Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Là Võ Đạo Thiên Tài Nhưng Cơ Duyên Xảo Hợp Lại Trở Thành Tuyệt Thế Kiếm Tiên

Chương 8 Xin đoàn trưởng thu nhận




Chương 8 Xin đoàn trưởng thu nhận

Chương 8 Xin đoàn trưởng thu nhận

Đông Phương Uyển Nhi đoàn người đụng phải 1 con man thú cấp 3 Hắc Hùng, man thú đồng cấp nhưng mạnh yếu theo từng chủng loại, Hắc Hùng thân cao ba mét, lớp lông dày đen óng đang hướng về phí đám người Trương Cầm vọt tới, Trương Cầm tay phải cầm kiếm, bộ dáng không tốt lắm huyền khí quanh thân cũng không, huyền khí quanh thân rõ ràng đang nhạt dần, nàng quát to:

"Mọi người tản ra"

Mấy người phía sau nàng đang hồng học thở nghe lời của nàng đều vọt ra xung quanh,"ầm" hắc hùng rơi vào vị trí mấy người vừa đứng tạo thành 1 cái hố lớn bụi cuốn lên mù mịt, mấy người chưa kịp thở dốc đã biến sắc hét lên:

"Uyển Nhi cần thận"

chỉ thấy 1 tảng đá to đang lấy tốc độ cực nhanh bay về hướng Đông Phương Uyển Nhi, mấy người định tiến tới cứu viện thì 1 thân ảnh lướt qua thật nhanh " vù" 1 tiếng thân ảnh đã đứng trước người nàng tay phải cầm kiếm tay trái đỡ lấy mũi kiếm chặn ngang phía trước "ầm" tảng đá chia 5 xẻ 7 mà đám Trương Cầm thì đã ngây dại Trương Cầm thì thào:

"Tốc độ của hắn còn nhanh hơn lúc đối phó Cao Tiến"



Tay cầm đoản đao Ninh Nhi đứng gần nhất với Trương Cầm gật đầu:

"Ừm, lúc đó hắn căn bản không cần dùng toàn lực"

Bên kia Đông Phương Uyển Nhi vừa muốn nói chút gì đã nghe giọng của Hồ Nam đã vang lên:

"Các ngươi tranh thủ thời gian nghĩ ngơi"

tiếng nói vừa dứt hắn không cho nàng cơ hội đáp lời hắn đã hướng hắc hùng vọt tới:

"trước mặt ta đả thương nàng, súc sinh ngươi hôm nay c·hết chắc rồi"

toàn thân hắn huyền khí đại thịnh, trích nguyệt kiếm vung lên "ầm" 1 kiếm trực tiếp bổ vào hắc hùng, hắc hùng theo bản năng giơ lên hùng trảo kiếm trảo đụng nhau hắc hùng liên tục lùi về phía sau mấy bước mà trên hùng trảo chỉ để lại 1 vết kiếm nhỏ, hắn nhíu mày thì thào :

" trâu bò như vậy?"

hắc hùng b·ị đ·au rống lên giận dữ lại vọt về phía hắn, thấy hắc hùng lao vào mình hắn biểu lộ bình tĩnh "phi vân bộ" phát động thân hình hắn loé lên xuất hiện ở phía sau hắc hùng lại một kiếm bổ xuống "xoẹt" lưỡi kiếm chém vào sau ót hắc hùng để lại không sâu lắm vết kiếm, nó giận dữ lại rông giận một tiếng một trảo quơ ngang lần này Hồ Nam không kịp tránh chỉ có thể vung kiếm đón đỡ thân hình hắn bay về phía sau nện vào trên vách đá, bụi mù cuốn lên nhưng không cho cơ hội để hắn thở dốc hắc hùng đã lần nữa lao về phía hắn một trảo huy tới hắn đạp chân vào phía mượn lực lộn 1 cái bay ngang người hắc hùng lúc hắn bồi một kiếm vào phía sau lưng hắc hùng lại đạp một cái lên lưng của nó thân hình cấp tốc lui về phía sau giữ vững khoảng cách mà hắc hùng mất đà ngã "ầm về" phía trước, hắn ổn định thân hình lấy tay lau một cái khoé môi v·ết m·áu, lúc này Đông Phương Uyển Nhi đã chạy lại gần hắn lo lắng hỏi:

"Ngươi không sao chứ?"

Hồ Nam trả lời mà đôi mắt thì nhìn chằm chằm về phía vách đá nơi đó đã bị đá vở xuống tạo thành 1 đống lớn, Đông Phương Uyển Nhi cũng nhìn theo hơi:

"Nó c·hết rồi sao?"



Hắn nheo mắt nói:

" Không dễ như vậy" quả nhiên tiếng nói vừa dứt đống đá vụn bổng nhúc nhích rồi "rống" 1 tiếng thân hình hắc hùng vùng lên đá vụn bay tứ tung " lạch cạch, lạch cạch tiếng đá vụn rơi xuống đất hắc hùng xuất hiện trước mặt mọi người nhưng hơi thở đã hơi nặng nề

Hồ Nam nói:

" Ta chuẩn bị sát chiêu các ngươi câu kéo thời gian rồi dẫn nó chạy về phía ta"

Đông Phương Uyển Nhi không hỏi nhiều trường thương xuất hiện trong tay đã vọt về phía những người khác thấy vậy cũng vọt vào hỡ trợ, Hồ Nam thấy hắc hùng đã bị thu húc sự chú ý vội vàng thủ thế,chỉ thấy chân trái hắn lui về phía sau 1 bước, chân phải hơi cong xuống hai tay cầm lấy cán kiếm chỉ xéo xuống đất về phía bên trái lưỡi kiếm xoay ra ngoài toàn thân huyền khí đại thịnh hắn hét lớn:

"Chính là lúc này"

Bên kia mấy người vừa đánh vừa lui căn bản không gây bao nhiêu sát thương nghe tiếng hắn quát vội vàng hướng về phía bên này chạy tới hắn hùng đuổi ở phía sao 20 mét, 19 mét,... lúc chỉ còn lại chừng 5 mét hắn hét lớn tất cả tránh ra nhóm người Trương Cầm vội vàng vọt sang 2 bên mà hắn hùng đang vẫn đang đà lao về phía trước, Hồ Nam nhìn vào hắc hùng hắn hét lên:

" Súc sinh lần này ngươi còn không c·hết, Tất Sát Kĩ"

gối hắn chùn xuống 1 chút huyền khí trên thân đại thịnh hắn bắn vọt về phía trước"xoẹt" hắn dừng lại cách hắc hùng chừng 10 mét mũi kiếm quỳ 1 chân xuống đất 2 tay chống lấy kiếm ào ào thở dốc, mà sau lưng hắn hắc hùng đôi mắt dần dần tan rã, phần eo đã b·ị c·hém rời đang lung la lung lay rồi ngã ầm về phía trước.

Những người khác gặp hắc hùng ngã xuống thì thở phào nhẹ nhõm Đông Phương Uyển Nhi thì trực tiếp chạy tới đở lấy đang thở dốc Hồ Nam quan tâm hỏi:

"Ngươi không sao chứ?"

"Ta không sao, chỉ là hơi tiêu hao 1 chút"

Hắn lấy từ túi trữ vật bên hông ra 1 viên thuốc uống vào rồi quay sang nhìn thiếu nữ đôi mắt đã đo hoe hỏi:

"Lo lắng cho ta sao?"

Nàng mặt nghiêng đầu sang một bên vịn hắn ngồi xuống 1 tảng đá, lúc này những người khác cũng đi tới Trương Cầm vội vàng hỏi:

"Ngươi không sao chứ?"

"Đoàn trưởng, ta không sao"

Hắn cố y nhấn mạnh chữ đoàn trưởng rồi nháy nháy mắt với Trương Cầm người sao hiểu ý phối hợp nghiêm mặt nói:

"Ai là đoàn trưởng của ngươi rồi, ngươi đã không còn là thành viên của bọn ta"

Hồ Nam chưa nói gì Đông Phương Uyển Nhi bên cạnh đã gấp nàng vội vàng nói:



" Cầm tỷ tỷ, tỷ xem hắn vì cứu chúng ta mà thành ra như vậy tỷ có nên suy nghĩ lại 1 chút không?"

Ninh Nhi cũng vội vàng phụ vàng phụ hoạ:

"Đúng a, Cầm tỷ tỷ suy nghĩ lại a"

"Đúng a, Cầm tỷ tỷ"

"..."

"..."

Những ngươi 1 lời ta 1 lời, Trương Cầm quát:

"im lặng, hắn đã khiến cho Uyển Nhi muội tức giận như vậy các ngươi không thấy sao?"

Đông Phương Uyển Nhi vội vàng nói:

"Không có a, ta không có tức giận"

Lúc này Hồ Nam suy yếu đứng lên lảo đảo một cái Đông Phương Uyển Nhi tiếp được cánh tay của hắn nói:

"Hồ Nam, ngươi..."

Lời chưa nói hết hắn đã khoát khoát cánh tay ra hiệu nàng im lặng rồi nhìn về phía Trương Cầm chân thành nói:

"Ta thành tâm thành ý muốn gia nhập, xin đoàn trưởng thu nhận"

Trương Cầm nhìn về phía hắn ý vị thâm trường hỏi:

"Ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa?"

Hắn liếc mắt sang Đông Phương Uyển Nhi một cái rồi gật đầu:

"Ân, ta đã suy nghĩ kĩ"

Trương Cầm lúc này nhàn nhạt gật đầu nói:

"Vậy chào mừng ngươi chở lại, nhưng mà ngươi không được làm Uyển Nhi thương tâm nữa, nếu không dù nàng tha thứ cho ngươi tỷ muội chúng ta cũng không tha cho ngươi"



Hắn gật đầu bảo đảm nói:

"Ân, tuyệt đối không có lần sau"

Đông Phương Uyển Nhi vui mừng nàng nhảy qua Trương Cầm nũng nịu nói:

" Cầm tỷ tỷ là tốt nhất ~"

Lúc này đã mất điểm tựa Hồ Nam giả vờ lảo đảo một cái ngã về phía trước Đông Phương Uyển Nhi thấy thế vội vàng buông tay Trương Cầm chạy qua đỡ lấy hắn, hắn thuận thế ngã vào trong ngực nàng, nàng cũng không chú ý mà chỉ lo lắng:

" Ngươi sao rồi"

Giọng hắn suy yếu :

"Đỡ ta nghĩ ngơi 1 lát"

Đông Phương Uyển Nhi quay qua 1 thiếu nữ:

" Trúc tỷ tỷ, phiền tỷ tìm chỗ lót giúp ta ít cành cây"

Trúc tỷ tỷ tên gọi là Đông Trúc nàng gật đầu rồi chạy tới một bóng cây đại khái trải vài nhánh cây tươi rồi quay sang kêu:

"Xong rồi đây"

Đông Phương Uyển Nhi nói tạ rồi đỡ suy yếu Hồ Nam nằm xuống thoải mái gối đầu trên đùi nàng, Đông Phương Uyển Nhi cung không đễ ý chỉ là một mặt lo lắng nhìn hắn nó:

"Ngươi nghĩ ngơi đi"

Hắn suy yếu hỏi:

"Ta có thể nằm trên đùi ngươi ngủ không?"

Mặt nàng hơi đỏ lên nhưng vẫn gật đầu nhẹ:

"Ân"

Cách đo không xa Trương Cầm nhìn thấy 1 màn này khoé miệng co giật, Ninh Nhi đụng đụng tay nàng nói:

" Cầm tỷ tỷ hắn đang giả vờ a"

"Ngu ngốc cũng nhìn ra"

"Vậy tại sao Uyển Nhi muội muội..."

"Aizz, nàng trung độc quá sâu rồi."