Chương 10 tên chó chết nào đang nguyền rủa ta?
Không khí yên tĩnh trong chốc lát Hồ Nam mở miệng giải thích:
" Cái kia, nếu ta nói mấy thứ này không phải của ta các ngươi có tin không"
Hồ Nam ngoài miệng giải thích nhưng trong lòng đã mắng Chu Kiếm trăm ngàn lần,
Hồ Nam lên tiếng mấy các nàng mới chuyển ánh mắt về phía hắn rồi mới chuyển ánh mắt trở về nhìn vào những thứ vừa mang ra từ túi trữ vật, nơi đó xuất hiện mấy tấm th·iếp thân áo lót màu sắc sặc sỡ phá lệ nổi bật, Đông Phương Uyển Nhi đôi mắt hơi đỏ nàng nói:
" Ngươi có thể giải thích 1 chút"
" Túi trữ vật này là ta lấy từ trên người của Cao Tiến a"
Hồ Nam vội vàng nói,
" Thật sự, các ngươi tin ta"
"Thật?"
"Ta có thể thề a,.."
Hắn nhìn một vòng thấy vẻ mặt các nàng như đang nói 'ngươi tiếp tục a' hắn cắn răng:
"Ta thề nếu như những thứ này là của ta,.."
Hắn lại dừng một chút cũng không có ai định ngăn hắn nên tiếp tục,
"Ta thề nếu như những thứ này là của ta thì cho thiên đạo sụp đỗ mọi n·gười c·hết hết đi a"
"Ngươi làm chuyện xấu lôi kéo bọn ta theo làm gì?"
" Đúng vậy a"
" Những thứ này vốn dĩ không phải là của ta a"
. . .
Sâu trong tinh không 1 thanh niên nam tử,nam tử dáng người cao gầy vẻ đẹp yêu mị nhưng thân hình như ẩn như hiện, đang ngẩng đầu nhìn về cách đó không xa nơi đó có 1 vòng xoáy màu tím to chỉ chừng nắm đấm miệng thì thào:
" Thời gian không còn nhiều, lần tiếp theo chỉ còn không tới vạn năm, phải nhanh chóng thúc đẩy quá trình"
Bổng nhiên hắn nhìn về phía 1 phương hướng chửi đổng lên:
" Mẹ kiếp, tên chó c·hết nào đang nguyền rủa lão tử?"
Hắn bấm ngón tay tính toán 1 chút rồi thân ảnh tan biến trong tinh không.
. . .
Sau khi phí sức 9 trâu 2 hổ giải thích thì các nàng mới tin thứ này là của hắn mọi người mới miễn cưỡng tin hắn nhưng vẻ cảnh giác trên mặt vẫn không thay đổi, hắn vô lực nói:
" Được rồi, được rồi các ngươi xem thứ gì của mình thì lấy đi đi"
Nói rồi hắn vẻ mặt buồn bả đi về phía 1 gốc cây lẳng lặng ngồi xuống.
Trương Cầm tò mò hỏi:
" Những thứ này ngươi cho bọn ta sao?"
Ninh nhi cũng nói:
" Đúng a chổ này của ngươi nhiều như vậy a"
Dao Dao thận trọng gật đầu:
" Đúng vậy a, ngươi thật sự cho bọn ta sao?"
" Các ngươi cmn ta nói không phải là của ta, không phải là của ta"
Hắn không chịu nổi chửi đổng lên 1 cái lại vô lực dựa vào gốc cây khoát khoát tay:
" Mang đi đi, mang đi đi"
Các nàng trừ Đông Phương Uyển Nhi đang ngẩn người ra thì đều mừng rỡ vội vàng kiểm tra 1 chút, vội vàng thu vào, Trương Cầm mang tới trước mặt hắn 1 cái túi trữ vật:
" Đồ vật bọn ta nhận, nhưng linh thạch này ngươi giữ lại đi quá quý trọng bọn ta không nhận được"
Hắn tùy ý hỏi:
" Có bao nhiêu?"
" Hơn vạn hạ phẩm linh thạch"
Hắn khoát khoát tay:
" Mang đi đi, ta lẳng lặng 1 chút"
Thật ra 1 vạn linh thạch đối với các nàng thì nhiều lắm nhưng đối với hắn và Đông Phương Uyển Nhi mà nói không đáng bao nhiêu, hắn bây giờ đang bận suy nghĩ khi gặp Chu Kiếm nên xử hắn như thế nào, cmn đúng là đâm người không đễ lại dấu vế mà.
Trương Cầm cắn cắn môi:
" Vậy xem như chúng ta mượn ngươi sao này sẽ trả lại cho ngươi"
Hồ Nam nhìn Trương Cầm vẻ mặt chân thành:
" Cầm tỷ tỷ ta nói không phải của ta ngươi tin ta được không"
Trương Cầm gật mạnh đầu:
" Tỷ tin ngươi"
Nhìn vào đôi mắt của nàng, hắn nhắm mặt tựa vào thân cây:
" Các ngươi về thành trước ta muốn lẳng lặng 1 chút"
Dừng lại 1 chút hắn nhắc nhở:
" Trên đường cẩn thận 1 chút"
Các nàng gật đầu cũng không lo lắng cho ăn toàn của hắn, đùa gì vậy nếu như thật gặp nguy hiểm các nàng không liên lụy hắn là tốt rồi.
Các nàng đi ngang qua Đông Phương Uyển Nhi thì Ninh Nhi định nói gì đó nhưng bị Trương Cầm cản lại.
Các nàng đi rồi Đông Phương Uyển Nhi mới mím môi đi lại gần hắn, nghe được tiếng bước chân Hồ Nam cũng không mở mắt mà phất tay:
" Mang đi đi, đừng làm phiền ta"
"Hồ Nam.."
Đông Phương Uyển Nhi lên tiếng.
"Ừm? Uyển Nhi muội muội ngươi tin ta rồi sao?"
Nghe tiếng của nàng hắn mừng rỡ mở mắt ra nhìn nàng hỏi.
Đông Phương Uyển Nhi không biết vì cái gì đỏ mặt nàng ấp a ấp úng:
" Hồ Nam.. ngươi.. ngươi..nếu như ngươi thích mấy thứ kia lời nói...có thể.. có thể nói với ta..ta cũng có thể cho ngươi"
Nghe nữa đoạn đầu hắn định phản bác nhưng nghe nữa đoạn sao hắn có chút tâm động nhưng cảm thấy có gì đó bất thường, hắn hít sâu 1 hơi đè nén cảm giác tâm động nghiêm túc nói:
"Uyển Nhi muội muội những thứ đó ta thật sự không phải của ta a"
Nàng chợt hì hì cười:
" Ta biết a, vừa nhìn mấy thứ đó ta đã biết a, lúc nãy chỉ đùa ngươi 1 chút"
"Ừm? Ngay từ đầu?"
Hắn nghi hoặc hỏi.
" Đúng a, mấy con man thú cấp 2 đó nhưng là bọn ta bắt được đó a, vừa nhìn v·ết t·hương bọn chúng, ta liền biết"
Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn hoạt bát cười.
" Khá lắm a, Uyển Nhi muội muội trưởng thành rồi ngay cả ta cũng dám gạt"
" Ai bảo ngươi bình thường hay bắt nạt ta như vậy"
" Ta thế nào gọi là bắt nạt"
" Ngươi..."
" Ta thế nào a?"
" Ngươi.. ta không thèm đễ ý tới ngươi"
. . .
2 người đùa giỡn trong chốc lát rồi đồng thời trầm mặc không ai nói gì, sau 1 lúc Hồ Nam phá vỡ bình tĩnh :
" Uyển Nhi muội muội"
"Ừm? Làm sao vậy?"
Nàng nghi hoặc hỏi
Hắn trầm ngâm 1 chút rồi trả lời:
" Nếu tương lai ta có giấu giếm hoặc lừa gạt muội chuyện gì đều là vì tốt cho muội, muội có thể tha thứ cho ta được không?"
Nàng nhẹ nhàng đem đầu tựa vào vai hắn nhỏ giọng nói:
" Nếu có thể ta hi vọng ngươi có thể chia sẽ với ta một chút, ta không muốn ngươi bảo vệ, ta muốn cùng ngươi đối mặt"
Hắn cuối đầu nhìn về phía thiếu nữ tựa vào trên vai hắn, ánh mắt tràn đầy ôn nhu. Chẳng biết lúc nào nàng đã ngủ th·iếp đi lúc tỉnh lại mặt trời đã sắp lặn nàng đôi mắt mông lung rồi nhớ ra gì đó cuốn quýt đứng dậy:
"Sao ngươi không kêu ta dậy? đã trễ thế này làm sao bây giờ?"
Hắn nhìn nàng 1 cái trả lời:
" Thấy muội ngủ say ta không nở gọi"
Nàng vội vàng nói:
" Làm sao bây giờ đã trễ thế này rồi?"
" Ta cõng muội a, thân pháp của ta rất nhanh"
Hắn tự tin trả lời
Nàng suy nghĩ 1 chút rồi gật đầu, thấy nàng gật đầu hắn đi tới trước người nàng ngồi xổm xuống ra hiệu cho nàng leo lên lưng hắn, nàng do dự một chút rồi cũng đỏ mặt áp lên lưng hắn 2 bàn tay ôm lấy cổ hắn,Hồ Nam thấy nàng đã chuẩn bị xong hắn đứng dậy 2 tay nâng đùi nàng hắn hít sâu 1 hơi hỏi:
" Chuẩn bị xong chưa?"
Đông Phương Uyển Nhi cảm thấy trái tim mình đập mạnh máu toàn thân đều dồn lên trên mặt đầu chôn ở trên vai hắn nhẹ nhàng ân 1 tiếng.
Ánh mắt Hồ Nam 1 lúc lâu nhìn chằm chằm vào trong hang động, thấy hắn chưa xuất phát nàng nghi hoặc hỏi:
" Làm sao vậy?"
"Ân, không có gì,xuất phát thôi"
Hắn liếc mắt nhìn xung quanh 1 cái như cố ghi nhớ lại nơi này rồi 2 chân vận chuyển huyền khí thân ảnh 2 người bắn vọt về phía trước.
Hai người rời đi không lâu thì 1 bóng người hư ảo hiện ra hắn bước vào trong hang động rồi biến mất trong bóng tối.