Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Là Võ Đạo Thiên Tài Nhưng Cơ Duyên Xảo Hợp Lại Trở Thành Tuyệt Thế Kiếm Tiên

Chương 9 Cao Dũng




Chương 9 Cao Dũng

Chương 9

Tây Nam thành, Cao gia 1 người đàn ông trung niên đang ngồi uống trà thì 1 tên người hầu hớt hạ hớt hãi chạy vào hắn quỳ xuống nói:

" Gia chủ, gia chủ xảy ra chuyện rồi"

Trung niên nam nhân nhấp 1 ngụm trà nói:

" Có chuyện gì đứng lên từ từ nói"

Tên người hầu cẩn thận từng li từng tí nói:

" Lão gia nhị thiếu gia m·ất t·ích"

Nghe tên người hầu nhắc tới nhị thiếu gia người đàn ông trung niên giọng nói hơi có vẻ hơi bất mãn:

" Hừ, nghịch tử đó lại đi lêu lỏng đâu đó nữa rồi chứ gì?"

Hắn là Cao Dũng là gia chủ Cao gia, Cao Dũng nhìn qua chừng 45 tuổi, vẻ mặt uy nghiêm, tu vi võ vương tứ trọng, hắn có 2 đứa con trai, con trai lớn là Cao Tùng còn đứa con trai nhỏ là Cao Tiến, Cao Tiến bình thường lười biếng lại chơi bời lêu lỏng dẫn tới Cao Dũng rất bất mãn.

" Không cần lại đễ ý đến hắn"

Tên người hầu nói:

" Bẩm gia chủ, nhị thiếu gia không tìm thấy ngay cả Bạch Hổ dong binh đoàn cũng không thấy"

"Cái gì?"

Cao Dũng bật dậy, Bạch Hổ dong binh đoàn là 2 tháng trước lúc hắn nổi giận đã đuổi Cao Tiến ra khỏi nhà bảo hắn nếu không có thành tựu thì đừng về nhà, Cao Tiến muốn chứng minh mình đã thành lập Bạch Hổ dong binh đoàn, Bạch Hổ dong binh đoàn mặc dù không ra sao nhưng vì Tây Nam thành không ai không biết Cao gia nên Cao Dũng tùy tiện đễ hắn chơi đùa những nữa nhưng mới hơn 1 tháng trước không biết vì cái gì Cao Tiến đã rời khỏi biên hoang Tây Nam thành đến khu vực Thanh Dương nhưng Cao Dũng cũng không để ý cho là hắn ăn ít thiệt thòi sẽ quay về nên chỉ cho vài cường giả đi theo âm thầm bảo hộ.

Tên người hầu quỳ rạp xuống đất:

"Bẩm lão gia, người được phái theo bảo hộ thiếu gia trở về báo lại nhị thiếu gia m·ất t·ích, Bạch Hổ dong binh đoàn cũng không thấy"

Cao Dũng lớn tiếng hỏi:

" Biến mất bao lâu rồi, có manh mối gì không?"

" Bẩm lão gia đã nửa ngày, nghe người của chúng ta báo lại sáng nay nhị thiếu gia vừa ý 1 tiểu cô nương của 1 tiểu dong binh đoàn nên đã xảy ra t·ranh c·hấp"

" Hừ, lại là vì nữ nhân,"

Hắn hừ 1 tiếng rồi hỏi tiếp,

"Đối phương tu vi thế nào?"

" Bẩm lão gia, đối phương chỉ có hậu thiên tam trọng trở xuống, vốn dĩ việc không có gì nhưng giữa chừng xuất hiện 1 thiếu niên hắn là hậu thiên ngũ trọng hắn chỉ dùng một kiếm đã chém nhị thiếu gia 1 cánh tay"

Mặt của Cao Dũng lại âm trầm xuống:

" Các ngươi bảo vệ kiểu gì vậy? Đứng nhìn hắn b·ị c·hém 1 cánh tay mà không ra ngăn cản"

" Hồi lão gia bọn hắn nói lúc ấy định ra tay nhưng đã bị rất nhiều cổ thần thức khoá lại"



" Hữm? Chẳng lẽ dong binh đoàn đó cũng có người của đại gia tộc?"

"Vâng, thiếu nữ thiếu gia vừa ý kia nghe nói là người của Đông Phương gia còn thiếu niên chặt đi cánh tay của nhị thiếu gia là người của Hồ gia của Thanh Dương thành "

" Tên nghịch tử đó không biết suy nghĩ hay sao? Người của đại gia tộc cũng trêu chọc"

Cao Dũng tức giận nói, dừng lại 1 chút hắn hỏi :

" Hắn không có báo ra hắn là người Cao gia sao?"

" Hồi lão gia, thiếu gia có báo nhưng là đối phương vẫn không chịu bỏ qua đòi thiếu gia đễ lại 1 cánh tay sẽ không truy cứu"

Cao Dũng tức giận hừ lạnh:

"Đông Phương gia, Hồ gia sao rất tốt, rất tốt tên nghịch tử đó mặc dù bất tài nhưng cũng là con trai của ta,"

Nói đến đây hắn phân phó:

" Các ngươi đi bắt vài người trong dong binh đoàn đó cho ta, nhớ kĩ không được bứt dây động rừng"

"Vâng, thuộc cái này đi ngay"

Nói xong không dám chần chừ xoay người rời đi

Nhìn tên thuộc hạ đi xa Cao Dũng lẩm bẩm:

" Hồ gia, Đông Phương gia các ngươi thật sự coi mình là đại gia tộc thì ta không có cách nào sao?"

Nói xong hắn lớn tiếng gọi:

" Người đâu"

1 tên hắc y nhân xuất hiện trước mặt hắn quỳ 1 gối:

" Tham kiến gia chủ"

" Các ngươi đi gọi đại thiếu gia đến đây gặp ta"

. . .

Bên kia Đông Phương Uyển Nhi khuôn mặt đỏ bừng 1 mãnh si ngốc nhìn Hồ Nam nằm đang gối đầu trên đùi nàng ngủ say, nàng cứ như thế lẳng lặng nhìn hắn không biết đang suy nghĩ cái gì, đang ngủ say Hồ Nam bổng nhiên lên tiếng:

" Đẹp trai không?"

Nàng vô ý thức trả lời:

" Đẹp trai"

Hồ Nam mí mắt cũng không nâng lên:

" Vậy thì nhìn nhiều 1 chút"

" Ân"



Nàng ân 1 tiếng nhưng vội vàng lấy lại tinh thần đỉnh đầu như muốn b·ốc k·hói thô bạo đẩy đầu hắn ra thở phì phò nhìn hắn:

" Tên hỗn đản, ngươi dậy từ lúc nào?"

" Ngươi mạnh tay như vậy làm gì muốn sát phu sao?'

Hắn mở mắt ra ngồi dậy xoa xoa 1 chút 2 mắt tiện hề hề cười:

" Ta phát hiện có người nhìn chằm chằm ta nên mới tỉnh"

Nàng mặt càng đỏ hơn ấp a ấp ứng nói:

" Ai... Ai nhìn chằm chằm ngươi rồi"

" Ta cũng không nói muội a"

Hắn hì hì cười đưa mặt xích lại gần nàng 1 chút:

" Uyển Nhi muội muội là đang chột dạ sao?"

" Ta..ta làm sao phải chột dạ"

Nói xong đẩy ra mặt hắn:

" Ngược lại là ngươi nằm trên đùi ta chiếm ta tiện nghi ta mới phải chột dạ"

Hắn ngồi nghiêm chỉnh lại sửa sang 1 chút cổ áo tùy ý nói:

" Ta làm sao phải chột dạ? Ta nằm trên đùi thê tử cũng phải chột dạ sao"

" Ai là thê tử của ngươi,tê"

Nàng vừa nói vừa định đứng lên đạp hắn 1 cước bắt chợt tê lên 1 tiếng.

"Ân, làm sao rồi?"

" Đùi tê rồi"

" Ở đâu ta xem"

"Cút"

"Hay dễ ta xoa xoa cho muội"

" Ngươi cút"

Trương Cầm nhìn 2 người lại bắt đầu ầm ĩ thì ho khan 1 tiếng:

" Khục, 2 vị có thể nghĩ 1 chút cho chúng ta có được hay không, đừng có lúc nào cũng tú ân tú ái trước mặt chúng ta có được hay không?"

"Ta..ta không có cùng hắn tú ân tú ái"

Đông Phương Uyển Nhi vội vàng phản bác.



Hồ Nam nghiêm mặt:

" Không, chúng ta có"

" Ngươi đi c·hết"

Trương Cầm cạn lời những người khác cũng xoay đầu không muốn lại nhìn đôi câu nam nữ này nữa.

2 người đùa giỡn trong chốc lát, không, hay nói đúng ra là Đông Phương Uyển Nhi đạp hắn mấy cước nhưng nhìn hắn vẻ mặt hưởng thụ cũng vô lực đành từ bỏ.

Hồ Nam nhìn cách đó không xa thì thể hắc hùng nói:

" Đi thu hoạch một chúc chiến lợi phẩm"

Nói rồi hắn xuất ra "trích nguyệt " kiếm, hắn đá đá vài cái hắc hùng nói:

" Ta lấy cặp hùng trảo của nó các ngươi không ý kiến chứ?"

Mọi người cũng không ai có ý kiến thật ra nếu hắn muốn thu hết cũng không ai nói gì, thấy không ai có ý kiến hắn lật lên thân hắc hùng dùng kiếm chặt lấy đôi hùng trảo rồi bỏ vào túi trữ vật bên hông, man thú hắc hùng phần quý giá nhất cũng không phải là đôi hùng trảo mà phần đáng giá nhất mà da lông và mật của hắc hùng, phân chia xong thì trời cũng đã gần xế chiều nên quyết định đi về thì bị hắn gọi lại, Đông Phương Uyển Nhi hỏi:

"Làm sao vậy?"

Hắn không trả lời mà lấy từ trong ngực ra 1 cái túi trữ vật hỏi lại:

" Thu hoạch của các ngươi hôm nay đã bị Cao Tiến lấy hết rồi phải không?"

Mấy người gật đầu vẻ mặt căm phẫn:

"Đúng vậy, Tên hỗn đản đó thật sự muốn đ·ánh c·hết hắn cho hả giận"

Hồ Nam lung lay túi trữ vật cười thần bí hỏi:

"Các ngươi đoán xem bên trong là cái gì?"

Trương Cầm hiếu kì:

"Cái gì vậy?"

" Các ngươi hôm nay thu hoạch được những gì nói ra ta nghe 1 chút"

Trương Cầm siết chặt nắm đấm nhưng không nói gì.

" Hắn lấy đi tích góp cả tháng nay của bọn tỷ muội bọn ta, vốn dĩ bọn ta đã tích góp được 1 ít linh thạch định dùng làm học phí đễ gia nhập tân la học viện đó a"

Ninh Nhi giọng nói nghẹn ngào.

Trương Dao Dao cũng gật đầu bổ sung:

" Lúc sáng chúng ta cũng g·iết được vài con man thú cấp 2 đều bị hắn lấy hết"

Hồ Nam cười cười rồi đưa 1 tia thần thức vào trong túi trữ vật dò xét 1 chút rồi đem những thứ của các nàng trả lại thì bổng nhiên nụ cười hắn cứng ở trên mặt, vẻ mặt biến ảo.

" Thần thần bí bí"

Đông Phương Uyển Nhi mất kiên nhẫn giật trên tay hắn túi trữ vật, loé lên 1 cái rồi trên mặt đất xuất hiền 1 núi đồ nhỏ xác man thú cấp thấp, linh thạch, linh thảo,...

Bỗng nhiên nhìn thấy được cái gì đó mấy cái nữ hài trực tiếp 2 tay ôm ngực lui về phía sau 1 bước một mặt cảnh giác nhìn hắn.