trên đài cao, tam thúc hắn vẫn còn đang quan sát những hộ vệ luyện tập, thấy hắn đi vào, liền đi đến hỏi: "Long nhi, con đến đây làm gì? Nếu muốn tập luyện thì phải đến từ đầu giờ chứ? Sao lại đến vào giờ này?"
Lê Khiếu Long chắp tay hữu lễ "Tam thúc, ta vừa đến tàng thư các lựa một bộ kiếm pháp, nhưng vì chưa có thanh kiếm nào tiện tay nên muốn qua đây chọn lấy một thanh để về luyện tập."
Lê Phá Sơn cau mày: "Lúc trước con luyện quyền, sao này lại đổi thành kiếm pháp? Con phải biết thay đổi v·ũ k·hí là một việc tối kỵ trong tu luyện, bởi vì như thế con sẽ phải luyện tập lại từ đầu."
Lại là một đống lời với mục đích khuyên bảo Lê Khiếu Long không nên tùy tiện thay đổi, nhưng cuối cùng, chứng kiến bộ dạng cố chấp của hắn, Lê Phá Sơn không thể không lắc đầu: "Ài, tên tiểu tử này, được rồi, chờ một lát, ta đi lấy cho người một thanh pháp khí, chứ kiếm trong luyện võ trường không được tốt lắm."
Lê Khiếu Long nghe thế vội vàng can ngăn: "Không cần đầu tam thúc, ta chỉ dùng để luyện tập thôi, dùng pháp khí để luyện như vậy quá lãng phí."
"Ai bảo người là ta cho ngươi pháp khí để luyện tập? Tiểu tử ngươi mà dám vận dụng pháp khí để luyện tập, để ta phát hiện ra, ta sẽ ra tay bóp c·hết ngươi."
"Pháp khí chỉ cần k·hông k·ích phát sẽ không có tổn hao, ngươi chỉ cần cầm nó để luyện kiếm cho quen tay, sau này giao thủ sẽ tiện hơn."
"Ngay cả chút kiến thức này mà ngươi còn không hiểu sao? Ngày mai đến tàng thư các kiếm một cuốn thư tịch căn bản về pháp khí mà đọc, kẻo hôm nào ra ngoài lại thành trò cười cho người khác, khiến Lê gia mất mặt."
Mặt Lê Khiếu Long đen lại, sơ suất, sơ suất quá.
...
Một lát sau, Lê Phá Sơn đi đến, đưa cho hắn một thanh kiếm pháp khí, toàn thân màu bạc. Lê Khiếu Long vội vàng tiếp nhận, không quên cảm tạ: "Đa tạ nhị thúc."
Lê Phá Sơn khua tay: "Tạ cái gì mà tạ, đi luyện kiếm đi, luyện không ra hồn thì biết tay thúc."
Sau đó lại bổ sung thêm: "Đúng rồi, nhị thúc ngươi hiểu kiếm pháp, có gì không hiểu đi tìm hắn thỉnh giáo đi."
"Vâng, con hiểu rồi!" Sau đó quay đầu rời khỏi luyện võ trường.
....
Trở lại tiểu viện, Lê Khiếu Long không kịp chờ đợi mà rút ra để nhìn, lưỡi kiếm sáng bóng, trông rất sắc bén, cứ như có thể chém đứt bất cứ thứ gì vậy.
Đồng thời, đến lúc này hắn mới chú ý đến bảng giới thiệu của hệ thống.
[Pháp khí hình kiếm
Đặc tính: gia tăng độ sắc bén, tính xuyên thấu.
Linh lực: 80%.
Giới thiệu: phàm phẩm].
Nhìn đánh giá của hệ thống về thanh kiếm, Lê Khiếu Long có chút cạn lời. Nhưng không thể nào phản bác được, bởi vì với những thứ kia, thứ này đúng là phàm phẩm.
Cất kiếm đi, Lê Khiếu Long lấy cuốn thân pháp Thất Tinh bộ ra, bắt đầu ghi nhớ. Đây là một cuốn thân pháp mô phỏng cách di chuyển dựa theo bắc đẩu thất tinh, biến hóa một cách linh hoạt, dị thường.
Chừng nửa canh giờ sau, không biết là do thiên phú hay là do cứ tu luyện thì đầu óc sẽ minh mẫn hơn hoặc cũng có thể là do thứ này khá đơn giản mà hắn đã hoàn toàn học thuộc lòng nội dung của Thất tinh bộ. Bởi vì thứ này chỉ có ba thức. Nhưng dù chỉ có ba thức, biến hóa trong đó cũng rất khó đoán.
Ban đầu là thức nhập môn, chân trái đạp Thiên Xu, chân phải đạp Thiên Tuyền, tiếp tục di chuyển sang Thiên Cơ và Thiên Quyền, rồi tiếp tục di chuyển đến hết thất tinh, sau đó vòng lại liên tục không ngừng, tốc độ nhanh dần.
Thức tiếp theo là thuần thục, đây là cách di chuyển không dựa theo quy luật, mặc dù cũng chỉ có 7 vị trí đó, nhưng cách đặt chân một cách ngẫu nhiên để tự hình thành một bộ quy luật riêng cho bản thân.
Thức cuối cùng là tùy tâm sở dụng, lúc này có thể di chuyển một cách tùy tiện, đầu cuối lẫn lộn và không còn theo bất cứ quy luật nào, giẫm vào chỗ nào có lợi thì giẫm. Đây là cảnh giới cao nhất của Thất tinh bộ, cực kỳ khó luyện, bởi vì nó không chỉ đòi hỏi việc tính toán chuẩn khoảng cách, mà còn phải phù hợp với tình hình chiến đấu lúc đó.
Đấy chỉ là lý thuyết được mô tả ở trong cuốn thân pháp, còn hiện tại... Tiến ra ngoài sân, Lê Khiếu Long bắt đầu dựa theo ghi chép bên trong cuốn thân pháp, vẽ thất tinh ra trên sân, đúng khoảng cách, đúng vị trí.
Ban đầu đương nhiên hắn sẽ phải luyện tập theo thức cơ bản nhất, bắt đầu, trái đạp đạp Thiên Xu, phải giẫm Thiên Tuyền, sau đó tiến lên theo thứ tự, rồi lui lại, tiến lên, lại lùi lại, tiến lên... lùi lại....
Hắn cứ thế tiến hành luyện tập, ban đầu là tới lui từ từ, sau đó là tới lui nhanh hơn, sau khi nhớ rõ khoảng cách và thứ tự di chuyển, hắn lại bắt đầu đổi hướng, tới một hướng, lui một hướng, hoặc tới một hướng, sau đó đổi hướng rồi tiến lên tiếp...
Cứ thế cho đến khi trời tối, coi như thất tinh bộ của hắn đã thành công nhập môn. Cả người đầy mồ hôi, hắn liền lên tiếng bảo A Tài đi chuẩn bị nước tắm.
Từ chiều giờ A Tài luôn đứng bên cạnh quan sát nhị thiếu gia luyện công, ban đầu hắn còn xem hăng say, mê mẩn nhìn bóng người tới tới lui lui, nhưng khi trời càng lúc càng tối, hắn lại lo lắng. Nhị thiếu gia vừa mới khỏi bệnh, nay lại luyện tập hăng say như vậy, nếu lỡ quá giờ cơm, lại xảy ra chuyện thì hắn không gánh nổi trách nhiệm mất.
Một lúc sau, bụng hắn bắt đều réo lên vì đói, A Tài cũng thực sự hoảng, nhưng vì không dám làm phiền Nhị thiếu gia tu luyện, sợ cắt đứt cảm ngộ, lại bị đòn giống như trước kia.
Đang khi hắn tính học khôn, chạy đến bẩm báo với phu nhân và lão gia nhờ can thiệp thì may sao nhị thiếu gia đã ngừng lại. Nghe Lê Khiếu Long bảo đi chuẩn bị nước tắm, hắn liền vội vàng vâng dạ rồi rời đi.
Hơn nửa nén nhang sau, nước đã chuẩn bị xong xuôi, Lê Khiếu Long không chút khách khí mà đi đến phòng tắm, trước khi đi còn không quên căn dặn: "A Tài, ta đói rồi, mang đồ ăn vào trong nhà tắm cho ta luôn."
Sau khi tắm và thưởng thức bữa tối trong phòng tắm xong, Lê Khiếu Long trở lại tiểu viện với tinh thần cực kỳ khoan khoái.
Vốn định lên giường ngồi khoanh chân để tu luyện, nhưng hắn sực nhớ ra, tu luyện như vậy quá chậm, cần phải thực hiện kế hoạch đã đề ra đã.
Hiện tại việc cần của hắn là kiếm điểm công đức, ngoài việc làm nhiệm vụ ra, bầy giờ hắn đã có một cách khác dễ thở hơn, đó là trừ gian diệt ác. Thực ra là vì hòa bình, vì công lý, hắn phải ra tay loại bỏ những phần tử xấu, không để cho chúng tác oai tác quái, gây họa nhân gian, chứ không phải là vì điểm công đức, chính xác là như vậy.