Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Làm Công Cho Thiên Đạo

Chương 20: Câu Cá




Chương 20: Câu Cá

Vào đêm, khu vực phường thị của Thạch Thành vẫn không khác gì ban ngày, lượng người qua lại đông đúc, cười cười nói nói. Chỉ khác là một số cửa hàng đã đóng và có một số thứ khác lại mở ra. Ban ngày trời sáng nên trông những tòa kiến trúc này có vẻ bình thường. Nhưng tối đến, khi không gian xung quanh trở nên đen kịt, những tòa kiến trúc này thắp đèn sáng rực, tự biến mình thành một tiêu điểm giữa đêm đen, như muốn mời gọi những người xung quanh vào bên trong nó vậy.

Nhưng dù thế nào, những ánh sáng từ mấy ngọn đèn kia cũng không thể nào chiếu rọi toàn bộ ngóc ngách như ban ngày được, chúng hình thành nên hai thế giới hoàn toàn khác biệt, ánh sáng và bóng tối.

Lúc này, ở trong một con hẻm nhỏ, một thiếu niên gầy gò, mặc bộ y phục gia nhân đang ngó ngó nghiêng nghiêng, lén la lén lút, tay luôn ôm chặt lấy ngực, nhưng chân vẫn thoăn thoắt di chuyển qua các con hẻm nhỏ.

Sau khi rời khỏi một con hẻm, đi vào một con hẻm khác, nhưng chưa đi được bao lâu hắn đã phải dừng lại. Bởi vì phía trước hắn đang có một thanh dao găm ngắn chỉ thẳng vào mặt. Kèm theo đó là một giọng nói có phần run rẩy, nhưng rất kiên quyết: "Buông toàn bộ tiền bạc và đồ đạc trong người xuống! Ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không thứ này sẽ cắm thẳng vào ngực ngươi!"

Người thiếu niên gầy gò này không thể không lùi ra sau một bước, đồng thời hai tay ở trước ngực ôm chặt hơn. "Ngươi... Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?"

Hắn đã nhìn thấy người ở đối diện, y phục chẳng khác gì hắn, đều là đồ của gia nhân, chỉ khác là lúc này trên mặt đối phương có che bởi một tấm vải nhỏ, không thấy mặt.

Người kia thấy hắn lùi lại, liền hoảng hốt, nhưng vẫn nói với giọng hung ác: "Mau đưa tiền bạc và những thứ có giá trị ra đây! Không... Không ta sẽ g·iết c·hết người đấy! Cũng đừng mong chạy, chỗ này cách khu trung tâm rất xa, mà ta rất hiểu rõ mấy con hẻm này, ngươi không chạy lại ta đâu." Dù nói như vậy, nhưng cánh tay tên này không ngừng run rẩy.

Người thiếu niên thấy thế thì trở nên thong dong, khẽ đưa tay vào ngực, sau đó ném cho đối phương một kim tệ, rồi kẽ phất phất tay: "Được rồi, không cần dọa đâu! Cầm lấy! Đừng có làm phiền ta!"



Tình thế lập tức thay đổi, người cầm dao găm tiếp được tiền, đầu tiên là sững sờ, nhìn nhìn đối phương, thấy đối phương rất thong dong, liền quỳ sụp xuống, dập đầu: "Ân nhân, đa tạ ân nhân tha mạng!Ta cũng vì bất đắc dĩ nên mới làm như vậy! Xin ngài cho biết quý danh, ân tình của ngài Triệu Cường ta xin ghi nhớ đến muôn đời."

Mà người thiếu niên gầy gò kia khẽ vẫy vẫy tay: "Được rồi! Không cần, người cứ đi làm việc của ngươi đi!"

Trầm tư một hồi lâu sau, đột nhiên nói tiếp: "Nếu sau này không còn đường để đi nữa, có thể đến Lê gia!"

Người kia dập đầu tới tấp: "Đa tạ ân công, đa tạ ngài!" Sau đó đứng dậy vội vàng rời đi.

Chỉ còn lại người thiếu niên này khẽ lắc đầu thở dài, đồng thời cũng có chút buồn cười. Hắn không ai khác chính là Lê Khiếu Long, còn bộ y phục trên người là hắn sai A Tài đi lấy cho hắn. Lần này vốn định ra ngoài giả trang một chút để tìm kiếm mục tiêu, ai mà ngờ được, mục tiêu chưa thấy đâu đã khiến hắn tốn mất 1 kim tệ.

Vừa rồi hắn hoàn toàn có thể bỏ đi, hoặc g·iết c·hết người kia, nhưng hắn không làm vậy, bởi vì hắn có hệ thống, biết được thân phận của đối phương.

[Triệu Cường, 16 tuổi.

Tư chất: Thiên tài.



Điểm công đức: 3

Giới thiệu: Là con trai của gia chủ Vương Gia, Vương Phác Thực và nha hoàn Triệu Mẫn, sau đó cả hai mẹ con bị chính thê đuổi ra khỏi phủ, lưu lạc. Mẫu thân đang lâm trọng bệnh, cần chữa trị]

Sau khi đọc qua giới thiệu về đối phương, ban đầu, chỉ vì thương cảm cho số phận cẩu huyết của tên kia nên mới ra tay giúp đỡ một chút. Nhưng sau một thoáng suy tư, hắn mới tiết lộ thân phận cho đối phương biết. Dù sao tư chất của người này cũng là thiên tài, đây là tư chất trước kia của hắn, mà hiện tại trong đống hộ vệ và cả cha cùng thúc thúc hắn đều không có. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đã đủ chứng minh độ hiếm có của nó, tiết lộ cho người này biết, nếu tương lai người này đến nhờ giúp đỡ, đây sẽ là một thủ hạ tốt. Còn nếu không, đây cũng sẽ là một ân tình, tương lai sẽ bớt gây rắc rối cho Lê gia. Nói chung, bất kể từ phương diện nào đều không có bất lợi với Lê gia.

Loại bỏ những suy nghĩ vẩn vơ về người này, Lê Khiếu Long tiếp tục hành trình câu cá. Nãy giờ hắn đi xuyên qua nhiều con hẻm như vậy, mà chưa có con cá nào dính, khiến hắn hơi có chút sốt ruột. Chẳng lẽ trị an ban đêm ở Thạch Thành tốt thế sao? Hay là đời sống của người ở chỗ này tốt quá, không có ai có ý định làm cái nghề này ngoài tên mới nhập môn vừa rồi?

Nghĩ thì nghĩ nhưng Lê Khiếu Long vẫn tiếp tục đóng giả một tên gia nhân ôm bảo bối đi len lỏi dọc các ngõ hẻm.

Trời không phụ người có tâm, à không, là người mang lòng chính nghĩa, đến gần nửa đêm, ngay khi Lê Khiếu Long đang định đi nốt con hẻm này rồi trở về nhà, thì đột nhiên phía trước có một kẻ xách kiếm đứng chắn đường. "Tiểu huynh đệ, đi đâu mà vội vội vàng vàng thế! Đêm khuya rồi, ngoài đường nguy hiểm lắm, có cần ta dẫn ngươi về nhà không?"

Lê Khiếu Long tỏ ra sợ hãi, lùi ra sau, vừa lùi vừa nói; "Không cần, không cần phiền đại hiệp, ta có thể tự về nhà được."

Đúng lúc này, phía sau lại vang lên một tiếng cười cợt: "Nhưng mà bọn ta lại muốn đưa ngươi về nhà, có được không?"



Lê Khiếu Long ngoái đầu nhìn ra sau, lại là một kẻ mặc hôi y, trên mặt có một vết sẹo tương đối dài, kèm theo dáng vẻ bất cần đời của gã trông rất dữ tợn.

Thấy Lê Khiếu Long quay đầu nhìn lại, gã nở nụ cười, hai tay ôm kiếm, thong dong nói: "Bọn ta sẽ đưa ngươi về nhà, đổi lại ngươi chỉ cần giao hết thứ trên người cho bọn ta làm thù lao? Cái này hợp lý chứ?"

"Đừng, các ngươi đừng qua đây, ta có thể tự về được! Không cần các ngươi đưa về!" Lê Khiếu Long giả vờ sợ hãi, đồng thời cũng không quên quan sát thông tin về hai tên này. Một kẻ luyện khí tầng 3, người còn lại thì thấp hơn, luyện khí tầng 2, nhưng đó không phải điều mà Lê Khiếu Long chú ý, cái hắn quan tâm chính là điểm công đức của hai tên này.

May quá, điểm công đức của hai tên này đều đạt yêu cầu, một kẻ âm 5, một kẻ âm 14. Dù không nhiều, nhưng cũng đủ cho hắn đổi lấy không ít tụ linh quả để luyện đan.

Thấy bộ dạng sợ hãi của Lê Khiếu Long, hai tên kia càng cười một cách càn rỡ hơn, đồng thời từ từ ép tới, vừa đi vừa không ngừng nói; "Đừng sợ, phương pháp của chúng ta nhanh lắm, không đau đâu! Chớp mắt cái là qua thôi!"

Lê Khiếu Long tiếp tục giả vờ lui về phía tên có tu vi luyện khí tầng 3, đợi khi bản thân tiếp cận gần đến tên này, liền âm thầm mặc niệm lấy kiếm từ trong túi đồ ra.

Chỉ trong thoáng chốc, tay hắn xuất hiện một thanh kiếm màu bạc, hắn không chút do dự đâm về phía tên có tu vi luyện khí tầng 3.

Lúc này, gã còn đang cười ha hả nên không kịp đề phòng, đồng thời cũng do thế t·ấn c·ông của Lê Khiếu Long quá đột ngột, nên không ngoài dự đoán, nhất kiếm xuyên tim, c·hết ngay tức khắc mà không kịp trăn trối một lời.

Tên còn lại chứng kiến tình thế đột nhiên thay đổi, đồng bạn bị người ta chém g·iết. Đầu tiên có hơi sững sờ, sau đó bản năng cầu sinh bắt đầu thức tỉnh, vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Nhưng sao gã nhanh bằng Lê Khiếu Long được, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải nhanh gọn, dứt khoát. Trong lúc tên kia còn đang sững sờ, hắn đã rút kiếm ra khỏi người tên xấu số, đạp thất tinh bộ lao về phía gã. Khi gã tĩnh táo và định xoay người bỏ chạy thì đã muộn. Gần như chỉ mới xoay người chạy chưa được hai bước đã bị Lê Khiếu Long chém một nhát từ phía sau, khiến gã phải chao đảo, rồi bổ sập xuống đất, rồi ngủm củ tỏi.

Lê Khiếu Long thu kiếm vào túi đồ, sau đó tiến đến thoáng lục lọi hai tên này. Một lúc sau, hắn rời khỏi con hẻm. Không thể không nói, hai tên này đúng là nghèo quá mới đi c·ướp, vì lúc này trong tay hắn là hai kim tệ lấy được từ trên người cả hai tên. Ngoài ra không còn vật gì khác nữa.